Chương 44: Đụng Độ
“Quang Mộc c·hết rồi.”
Chỉ một câu ngắn gọn, cả căn phòng rộng hơn bốn gian, chứa hơn chục người ngay lập tức im bặt. Họ không hề nghĩ sẽ có kết quả thế này.
Cũng dễ hiểu, con yêu tinh mà họ đang nói đến chính là Quang Mộc, một cái cây đã tồn tại hơn ba ngàn năm, có thể nói là sinh vật tồn tại lâu nhất ở Cõi này. Dù không mang sức mạnh khủng kh·iếp như những huyền thoại nổi danh có tuổi đời thấp hơn, Quang Mộc vẫn là một con yêu tinh mạnh đến mức khó mà đong đếm được.
Nếu không phải nói là con yêu tinh mạnh nhất cả Cõi này.
Thế mà nó lại bị g·iết, bởi ba kẻ vô danh.
“Ha! Ha ha!”
Phá vỡ sự im lặng ấy, một thiếu nữ nhỏ nhắn có mái tóc vàng óng bỗng cười thật khoái trí. Cô gái ấy cũng như bao người khác trong căn phòng kín có chút hơi ấm thái quá này, chưa thể tin được chuyện vừa xảy ra, nhưng lại khác rằng đây là kết quả cô ta mong muốn. Một ước muốn hơi kì quặc nếu so với những kẻ đang đội mặt nạ mũ chim khác đang ngồi xung quanh.
“Có gì đáng cười à Ô Y?”
Gã có hàm răng vàng khè hỏi, dù giọng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng rõ ràng bên trong lại cực kì phẫn nộ. Thế mà cô gái tóc vàng kia lại không biết điểm dừng, miệng cứ cười, tay vỗ bàn ầm ầm.
“Lại phải hỏi à Lão Điệp? Ta cười vì cái kế hoạch tạo ra một con đại yêu quái để gây sự chú ý, xong sẽ tận dụng cơ hội mà chiếm đoạt thiên cơ của nhà ngươi đấy! Ha ha! Thế mà con yêu quái ấy lại bị ba tên nhãi nhép vô danh ngăn chặn! Quả là hài hước! Tính toán cho lắm vào rồi cũng đổ sông đổ bể cả!”
Lão Điệp nhìn Ô Y với vẻ cay đắng vô cùng cực. Hắn luôn biết rằng cô gái kia có hiềm khích với hắn vì nhiều lý do. Nhưng vì thế mà cười cợt trên thất bại chung quả là khốn nạn.
“Hừ…”
Lão Điệp khẽ nhìn về phía người ngồi ở ghế chủ mà nín thở. Hắn không ngại bị chê cười bởi kẻ ghét mình cay đắng. Cũng chẳng chút bận tâm khi bị những kẻ khác trong căn phòng có nhiệt độ cao bất thường nhưng lại hơi tối này. Điều mà hắn lo sợ là suy nghĩ của người người phụ nữ có nước da trắng bệch, đầu lại đeo chiếc mặt nạ được làm từ xương đen của loài Hắc Ưng, ngồi với tư thế nghiêm nghị vô cảm. Hắn cố gắng đọc vị người phụ nữ ấy thông qua đôi mắt màu đen kịch ẩn sâu trong tấm mặt nạ. Kết quả là hắn chỉ thấy một chút lạnh gáy, giật mình khẽ cúi đầu.
Hắn tôn kính, đồng thời cũng sợ Lập Điểu, người phụ nữ mặc bộ áo vải màu đen đối lập với nước da, đồng thời là Đạo Chủ của Hắc Ưng Đạo này.
Mà ai chẳng sợ kẻ ấy cơ chứ?
Cụ thể, chỉ với một cái đằng hắng từ người ngồi ở ghế chủ, kẻ bất trị như Ô Y cũng phải nín bặt, ổn định chỗ ngồi, vẻ mặt loắt choắt cũng tỏa ra không ít lo lắng.
Ai ai cũng nín thở chờ lời tiếp theo của người phụ nữ ấy.
“Ta có chút thất vọng.”
Cơ tim Lão Điệp thắt lại đến đau đớn. Hắn luôn tự hào về khả năng kháng nhiệt lẫn hàn của bản thân nhờ vào linh căn hệ thuỷ, nhưng câu nói lạnh lẽo của Đạo Chủ rõ ràng vượt xa sức chịu đựng của gã có hàm răng vàng hôi hám.
Hắn sợ, nhưng cảm xúc tiêu cực khác lại vượt xa chỉ sau một câu nói. Giờ Lão Điệp thấy tức giận, tức bản thân vì thất bại này. Xa hơn là còn vì chuyện của con cửu vĩ xà không lâu trước ấy.
