Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 46: Kẻ vô dụng và con ếch




Chương 46: Kẻ vô dụng và con ếch

“Đồ rác rưởi.”

Năm ấy Vũ Thanh năm tuổi. Và cô ta đã phải nghe những lời như thế này từ chính cha đẻ của mình.

Đứa con gái năm tuổi ấy thậm chí còn chẳng hiểu ý nghĩa của câu nói kia. Bởi lẽ Vũ Thanh vốn không phải là hạng thường dân, người con gái có đôi mắt xanh lục vốn thuộc một dòng dõi tu sĩ nổi tiếng, nếu không phải nói là cực kì danh giá. Từ nhỏ cô ta đã được chăm lo, chuẩn bị tất cả để trở thành một trong những đứa trẻ sẽ dẫn dắt cả gia tộc. Bất kể kẻ nào dám mạo phạm dù chỉ là một lời nói vô ý cũng sẽ phải trả giá đắt.

Thế mà khi Vũ Thanh chạm tay lên viên đá màu xanh lam ấy, thái độ của không chỉ cha ruột, cả thảy những bậc tiền bối trong gia tộc đều thay đổi một cách đáng sợ. Những ánh mắt vui tươi đầy hi vọng trở thành cái nhìn khó tin, thất vọng, rồi trở thành sự khinh miệt.

Gia tộc vĩ đại ấy không hề khinh khi con gái. Ngược lại, họ luôn xem nam nữ ngang hàng với nhau và ai được mang cái họ danh giá ấy đều có thể trở thành một Tu Tiên Giả vĩ đại. Họ chỉ khinh rẻ những kẻ như Vũ Thanh. Nói đúng hơn, họ coi thường những kẻ không thể đạt được kỳ vọng mà dòng máu vĩ đại của họ lẽ ra sẽ có được. Họ coi thường những kẻ yếu đuối.

Vũ Thanh - đứa trẻ năm tuổi ấy đã được định mệnh ấn định rằng sẽ mãi mãi không thể trở thành một con người vĩ đại. Khả năng tu luyện của cô ta có thể nói là hơn con số không một tí tẹo.

“Tư chất của con bé quá kém. Thậm chí còn thua cả tên nhóc tì.”

“Ha! Thua cả con chó cảnh! Thế mà nó dám sinh ra mang họ của chúng ta đấy!”

“Có thật đó là con của nhà này không? Không khéo…”

Những lời ấy cứ nhang nhảng xuất hiện kể từ ngày định mệnh đó.

Vũ Thanh thậm chí còn chẳng hiểu vì sao mình lại bị xa lánh, đến những kẻ hầu người hạ còn chẳng thèm đoái hoài đến. Cô ta đã nghĩ mình hẳn đã làm điều gì đó thật tồi tệ, một điều gì đó thật sự không thể tha thứ nên mới phải nhận h·ình p·hạt này.

Từ nhỏ, Vũ Thanh đã được dạy đủ các lễ nghi, nên cô nhóc năm tuổi ấy cũng hiểu một đứa trẻ hư đốn thì bị trừng phạt cũng đáng. Vấn đề là Vũ Thanh chẳng hiểu mình đã làm gì, chỉ có thể đoán rằng mình rất tệ và muốn được chuộc lỗi. Con bé thậm chí còn quỳ gối trước phòng của người cha để cầu xin sự tha thứ.

Nhưng chẳng ai thèm để tâm đến cả. Chẳng ai thèm ngăn cản hay đưa con bé vào trong giữa cái nắng cháy da thịt giữa mùa hè.

Đứa trẻ ấy không hề nhận thức được lỗi sai của mình nằm ở đâu.

Và việc nó xin lỗi cũng chỉ là vô ích. Bởi nó làm gì sửa sai được?

Làm sao có thể thay đổi được định mệnh, thay đổi được cơ thể, những thứ bản thân khi sinh ra đã có sẵn?

Người đời thường nói “Tu Tiên là nghịch mệnh mà đi”. Nhưng để chống lại số phận, chống lại định mệnh, thì phải có khả năng và sức lực mới làm được. Với một đứa trẻ như Vũ Thanh, đó là điều không thể. Chắc chắn không thể.

