Chương 45: Khởi đầu khó khăn
Uy lực của cú v·a c·hạm giữa hai luồng linh khí đen-bạc khiến chúng nổ tung. Dư ba lan tỏa khắp mọi nơi tạo thành một cơn bão linh khí đầy điên loạn. Với người thường việc cảm nhận linh khí vốn không tồn tại đủ mạnh để nhận ra sự bất thường. Nhưng với những Tu Tiên Giả thì lượng linh khí này đủ khiến họ phải phát ngạt, chẳng khác nào như đang chìm dưới cả một vùng biển mênh mông không chừa một chút không khí nào để thở cả.
Thế mà cú v·a c·hạm ấy không phải hồi kết, nó lại là mở đầu cho một cuộc chiến rất đỗi điên rồ mà kể cả những người đang chứng kiến cũng khó có thể tin được. Tiếng kim loại, tiếng linh khí nổ tung vang lên liên tục và dồn dập với cái nhịp độ nhanh đến mức chẳng khác nào đó là một âm thanh độc nhất kéo dài. Nghe là thế, còn về phần nhìn, họ cũng chẳng quan sát được gì ngoài những tia sáng-tối cứ liên hồi chớp nháy, di chuyển khắp nơi giữa không trung như những tia chớp mà chẳng có lấy một đám mây đen.
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy…?”
Vũ Thanh đứng bất thần nhìn hai tên thiếu niên chỉ mới gặp nhau, nói chưa đến ba câu đã lao vào chém g·iết. Cô gái họ Lâm biết tên kiếm đen kia là ai, và cả lý do hắn muốn tiêu diệt mình nữa. Có thể nói, tính mạng của cô vốn dĩ đã như ngàn cân treo sợi tóc từ khi con rắn biết nói kia bảo rằng hắn đang muốn cô c·hết, đó cũng là lý do làm Vũ Thanh cố đi theo Tiếu Dương đến tận bây giờ. Cô ta vốn đã nghĩ chỉ cần dựa hơi những kẻ như A Mãnh hay cậu nhóc họ Bạch hẳn sẽ an toàn nhưng thật không ngờ, trên đời lại có một tên quái vật chẳng thua kém gì Tiếu Dương. Nếu không muốn nói là còn mạnh hơn nữa.
Hắn thậm chí còn chẳng qua mười tám.
Là do dòng máu? Hay có ai đó đứng đằng sau hỗ trợ? Hay chỉ đơn giản bọn chúng là thiên tài nghìn năm có một, nhưng lần này lại xuất hiện cùng lúc hai kẻ?
Mà bất luận thế nào, ở đây cũng chẳng an toàn.
“Tẩu vi thượng sách vậy.”
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi còn c·hết, huống hồ chi việc ra thế này là vì mình? Cô gái họ Lâm có ngốc đến đâu cũng biết rằng mình nên lui khỏi đây nhanh nhất có thể. Tiếu Dương dù có cùng cô vào sinh ra tử hai lần, nhưng nói trắng ra thì họ vẫn chỉ là người dưng mới biết nhau được có hai ngày. Vũ Thanh cũng chẳng phải hàng đao to búa lớn gì, nếu không muốn nói là tép riu so với hai tên quái vật này. Bởi thế kết quả trận đánh kia có thế nào thì cô ta cũng chẳng thể tránh được rắc rối.
Bỗng, một luồng hơi lạnh chảy dọc khắp cột sống cô gái. Vũ Thanh giật mình quay người lại, trên tay cô ngay lập tức tạo ra một sợi dây xích linh khí màu xanh lục, chuẩn bị quật c·hết bất kì kẻ nào đang có âm mưu đánh lén.
Không có ai?
Nhưng cô ta có thể cảm nhận được sự thật không phải vậy. Có một ai đó đang dõi theo cô. Thậm chí, hắn phải ở rất gần.
Gần đến mức, Vũ Thanh có thể nghe thấy được cả hơi thở của hắn.
“Sợ không?”
Tim cô gái co thắt, người đầy mồ hôi xoay người lần nữa, kéo theo sợi xích t·ấn c·ông chủ nhân của giọng nói rợn người ấy.