Chính hắn đã cùng “hiện thân của Hắc Ưng Thần” đến ban phước, thế mà con rắn khốn kiếp ấy vẫn làm hỏng việc. Thật không thể tin được!
“Nhưng chớ lo lắng.”
Lập Điểu bỗng lại lên tiếng. Giọng nói trầm trầm của người phụ nữ quyền lực tuy đang muốn nói cho tất cả những ai ở đây, nhưng rõ ràng nó lại tác động mạnh mẽ đến Lão Điệp nhất.
Gã Tư Tế có hàm răng vàng vội vã ngước đầu lên nhìn về phía Lập Điểu như mong chờ điều gì đó.
“Ngài ấy đã lên đường rồi.”
Lập Điểu rùng mình.
Phần nào trong hắn vốn đã biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy đến dù “ngài ấy” chỉ mới quay về trụ sở của Hắc Ưng Đạo không được lâu. Lý do cũng cực kỳ dễ hiểu. Đứa con gái sở hữu Lục Nhãn kia không rõ là ai mà nhận ra thân thế của “ngài”. Không những thế, lại còn cao tay đến mức đi trước một bước để ngăn chặn kế hoạch biến Quang Mộc thành một món v·ũ k·hí - việc mà thậm chí chỉ có ba người giữ vị trí cao nhất Hắc Ưng Đạo là được biết đến.
Một kẻ như thế nhất định phải bị loại trừ!
…
“Hắt xì!”
Đang ngồi dùng bữa với nhau, Vũ Thanh, một Tu Tiên Giả vốn miễn dịch với bệnh tật bình thường như cảm lại bị hắt hơi, phun hết toàn bộ miệng cơm vô mặt kẻ xấu số ngồi đối diện.
Vì đối diện cô gái họ Lâm chỉ độc nhất mỗi mình Viêm Mặc, thế là gã Luyện dược sư có đôi mắt đỏ phải lãnh đủ cả.
“...Cô có thể quay mặt đi chỗ khác mà.”
Mặc cố giữ bình tĩnh, cầm lấy chiếc khăn tay mình vốn chuẩn bị để lau miệng sau khi dùng bữa để vuốt mặt. Mà thật ra hắn cũng chẳng định ăn tiếp sau cái vụ này.
“Xin lỗi.” Vũ Thanh chẳng hề có vẻ gì hối lỗi mà quay mặt sang một bên, cầm vạt áo lau miệng. “Cố tình đấy.”
Là “không phải cố tình” mới đúng chứ?
Mặc liếc cô gái trước mặt, lòng đắn đo chẳng rõ nên tranh cãi bởi việc cỏn con thế không. Thế mà chưa kịp nghĩ xong, nhóc An đã vội vã đẩy cửa vào mà hét to:
“Chú Mặc!” Con bé vừa kêu tên xong liền hít ba tràng hơi vào để thở tiếp. “Anh Dương tỉnh rồi!”
“Ừ để ta…”
“Ngươi đi tắm đi. Để ta đi xem thằng nhóc đó cho.”
Mặc chưa kịp đứng dậy, Vũ Thanh đã chặn họng, đi ra ngoài cửa, vội vã rời đi cùng với nhóc An.
“Để ta đi cùng lát tắm cũng được…”
“Không, để ta. Lỗi ta nên ngươi dơ người rồi, tắm đi, đừng để ta thấy có lỗi được không?”
Mặt cô ta chẳng có vẻ gì hối lỗi cả.
Mặc nhướng mày nhìn cô gái xấu tính họ Lâm mà lòng dấy lên không ít điều hoài nghi khi cô ta lại hành xử như thế này. Nhưng nghĩ lại, một kẻ như Mặc cũng không muốn đi đi lại lại với chiếc áo vẫn ám mùi đồ ăn từng trong miệng người khác lắm.
“Ừ… Nhưng chuyện khi nãy ta nói cho cô, nhớ để chính ta nói cho tên nhóc kia thì tốt hơn.”
“Hiểu rồi! Đi thôi nhóc!”
“Dạ!”
Vũ Thanh ẫm nhóc An rời đi một cách vội vàng. Trong khi đó Mặc vẫn chẳng loại bỏ hết những suy nghĩ không tốt đẹp về cô gái kia.
“Sao lại tốt thế nhỉ?”
Cuối cùng hắn cũng mặc kệ mà đi vào nhà tắm.