Một kẻ vô dụng, chắc chắn không thể trở thành một Tu Tiên Giả, nếu không muốn bị chà đạp như rác rưởi.

Thế mà Vũ Thanh lại chọn con đường ấy. Con đường mà cô ta đáng lẽ không phải được sinh ra để thực hiện, thay vì trở thành một món quà xinh xắn mà gia tộc sẽ đem đi biếu tặng. Cô ta chọn trở thành một Tu Tiên Giả, một Tu Tiên Giả yếu ớt chỉ biết đánh trộm và bỏ trốn.

Một Tu Tiên Giả, nhưng lại bị xem thấp kém hơn cả những kẻ Ma Đạo - những kẻ yếu ớt vô dụng.

Những kẻ như vậy có c·hết cũng chẳng mất mát gì cho đời.



“A!”

Cô ta giật mình tỉnh dậy khi cả thân thể đang nằm sóng soài dưới mặt đất với vô số cành, lá cây ở ngay dưới lưng và cả người ê ẩm cực kì. Đầu óc cô đau vô độ, nó chính là lý do khiến cô gái xinh đẹp ấy phải nhăn cả mặt lại trước khi nguyền rủa cái tên khốn khiến mình ra nông nỗi này.

Nhưng chợt nhớ đến tên khốn đó, Vũ Thanh nhìn lại phần bụng của mình.

“Còn nguyên?”

Cô ta không hề b·ị t·hương. Đúng hơn là dù có xô xát bởi việc rơi tự do, thế vẫn đỡ hơn là b·ị đ·âm thủng một nhát chí tử. Và Vũ Thanh còn sống, một kết quả khó tin. Đó là một điều đáng mừng nhưng cô ta không thể không bàng hoàng sau chuyện đã xảy ra.

“Thế quái nào mình còn sống?”

Để cho chắc ăn, cô ta phải sờ, bóp, thậm chí vạch áo ra xem liệu phần bụng của mình có bị gì không và kết quả luôn chỉ có một: không bị gì cả. Đến một giọt máu cũng chẳng tìm ra nên nếu được ai đó chữa thương trong lúc b·ất t·ỉnh thì cũng khó mà tin.

“Mà cái chuyện quái quỷ khi nãy là gì thế nhỉ?”

“Ộp là do tôi đó.”

“Trời đất yêu quái!”

Vũ Thanh giật mình quay sang trái nhìn nơi phát ra giọng nói. Đó là một… con ếch? Đúng hơn là một con ếch da xanh cao to như một con người, đúng hai chân và có mặc đồ? Lại còn là bộ đồ đen có cái mũ xương chim hơi quá khổ ở trên đầu.

“Không! Tôi là yêu tinh!”

“Trời ơi là yêu tinh!”

Vũ Thanh vốn sợ bọn yêu tinh vì bọn chúng mạnh lại còn có biết bao khả năng kì quặc mà người đời khó mà lường được. Sau sự cố đêm qua với Quang Mộc, nỗi sự ấy đã lên tầm cao mới. Ao bảo cô ta đã tận mắt chứng kiến được khả năng đáng sợ của chủng loài ấy có thể lên đến mức nào.



Vậy mà giờ lại còn gặp thêm một con yêu tinh khác!

Lại còn là loài bò sát lưỡng cư nhớp nháp nữa chứ!

Nhưng vì biết kẻ này là địch, cộng với lời thú tội là nguyên do khiến Vũ Thanh c·hết lên c·hết xuống từ nãy giờ, nên cô ta ngay lập tức vào tư thế chuẩn bị t·ấn c·ông, cùng với sợi dây xích linh khí màu lục.

“Thì ra người là tên khốn khốn dám quấy phá, làm nhục ta từ nãy giờ!”

Mặt Vũ Thanh trông đáng sợ cực kì, sát khí cũng toả ra ngùng ngục như khói bóc lên từ nồi nước sôi. Mà cũng phải, suốt màn đuổi bắt rợn người kia cô ta đã bị s·àm s·ỡ chẳng biết bao nhiêu lần, bị trêu đùa nhiều đếm không xuể. Cộng thêm việc bị đấm xuyên bụng thì rõ ràng cô gái họ Lâm ấy có muốn g·iết người cũng không sai.