Hụt. Đáng nói hơn, ở đó lại chẳng còn ai.
Thế mà một ngón tay chẳng rõ thuộc về ai vuốt dọc sống lưng khi cô gái vừa quay người.
“Rợn người chứ?”
“Tên c·hết tiệt nhà ngươi!”
Vũ Thanh nổi cáu. Cô ta không sợ, cô ta nổi điên lên thụi cùi chỏ về phía sau. Dù chẳng biết cú đánh của cô va vào thứ gì, nhưng dựa vào việc có cảm giác như vừa đánh trúng, cô ta cũng hả hê phần nào rằng mình vừa cho cái tên biến thái sờ sờ mó mó cô một bài học.
Thế mà Vũ Thanh thấy đau, phần khuỷu tay lại bắt đầu ướt đẫm thứ dịch gì đó mà không cần nói, dựa vào mùi hăng đặc trưng ai cũng biết là gì.
Máu…? Của mình?
Đôi chân cô gái ngay lập tức nhận thấy nguy hiểm mà cắm mặt cắm mũi chạy thẳng về phía trước. Mặc kệ thứ c·hết tiệt mà mình vừa đánh phải là gì, kệ luôn tại sau tay trái của mình bị cắt bởi thứ gì, Vũ Thanh chạy trối c·hết vào khu rừng với mục tiêu duy nhất, chạy thoát khỏi cái thứ quái quỷ ấy.
“Hê. Chạy cũng nhanh đấy.”
Thế mà giọng nói đó vẫn cứ nhẹ nhàng được thì thầm vào vành tai cô gái. Vũ Thanh biết có một thứ gì đó đang đeo bám mình. Nhưng cô ta không thể thấy hay nhận ra kẻ ấy là ai hay trông như thế nào. Môi khi định dùng đến cạm bẫy và chiêu trò để tóm gọn mục tiêu, là mỗi lần cô lại ngậm quả đắng. Bao nhiêu chiêu trò của cô đều chẳng khiến kẻ kia gặp khó khăn gì, thậm chí hắn còn tiếp tục quấy phá.
Cô gái họ Lâm chẳng có vẻ gì đang đưa kẻ địch vào trận địa của mình mà mặt khác, cô ta đã vô tình lao vào một địa hình hết sức thuận tiện cho việc lẫn trốn của đối thủ.
“Chạy vào rừng là coi như chọn c·ái c·hết rồi.”
Chính chủ nhân của giọng nói ấy cũng biết điều đó. Vũ Thanh cũng nhận ra điều đó nhưng giờ đã quá muộn để có thể làm gì. Nói đúng hơn, cô ta hoàn toàn không biết mình nên làm gì trong tình thế này. Hắn - kẻ có thể là một người con trai không quá lớn tuổi dựa theo giọng, không hề t·ấn c·ông Vũ Thanh mà cứ thỉnh thoảng chọc ghẹo, thì thầm vào tai cô gái những lời hết sức rùng rợn.
“Nào, cố vùng vẫy lên nào.”
Ra đó là mục đích của hắn.
Biến Vũ Thanh thành đồ chơi, thành con mồi để mặc sức đùa giỡn. Hắn cứ ve vãn, thì thầm thế như muốn chứng tỏ rằng mình có thể đoạt mạng cô gái họ Lâm bất kì khi nào. Lý do duy nhất để giữa mạng cô gái không đâu khác chính là cái sở thích bệnh hoạn kia.
Hoặc… Không phải thế.
Vũ Thanh như nhận ra điều gì đó mà ngay lập tức đổi hướng sang phải. Cô ta tăng tốc một cách bất chợt, bàn tay phải nhẹ nhàng triệu hồi ra sợi dây leo linh khí. Để khi thời gian vừa chính mùi, cô gái phóng sợi dây lên một cành cây, giật mạnh, tạo lực đẩy bản thân bay tít lên trời.