…
Sáu tiếng sau cuộc chiến long trời lở đất ở phía nam Hắc Lâm, những v·ết t·hương của Mặc cũng đã đôi phần lành đi dù không ít sẹo sẽ vẫn ở yên đó đến cuối đời. Thật ra với một Luyện dược sư tài năng có tiếng như Mặc, hắn thừa sức chế ra một viên đan dược để chữa lành hết những dấu vết xấu xí ấy. Nhưng không, đã hai ngày rồi, hắn vẫn chẳng uống gì, cũng như chẳng hề đoái hoài gì dù bản thân gã họ Viêm vốn là một kẻ rất để tâm đến thân thể của mình.
“Hừ.”
Hắn sờ lên vết thẹo cắt chéo qua ngực mà thở dài. Đôi mắt đỏ rực giờ trông chán nản khó tả. Mặc miễn cưỡng mặc áo vào để che đi thân thể trước khi bước ra khỏi căn lều xây tạm bợ chỉ để gặp ngay kẻ mà hắn định đến gặp, Bạch Tiếu Dương:
“Ta nghe Lâm cô nương nói rồi! Ngài không thể chữa cho A Mãnh sao Viêm Thần Y?!”
“Ừ…” Mặc thở dài, ngán ngẩm đáp khi đánh ánh nhìn về phía cô gái mặc bộ đồ màu lục cách đó không xa.
Đã dặn là để đích thân ta nói mà…
Mặc cũng đoán được phần nào là khi Tiếu Dương tỉnh dậy sau trận chiến hôm qua mà nghe tin này kiểu nào cũng sẽ đi hỏi cho ra lẽ. Thành ra đứng trước mặt gã Luyện dược sư là một tên thiếu niên ăn vận chẳng có gì ngoài một cái khố, thế mà vẫn giắt thanh kiếm quý bên cạnh hông cho được. Mặc thế lại khá bất ngờ, nhất là mọi v·ết t·hương của cậu thiếu niên đều đã lành lại cả, ngay cả một vết xước hay dấu hiệu của một trận tử chiến cũng không còn.
Dù chẳng hiểu sao trên người Tiếu Dương lại có một vết thẹo ở phần ngực trái, thứ khác hẳn với những v·ết t·hương khác, chẳng lành đi một chút nào kể từ sáu tiếng trước.
Mà khi nghĩ đến thẹo, Mặc lại nghĩ đến thân thể đầy những thứ đó của mình. Thú thực, Mặc cũng muốn chữa sạch số thẹo này lắm. Chỉ tiếc là hắn không thể. Lý do thì cũng y như cái lý do vì sao hắn không thể chữa cho A Mãnh:
“Phòng luyện đan với cả phòng thuốc của ta đều đã bị phá huỷ tan nát cả rồi. Nếu thương tật bình thường ta có thể bốc thuốc cho. Còn dính độc cửu vĩ xà thì chắc chắn phải uống “đan”.”
“Thế người cần nguyên liệu gì? Ta đi hái ngay lập tức!”
Mặc khẽ chau mày lại.
“Ta đã nói là phòng luyện đan bị huỷ, giờ có nguyên liệu cũng chẳng chế đan được.”
“Tại sao?”
Mặc nuốt nước bọt để cố giữ bình tĩnh. Hắn không biết mình có phải đang bị hỏi gài hay không khi mà mọi thứ mình cần nói đều đã được lý giải cả. Vậy mà Tiếu Dương vẫn cứ tỏ ra không hiểu.
“Tên nhóc ấy nhìn vậy chứ chẳng biết gì cả đâu. Ngốc lắm, đến việc rắn lột da còn không biết nữa mà.”
Vũ Thanh đã nói thế với Mặc vào vài tiếng trước. Hắn đã tưởng đó là nói quá, giờ thì tin phần nào, nhờ thế nên họ Viêm mới đủ kiên nhẫn mà lý giải kĩ càng:
“Muốn luyện “đan” ngoài nguyên liệu, ta còn cần phải có lò luyện để truyền linh khí và tụ nhập mọi thứ lại. Nếu không có lò luyện thì chẳng thể nào luyện đan được. Giống như nấu ăn thì cần phải có nồi vậy. Luyện đan thì cần có lò.”
“Ồ hiểu…”
Phải nói đến đồ ăn nó mới chịu hiểu...
Mặc giờ chẳng còn nghi ngờ việc Tiếu Dương chỉ đang giả ngơ nữa. Vì hắn đã có câu trả lời rồi, Tiếu Dương quả là một kẻ ngốc. Nhưng đó cũng chẳng là vấn đề gì quá lớn. Dù ngốc đến đâu mà biết nghe và hiểu là đủ tốt rồi.
“Thế sao không lấy đại cái lò than nào đó dùng tạm đi? Ta thấy cái ở nhà lão trưởng thôn cũng như cái lò luyện đan á.”
Nhưng ngặt nỗi, Tiếu Dương lại là một kẻ ngốc ngoại hạng.
“...”