“Ộp khoan! Đúng là do tôi nhưng không phải ta đã làm bất kể điều gì đã làm đâu!”

“Hả?” Vũ Thanh định đánh cho con ếch thành tinh kia một trận cũng phải đớ người ra. “Là ngươi nhưng không phải ngươi là sao?”

Vũ Thanh đáng lẽ chẳng hề quan tâm lời mà kẻ kia đang nói là gì đâu. Với những kẻ Ma Đạo, cô ta đã được dạy là phải xuống tay mà không chần chừ thì mới mong nắm được phần thắng. Thế mà sau khi nghe câu nói kì cục kia, cộng với cái đầu còn đau nhói, Vũ Thanh lại hỏi theo phản xạ chứ chẳng phải cố tình.

Còn về phía bên kia, con ếch kia lại gãi đầu có vẻ ngại ngùng lắm.

“Trước tiên thì tôi tên Mỹ Oa. Dù là ếch nhưng ta lại là ếch đẹp nên được gọi thế.”

“Nói thẳng vấn đề ngay, không ta đánh ngươi c·hết!”

“Từ từ! Tôi nói tên ra cũng có lý do cả!” Mỹ Oa lùi vài bước để giữ khoảng cách an toàn trước khi nói tiếp. “Thật ra tôi là ếch, lại là con cái nên không có chuyện ta làm chuyện đ·ồi b·ại với cô đâu.”

Mặt Vũ Thanh lộ rõ vẻ khinh bỉ. Không cần nói ra Mỹ Oa cũng biết là đối phương không tin nên mới thở dài.

“Nói trắng ra thì tôi không có muốn làm gì bậy bạ hay gì cả. Tôi chỉ muốn cô c·hết thôi nên đừng hiểu lầm.”

“Chỉ muốn ta c·hết mà bảo không hiểu lầm à?”

Gân máu của Vũ Thanh nổi đầy trên trán. Nếu không phải vì con ếch kia đã cách cô gái hơn hai mươi bước chân, thì hẳn đã có đứa bị ăn đập rồi.

“Nói chung là do khả năng của tôi cả!” Mỹ Oa cũng bất lực lắm nên mới phải la lên. “Vì tôi không thể đánh nhau, nói đúng hơn là nếu cô mà dùng cái roi đó đánh thì tôi c·hết ngay đấy. Nên vì thế tôi mới dùng thuật thôi miên.”

“Hử?” Vũ Thanh càng lúc càng chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy, cô ta đớ cả người, đôi mắt nghi ngờ dò xét con ếch kia. “Đừng nói là ngươi định nói luôn chiêu thức của ngươi là gì đấy nhé?”

“Phải thế thôi. Còn cách nào nữa đâu.” Mỹ Oa giơ một tay ra hiệu như thể biết rõ mình đang làm gì. “Như cô đã nghe, tôi dùng thuật thôi miên nên những gì mà từ nãy giờ cô nhìn thấy chỉ là do chính tâm trí cô tự tạo ra, thể hiện nỗi sợ lớn nhất của mình mà tự phát điên mà c·hết thôi. Chứ tôi không làm gì bậy bạ cả!”

Nó nói luôn toàn bộ kìa!

Vũ Thanh không tin. Không phải cô ta không tin con ếch kia. Thực tế cô ta có thể nhận ra là mình bị dính thuật thôi miên nên mới xảy ra chuyện khi nãy. Nhưng cô ta vẫn không thể tin được trên đời có một kẻ sẵn sàng nói hết luôn bài tẩy của mình ra như vậy. Nói đến lý do thì chỉ có hai, mà một trong số đó là…

“Ngươi đột nhiên nói hết ra vậy… là do khinh một kẻ như ta sẽ chẳng có cách gì để phá giải được chiêu của ngươi à?”

Đó là một lý do quá hợp lý. Nếu cẩn trọng, coi kẻ địch là một mối nguy thì chẳng ai lại vạch áo cho người xem lưng cả. Nên việc Vũ Thanh, một người từng bị người đời coi thường có nghi ngờ thế cũng chẳng phải là không có cơ sở.

Thế nhưng Mỹ Oa lại lắc đầu.

“Không. Là do tôi không muốn cứ bị người đời nhìn mình như một đứa bệnh hoạn thôi.”