Đôi mắt màu lục ngay lập tức phát sáng rực rỡ. Với sức mạnh của Lục Nhãn, chẳng thứ gì có thể ẩn nấp được dù có cố đến đâu. Chỉ cần biết thứ mình đang đối đầu là gì, chắc chắn Vũ Thanh sẽ biết cách để đối phó. Luôn là thế, nên cô gái cực kì tự tin với kế hoạch này.
Chỉ có điều, cô ta không thể nhìn thấy được bất kì ai, hay thứ gì ở bên dưới khu rừng đó cả.
“Lục Nhãn là đây à? Tiếc thay, thứ ấy vô dụng với ta thôi.”
Một bàn tay đâm xuyên qua ngực cô gái trẻ.
Máu của Vũ Thanh văng khắp nơi giữa bầu trời, tạo ra cả một cơn mưa màu đỏ trút xuống khu rừng bên dưới.
C·hết tiệt…!
Cô gái muốn hét lên nhưng vô dụng. Dù bản thân không thương tích gì sau trận chiến tối qua, cô gái họ Lâm vẫn không đủ khả năng đánh trận này. Sức mạnh và thực lực rõ ràng quá chênh lệch!
“Thôi thì để lại cái mạng này cho ta nhé.”
Vũ Thanh càng ngày càng khó thở. Đôi mắt dần trở nên tối mịt, vô hồn.
Thân xác cô gái rơi xuống khu rừng mà chẳng có gì cản trở.
…
Cách đó không xa, ngay trước cửa ngôi nhà gỗ thô sơ được dựng tạm bợ của mình, Mặc đứng bất động dưới cái nắng, nhìn chằm chằm trong vô cảm về cái dáng người chỉ cao tầm mét sáu ngay trước mặt.
Đó là một ông lão với cái lưng gù tội nghiệp. Hay đúng hơn, vẻ bề ngoài của kẻ đó là như vậy.
Lão già có cái đầu trọc ấy mặc bộ áo vải đen trong cực kì nổi bật dưới ánh nắng buổi trưa. Nếu không muốn nói là kì quặc, dị hợm, không giống ai. Nhưng ở Cõi này thường có một câu nói: “Nếu gặp một kẻ mặc đồ đen, đội mũ chim thì mạng ngươi coi như đã tận.” Câu nói ấy cốt là để miêu tả đám môn đệ một giáo phái cực kì nổi tiếng thuộc vùng phía Nam Tề - Đông Bắc Sở: Hắc Ưng Đạo, một giáo phái tôn thờ ác ma đến từ Cõi khác.
Những tên Hắc Ưng Đạo có nhiều nguồn gốc khác nhau. Có thể là một kẻ tôn sùng Hắc Ưng Thần, một Tu Tiên Giả chìm đắm vào Ma Đạo cần một nơi nương tựa, hay thậm chí là những Yêu Tinh có ước vọng hoá người.
Tuy khác nhau về thân thế, xuất phát điểm, nhưng tựu chung tất cả những kẻ mặc chiếc áo choàng đen kia đều có chung vài đặc tính: Sự tàn bạo và mưu mô, xảo quyệt.
Mặc đã không mong sẽ gặp một tên Hắc Ưng Đạo ngay sau sự cố đêm qua. Hắn vẫn còn đang trọng thương. Linh khí trong cơ thể vẫn suy kiệt. Cơ bắp đau điếng, dù chỉ một cử động nhỏ. Thế mà tiếc thay, lão già trước mặt hắn, lại đeo một chiếc mũ sọ chim.
Lựa chọn duy nhất của họ Viêm bây giờ là một trận chiến chớp nhoáng, một đòn tất sát tiêu diệt ngay kẻ địch. Nhưng tiếc thay, đến việc ấy hắn cũng không làm được.
Nói đúng hơn, cả cơ thể Mặc giờ chẳng thể cử động. Đến cặp mắt đỏ rực màu lửa đang mở tròng trọc ấy muốn chớp mắt cũng chẳng được.
Không cần nghĩ quá nhiều, Mặc cũng biết mình đang bị gì.
Hắn đã điểm huyệt đạo.