“Hả?”

“Chẳng phải sao?” Mỹ Oa nắm chặt đôi tay lại một cách giận dữ. “Nghĩ là xem, vừa một phút trước cô đã xem tôi như một tên bệnh hoạn làm trò đ·ồi b·ại với người khác. Mấy tên khác từng bị tôi thôi miên cũng xem tôi như kẻ đã g·iết hại cả nhà họ, nhấn nước người họ yêu, đấm họ, chém họ các kiểu trong khi tôi chẳng làm cái gì cả. Nhưng tôi chỉ g·iết họ chứ có làm mấy cái trò đó đâu! Cô thấy có oan không! Ta có phải bệnh hoạn đâu!”

“Oan cái đầu nhà ngươi ấy! Thế mà lại chả bệnh!”

Vũ Thanh cố nén cơn giận nãy giờ lại trút hết tất cả vào cú quật roi vào đầu con ếch xanh. Thế nhưng con ếch ấy lại chẳng phản ứng gì lại. Nó b·ị đ·ánh thế mà chỉ im re, bất động trước khi tan biến mất vào làn khói trắng.

“C·hết tiệt!”

Vũ Thanh vội vã nhìn quanh. Mọi thứ trong tầm mắt cô vẫn như bình thường nhưng cô ta có thể nhận ra một điều, rằng mình đã lại một lần nữa dính phải thuật thôi miên của con ếch quỷ quái kia.

“Những gì cần nói tôi cũng nói hết rồi. Thôi thì giờ làm ơn c·hết đi cho gọn nào.”

Khung cảnh xung quanh Vũ Thanh bắt đầu thay đổi, cả khu rừng đột nhiên trở nên tối mịt như thể cuộc chiến hôm qua với Quang Mộc chưa từng xảy ra. Dù biết những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là ảo ảnh, nhưng Vũ Thanh lại cảm nhận như thể mọi thứ xung quanh mình là “thật”. Mặt đất khô cằn bởi lửa giờ đã ẩm ướt trở lại, cái cảm giác nắng nóng của giữa trưa đột nhiên trở nên thật ẩm ướt, lạnh lẽo.

“Ngươi đang giở trò gì đấy…”

Vũ Thanh lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt liên tục liếc nhìn khắp nơi để xác nhận xem chuyện gì sắp xảy ra với mình.



Nhờ con ếch kia, Vũ Thanh biết mình sẽ chỉ m·ất m·ạng nếu bản thân bị hù dọa và sốc đến mức không chịu nổi mà c·hết. Giờ biết rõ điều đó, cô ta giờ chỉ việc đảm bảo bản thân không bị hù dọa là xong.

Thế mà sao mình lại thấy hồi hộp thế nhỉ?

Tim cô gái đập thình thịch, mồ hôi bắt đầu tuông ra, nhịp thở cũng chẳng còn đều nổi. Dù cố gắng giữ bản thân tự tin, tỉnh táo nhất có thể, Vũ Thanh lại càng thấy sợ hãi hơn. Cô ta cứ liên hồi nhìn quanh, vội vã xoay người khi nghe thấy tiếng động lạ.

Vũ Thanh biết có thứ gì đó sẽ xuất hiện nên cô ta mới phải thấp thỏm chờ đợi, chuẩn bị cho điều đó trong lo lắng. Nó đã khiến Vũ Thanh dính phải bẫy của Mỹ Oa lúc nào không hay. Chính sự chuẩn bị ấy lại khiến tâm trí Vũ Thanh trở nên lo lắng và đầy phòng bị. Đến những âm thanh nhỏ nhất, những cử động nhẹ nhàng nhất của cảnh vật cũng đủ khiến cô gái phải phòng hờ.

Từng chút, từng chút, nhịp tim cô gái tăng lên chóng mặt.

Để khi mọi thứ đủ chín mùi, một bàn tay từ trong bóng tối túm lấy cổ cô gái trẻ một cách b·ạo l·ực. Và sau một tiếng rắc, đầu của Vũ Thanh nghiêng hẳn sang một bên, tạo thành một góc chín chục độ.

Đôi mắt màu lục vẫn mở to trong sợ hãi.