Cơ thể một Tu Tiển Giả luôn có linh khí chuyển động khắp cơ thể, tạo ra năng lượng để giúp bản thân hoạt động. Những đường dẫn linh khí ấy được gọi là Kinh mạch - tất cả đều nối thẳng đến Đan Điền - thứ hoạt động chẳng khác gì trái tim thứ hai ngoại trừ việc nó cung cấp linh khí thay vì máu. Kinh mạch với những mạch máu thỉnh thoảng lại cắt vào nhau, để trộn lẫn, giúp việc chuyển hoá năng lượng khắp nơi trở nên dễ dàng hơn, những nơi như thế được gọi là Huyệt Đạo. Những Huyệt Đạo đó luôn là yếu điểm trên cơ thể, nếu chúng bị tổn thương, sẽ gây ra không ít tác động đến cơ thể. Trong những trận đánh, cố ý hay chỉ là bản năng, những Tu Tiên Giả luôn tăng cường bảo vệ những nơi ấy để tránh việc b·ị đ·ánh bại chỉ với một đòn.
Giờ đây Viêm Mặc, bằng một cách nào đó đã bị điểm huyệt - khiến bản thân trở thành một kẻ bất động hệt như một phiến đá.
Hừm…
Chỉ có điều, còn một chuyện khác không mấy người biết đến là. Mặc hoàn toàn có thể phá giải nó, một cách dễ dàng.
Điểm huyệt vốn là bộ môn dành cho những đứa trẻ ba tuổi nhà họ Viêm. Còn bộ môn giải điểm huyệt, nó là môn vào lúc ba tuổi hai ngày. Nếu kẻ nào đó dám điểm huyệt những kẻ có đôi mắt đỏ rực màu lửa thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ. Với bậc thầy chỉ pháp như Mặc, tự thoát thân khỏi tình thế này còn dễ hơn cả trò trẻ con.
Nhưng hắn không làm.
Không phải không làm được. Hắn có thể, nhưng lại chọn cách không làm gì. Đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm về phía kẻ đối diện, cố gắng quan sát, dò xét xem kẻ ấy đang làm cái gì.
Quan trọng hơn, trong lòng hắn đang chất chứa một thắc mắc.
Làm sao mà hắn điểm được huyệt đạo của mình?
Mặc không thể hiểu vì sao một kẻ chẳng thể tiếp cận mình lại có thể điểm huyệt. Thậm chí lại còn vào những điểm trọng yếu nhất, khiến gã Luyện dược sư phải trong tình thế kỳ quặc này.
Nếu ở đây chỉ mỗi mình hắn và lão già đối diện, Mặc hoàn toàn có thể chọn cách ở yên đấy, cố gắng chờ đợi động tĩnh từ kẻ địch. Nhưng chuyện chẳng hề dễ dàng thế. Vào lúc kẻ địch không thèm động đậy, chẳng thèm hó hé, từ phía sau một bụi cây dại, một đứa trẻ bé tầm bảy tuổi bắt đầu lén lút đi lại lão già đội mũ chim, trên tay nó đang lăm le một khúc gậy gỗ.
Có vứt não đi thì Mặc cũng biết con bé ấy đang muốn làm gì.
An! Đừng có làm bậy!
Hắn hét lên, nhưng không thể phát ra tiếng. Làm sao một kẻ bị điểm huyệt cứng người có thể la lên chứ. Thế là dù không muốn, Mặc vẫn quyết định ra tay.
Những dòng máu vốn chỉ chứa một số ít linh khí đang bị trì trệ bởi việc bị điểm huyệt bỗng bắt đầu rung chuyển, liên tục va đập vào nhau như có đ·ộng đ·ất. Các tế bào bé tẹo nhỏ đến mức mắt người không thể thấy riêng lẻ ấy tự tạo ra nhiệt lượng chỉ bằng cách tự va đập. Và chỉ với một chút nhiệt còn chưa đủ để khiến một chiếc lá khô bắt lửa ấy, toàn bộ linh khí trong cơ thể Mặc ngay lập tức b·ốc c·háy, hoá thành một chuỗi v·ụ n·ổ nhỏ li ti, phá nát những rào cản đang ngăn chặn huyệt đạo.