Mỹ Oa lặng lẽ đứng từ xa nhìn Vũ Thanh ngã lăn ra đất, b·ất t·ỉnh nhân sự được vài phút thì chẹp miệng.

“Thế là xong việc.”

Với những Tu Tiên Giả yếu ớt khi dính phải thôi miên thuật của Mỹ Oa rất khó giữ mạng sau lần dính đòn đầu tiên. Áp lực tinh thần của những ảo ảnh quá lớn, cộng với những đoạn cao trào bật nhất do chính tâm trí kẻ bị dính đòn đã khiến họ sốc mà c·hết, không thì cũng bị điên đến cuối đời. Vũ Thanh tuy là một kẻ yếu thấy rõ, thế mà cô ta còn sống sau lần đầu, trí óc cũng chẳng bị tổn hại gì quá nhiều thì quả là đáng khen. Vì những kẻ sống qua lần đầu luôn là những kẻ có tâm trí vững mạnh. Thường thì bọn chúng thuộc tầm quái vật đã trải qua vô số chuyện đáng sợ và đau đớn trong đời. Vũ Thanh chắc chắn không có sức mạnh như bọn quái vật rồi. Nên nếu không phải vì may mắn, thì cũng đáng dành cho một lời khen vì đã sống được cho đến tận bây giờ.

“Chẳng biết bên chỗ của Ngài ấy sao rồi nhỉ? Đáng lẽ bây giờ phải dừng tiếng đao kiếm rồi chứ?”

“A!”

“Ốp á!”

Vũ Thanh bỗng bật dậy, Mỹ Oa cũng vì thế mà giật mình nhảy phắt lên, đập đầu lên một cành cây rồi ôm đầu lăn lóc đau điếng. Cũng vì lực nhảy của loài lưỡng cư quá mạnh nên chẳng trách vì sao Mỹ Oa lại thống khổ đến vậy.

Nhưng thế đã là gì so với chuyện đang xảy ra trước mắt con yêu tinh cơ chứ?

“Sao cô vẫn còn sống!”

“Đừng có la nữa đau đầu c·hết đây!”

Mỹ Oa bị Vũ Thanh vả đầu một cái nữa vào v·ết t·hương khiến con ếch phải khóc thét tiếng loài bò sát.

Cô gái họ Lâm đúng là còn sống. Tim vẫn đập, mũi vẫn thở và đầu óc vẫn giữ được tỉnh táo. Nhưng đầu cô ta lại đau điếng chẳng kém gì Mỹ Oa hiện tại.

Thành ra bây giờ có một con ếch cái và một cô gái b·ị đ·au đầu.

Hai người họ cùng nhau khóc thét phải hơn mười phút mới bình tĩnh lại. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai nói gì.

Nhục quá. Vì cả hai đều có chung cảm giác này.

“Ngươi mới vừa thôi miên ta phải không?”

Vũ Thanh là người lên tiếng trước. Cô ta không nghĩ kẻ địch sẽ trả lời gì sau khi đã nói hơi nhiều, nhưng thôi, cứ thử cũng chẳng mất gì. Nếu được trả lời thì lại càng tốt.

“Ộp.”

Con ếch đó gật đầu thật.

Vũ Thanh không biết do con ếch kia bị ngốc hay nó có ý đồ gì khi chẳng thèm giấu giếm như thế. Đáng nghi thật chứ.

“Thế sao mỗi lần ta bị c·hết trong khi bị thôi miên thì lại đau đầu quá vậy?”

“Hổng biết. Đau đầu thiệt hở? Bằng tôi bị cô vả không?”

Muốn g·iết nó quá.

“Thật ra việc đau đầu không thì tôi không rõ thật.” Mỹ Oa vừa gãi cái đầu bóng láng màu da xanh lục của mình vừa giải thích. “Nhưng nếu như cô để ý, sau khi bị c·hết khi bị thôi miên, nếu tinh thần của cô không bị huỷ hoại thì cô sẽ tỉnh lại được.”

“Còn nếu không?”

“Thì c·hết luôn. Hoặc bị khùng.”