Tất cả chỉ xảy ra chưa đến một giây.
Và chỉ cần thêm nửa giây sau đó, Mặc đã đâm một ngón tay xuyên qua cổ họng lão già đứng trước mặt.
Máu văng tung toé ra khắp mặt gã Luyện dược sư nhưng hắn chẳng tỏ ra nao núng dù chỉ một chút. Bởi hắn biết rõ, trong tình huống này, nếu không phải lão già kì quái kia gục ngã thì hắn sẽ là người b·ị đ·âm qua cuống họng và c·hết.
Lão già kia ngã xuống mặt đất một cách lạnh lẽo. Mặc không ngờ rằng cuộc chiến này lại kết thúc một cách chớp nhoáng như thế. Hắn muốn như vậy, nhưng vẫn khó mà tin được.
Và sự lo lắng của hắn quả thật chẳng sai lầm.
Dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mặc bắt đầu cảm thấy khó thở.
Một v·ết t·hương chẳng rõ bằng cách nào xuất hiện trên cổ họng gã Luyện dược sư, máu tuôn ra như thác đổ khiến Mặc phải cố hết sức bóp chặt tay lên v·ết t·hương cầm máu, dồn tụ linh khí để chữa. Nếu không phải bản thân là một bậc thầy trong việc chữa thương, Mặc ắt hẳn đã m·ất m·ạng ngay lúc ấy.
“Chú Mặc! Chú không sao chứ?”
Nhóc An vội vã ném cây gậy, chạy đến bên người chú cùng con chó đom đóm đeo bám theo sau. Gương mặt lo lắng của con bé trông còn nghiêm trọng hơn hẳn thái độ của Mặc.
Gã Luyện dược sư đang trầm ngâm. Hắn đã hiểu chuyện quái gì đang diễn ra ở đây.
“Đừng lại gần.” Chưa buông tay còn lại khỏi cổ họng vừa cầm được máu, Mặc giơ cánh tay còn về phía đứa cháu gái cùng giọng điệu đầy cẩn trọng. “Lùi lại.”
Mặc giẫm mạnh chân xuống mặt đất, đất bụi ngay lập tức bay tung toé, nhanh chóng để lộ ra vô số hình ảnh được vẽ ngoằn ngoèo dưới mặt đất. Khi tất cả được lộ rõ, cả thảy hình vẽ ấy bắt đầu cháy rực lên một màu tím quái đản.
“Lập Hồn Trận…”
Mặc đổ mồ hôi lạnh khi nói cái tên ấy.
Và còn rùng mình hơn khi hắn đã thấy chủ nhân của thứ này dần xuất hiện từ trong khu rừng.
Vẫn là một lão già thấp bé, lưng gù, mặc áo choàng đen, đội mũ chim. Giống hệt như kẻ mà Mặc vừa tiêu diệt. Khác biệt duy nhất ở đây là kẻ này biết nói, thậm chí là còn cười khá nhẹ nhàng.
“Đúng là Viêm Ma, nhìn ra Ma Thuật sớm thế quả đúng là ngoại hạng. Ha ha. Nếu không phải vì ngươi đã yếu đi thì ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ thế này, xin thứ lỗi nhé.”
Tên này…
Dù lời nói chẳng có vẻ gì gắt gỏng, Mặc vẫn cảm nhận rõ sát khí đang được toả ra từ lão già này. Thậm chí đi kèm với nó, là một luồng linh khí màu tím đặc lao đến với tốc độ không tưởng. Chúng đâm sầm xuống mặt đất ngay trước mặt Mặc, bơm đầy năng lượng cho toàn thể trận pháp đang phát sáng ở dưới mặt đất.
Toàn thân Mặc cứng đơ. Hắn lại bị điểm huyệt mà không hề hay biết. Lần này hắn biết rõ mình đang trong tình thế cực kì nguy hiểm nên vội vã phá giải. Ngặt nỗi, nhanh đến thế vẫn không kịp, mũi lao đang ngắm thẳng đến trái tim gã Luyện dược sư đã đâm trúng mục tiêu.
Máu đỏ lại tiếp tục tuôn ra.