“Hờ…”

Vũ Thanh nghe đến đây thì đổ cả mồ hôi hột. Cô ta không ngờ mình vừa giữ được mạng dù vừa c·hết hai lần trong tiềm thức. Dù vậy, cô gái họ Lâm vẫn có thể nhận ra rằng tinh thần của mình đúng là có bị xáo trộn ít nhiều, nên việc bị dính thôi miên đúng là rất nguy hiểm. Nhất là khi Vũ Thanh còn chưa biết cách phá giải nó.

“Hỏi thế tôi hỏi lại cô nhé ộp?”



Vũ Thanh ngồi dựa gốc cây lườm lại con ếch ở phía đối diện. Cô ta đáng lý ra là người duy nhất được hỏi, thế mà giờ lại bị hỏi ngược là thế nào? Cô ta cũng đâu có ngu đến độ hỏi gì trả lời nấy như con ếch kia đâu. Chỉ có bọn ngốc hoặc chán sống mới đi trả lời mấy đứa muốn g·iết mình.

“Sao cô chưa ộp vậy?”

“Ộp?”

“Là ộp. À không, dùng sai từ. Là c·hết mới phải, sao cô chưa c·hết vậy? Hai lần rồi đấy. Không bình thường chút nào!”

Mỹ Oa tỏ ra tức tối lắm. Nó đâu có nghĩ Vũ Thanh sẽ còn sống đâu. Chưa bao giờ nó gặp kẻ nào đủ mạnh mà còn tỉnh táo như cô gái này cả. Nếu có kẻ thuộc tầm đó thì đáng lẽ Ngài ấy mới là người chiến đấu, còn Mỹ Oa chỉ đi lùa bọn tép riu, mà làm gì có tép riu này lại sống dai như cô gái này!

“Chứ mấy lần mới bình thường?”

Vũ Thanh tò mò hỏi lại.

“Một.”

“Ghê vậy?” Cô gái họ Lâm chau mày.

“Ghê chứ.” Mỹ Oa cũng gật đầu công nhận. “Bởi vậy nên tôi có mệnh danh là “Sát Thủ Vô Hình” mà. Đa số người bị tôi g·iết còn chưa biết tôi trông ra sao. Nên việc người như cô sống sau hai lần thì quả thật là hơi ghê đấy. Nếu không c·hết thì đáng lý ra cũng bị khùng rồi ấy chứ!”

“Thật à?”

“Thật.” Mỹ Oa gật đầu lia lịa. “Tôi không rõ lắm vì sao cô chưa bị gì. Trừ khi cô là dạng cao thủ giấu nghề, hoặc cô bị điên sẵn nên mới không bị gì cả thôi.”

“Ha ha…”

Vũ Thanh nghe đến đây thì nhếch miệng cười gượng. Được một kẻ chuyên đi diệt tép riu nâng tầm nghe cũng có vẻ hay ho đấy. Nhưng nghĩ lại, cô ta còn sống cũng nhờ kẻ địch không phải là dạng gây sát thương trực tiếp. Nếu là đồ xịn như Tiếu Dương hay tên cầm kiếm đen khi nãy thì khéo cô ta c·hết thật mấy kiếp chứ làm gì có chuyện ngồi đây nhởn nhơ thế.

Còn về việc bị điên, nghĩ đến nó thì Vũ Thanh cũng chẳng ý lần nghe ai đó bảo mình như thế. Đúng là cô ta sở hữu sức mạnh Lục Nhãn bao người mong ước đấy, nhưng đó là chuyện sau khi người con gái này bắt đầu trở thành một Tu Tiên Giả. Đúng thế, cô ta đã trở thành Tu Tiên Giả khi bản thân được xác định là một đứa chẳng hề có tý tiềm năng gì, lại còn chẳng có bất kì ai giúp đỡ.

Như thế mà sao không bị gọi là điên sao? Khéo cũng vì cô ta điên thật nên mới không bị Mỹ Oa g·iết được. Chứ làm gì có chuyện Vũ Thanh là một kẻ mạnh cơ chứ?

Thế té ra bị điên cũng có cái lợi của nó…

Vũ Thanh nghiêng đầu, mái tóc của cô xoa ngang vai trông mệt mỏi thật sự. Cô ta chẳng rõ lần tiếp theo mình bị thôi miên sẽ bị gì nữa. Dù có vẻ khả năng còn sống sẽ cao vì hai lần trước vẫn chưa c·hết nhưng cái cảm giác bị hù dọa ấy chẳng hay ho chút nào. Đôi mắt màu lục trông thật là chán nản.

“Mà thôi tán gẫu đủ rồi. Câu hỏi cuối, sao ngươi chưa thôi miên ta nữa vậy?”

“Ộp, vì tôi cần phục hồi linh khí trước khi dùng cái đó một lần nữa. Nhìn thế chứ tiêu tốn linh khí lắm đấy.”

“À thế à?”

Không một động tác thừa, sợi dây linh khí màu lục của cô ta đập thẳng đến con yêu tinh ếch. Mỹ Oa cũng chẳng ngồi yên chịu trận, loài bò sát có làn da xanh ấy nhảy phóc lên cao, nắm lấy một cành cây tự treo thân mình lơ lửng trên ấy. Đợi khi Vũ Thanh lại tiếp tục vung đòn đánh một lần nữa, con ếch ấy liền buông tay, nhẹ nhàng xoay người trước khi vung chân vào thân cây, đẩy bản thân bay thẳng đến kẻ địch.

Mỹ Oa đáp ngay trước mặt Vũ Thanh, hai bàn tay của loài bò sát liên tục vả vào người cô gái từng nhát đau điếng. Ở phía đối diện, Vũ Thanh cũng biết mình chẳng thể dùng sợi xích linh khí được nữa nên liền cường hoá cả thân thể, liên tục lùi lại trước những đòn đánh dồn dập.

Cô gái họ Lâm không hề có ý định nhận thua.

Để khi Mỹ Oa lao đến khi mình thoái lui, sợi xích linh khí đang tan dần ở xa ngay lập tức phát sáng trở lại và thu đến tay cô gái. Phần đuôi của món v·ũ k·hí hoá thành một m·ũi d·ao nhọn hoắc, đâm thẳng vào vai Mỹ Oa.

Con yêu tinh đau điếng rống lên. Nhưng nó không dừng lại, cơn đau như tiếp thêm sức mạnh cho Mỹ Oa, lực đánh của nó bây giờ thậm chí còn đủ sức đấm vỡ cả mặt đất.

Thế mà nó bảo rằng mình không biết đánh nhau!

Vũ Thanh liên tục né, tránh mà chẳng thể tìm ra điểm phản công thích hợp nào. Sức lực của cô gái họ Lâm cũng có hạn, càng di chuyển bằng cách cường hoá cơ thể bằng linh khí chỉ tổ khiến cô nhanh chóng yếu hơn. Trong khi Mỹ Oa chẳng có vẻ gì là sẽ nhẹ tay lại cả. Mỗi đòn đánh của con yêu tinh giờ uy lực đến mức mặt đất ẩm ướt phải vỡ tung toé lên biết bao là đất bùn, khiến bộ đồ vải xanh của Vũ Thanh lại một lần nữa trở nên dơ bẩn sau biết bao lần giặt giũ.

Bùn?

Bỗng Vũ Thanh nhận ra gì đó mà ngưng giật người, để cho cơ thể bị đấm một phát chí mạng vào giữa mặt. Răng môi của cô gái lẫn lộn hết cả. Cơn đau cũng kinh khủng kể khôn xiết.

Thế mà vẻ mặt của cô gãi lại bình tĩnh đến lạ.

Chẳng chờ đến nửa giây, Vũ Thanh rút con dao trong túi ra và tự cắt cổ.



Cô gái họ Lâm mở mắt lại trừng trừng nhìn Mỹ Oa đang đổ mồ hôi hột ở trước mặt. Con ếch yêu tinh đã dùng hết toàn bộ linh khí để vờ đẩy Vũ Thanh vào thuật thôi miên của mình để dùng thời gian mà hồi phục. Thế mà không ngờ ở đời lại có một đứa đủ dứt khoát mà t·ự s·át như thế.

“Cô nương tha mạng! Có gì tôi xin khai hết!”

Dù quỳ lạy thế nào, Mỹ Oa vẫn bị Vũ Thanh đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng. Cô gái họ Lâm không g·iết luôn con ếch yêu tinh, vì đằng nào bắt sống luôn có lợi hơn là mang xác về mà.

Trừ khi cô ta muốn làm món cháo ếch.