Mặc câm nín không biết đáp lại thằng nhóc trước mặt thế nào. Trong khi đó ở không xa, Vũ Thanh lại cười thoải mái đến mức ngã ghế mà vẫn không ngớt. Gã luyện dược sư quả thật không thể hiểu được hai kẻ này sao lại được trời thiên phú cho những thứ sức mạnh hơn người cho được? Không đáng một chút nào. Và việc hai người họ vẫn toàn mạng đến tận tuổi này mà không bị Ma Đạo săn đuổi thì đúng là lạ thật.
“Không, cái lò nướng đó không được, nếu được thì ta đã tận dụng rồi hiểu không?”
“Ừ…”
Nghe Mặc nói thế, Tiếu Dương đành miễn cưỡng gật đầu dù bản thân không phục. Mà kệ, không phục thì cũng chịu, Mặc cũng chẳng muốn tốn nhiều thời gian cho việc dạy về lý thuyết luyện đan dược nên đành đi thẳng đến phương hướng giải quyết:
“Tuy nói là không thể, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không chữa.” Mặc thở dài giải thích. “Vì làm lò luyện mới với thu thập nguyên liệu cũng sẽ tốn không ít thời gian nên ta cũng đã đi tìm trợ giúp rồi.”
“Trợ giúp? Ngài có trợ giúp từ người khác à?”
Mắt Tiếu Dương bỗng sáng lên như sao Bắc Đẩu. Đúng y như Mặc dự đoán, Vũ Thanh hoàn toàn không chịu nói rõ đầu đuôi. Gã đàn ông cao ráo liếc về cô gái họ Lâm chỉ để nhận lại hình ảnh cô ta đứng huýt sáo, vờ ngắm mây như thể bản thân vô tội.
Hai kẻ này đã vậy, chẳng biết cái tên Hồ tộc kia tính tình thế nào nữa.
Nếu lại dở dở ương ương thế này thì… đáng ngại thật.
“Ừ.” Mặc gật đầu, vừa để xác nhận với Tiếu Dương, vừa để tập trung lại về vấn đề trước mắt. “Người của Thi Dược Phái sẽ sớm đến đây thôi. Họ sẽ giúp đưa người dân U Thôn đến nơi an toàn, đồng thời cũng sẽ chuẩn bị chỗ để ta luyện đan trị độc cho tên Hồ tộc kia.”
“Ồ!” Tiếu Dương vỗ tay vào nhau cái bộp. “Thế là A Mãnh sẽ được chữa sớm thôi phải không?”
“Ừ.”
“Thế mà không nói ngay từ đầu. Làm ta lo sốt vó luôn. Ha ha!”
Ta nói rồi. Đi mà trách cái cô họ Lâm kia ấy.
Mặc đã định nói thế nhưng lại thôi. Hắn không có ý định phân bua làm gì. Việc cần làm bây giờ là kiểm tra, bảo vệ người dân U Thôn, đặc biệt là nhóc An. Dù mọi chuyện đã vào tầm kiểm soát, nhà cửa vẫn còn nguyên nhưng kết giới bảo vệ nơi này đã nát bét cả. Yêu quái ở Hắc Lâm có thể tận dụng cơ hội quấy phá nên Mặc không thể lơi là một chút nào.
Cũng không biết họ sẽ mang dân làng đến đâu nữa. Nếu được thì nên mang An đến một nơi được Thi Anh Phái cai quản luôn cho an toàn. Dù gì cũng là con nhà họ Viêm nên…
Mặc còn chưa kịp suy nghĩ xong, từ xa đã phát ra tiếng động.
Nhanh thế này… lại còn có sát khí!
Không chỉ Mặc, Vũ Thanh cũng nhận ra có thứ gì đó đang lao đến với tốc độ kinh hoàng như thế mà ngoáy đầu nhìn, tay chân ngay lập tức vào tư thế chiến đấu.
Nhưng cả hai người họ đều không đủ nhanh.
Một lưỡi gươm nồng đượm màu linh khí đen tự lúc nào đã chém ngay sát cổ của Vũ Thanh. Cô gái họ Lâm bỗng rùng mình, sợ hãi đến mức trống rỗng cả đầu óc. Cô ta cứ ngỡ số mình coi như đã tận.
Thế mà may cho cô, lưỡi gươm màu đen ấy lại chạm phải món bảo vật được bao bộc linh khí bạc.
Tiếng “choang” tạo ra bởi v·a c·hạm lớn đến độ đủ khiến một người bình thường phải điếc tai. Hai luồng linh khí sở hữu sắc thái trái ngược lao vào nhau cấu xé như cặp thú dữ ngay trước mắt của cô gái họ Lâm.
Có vẻ kẻ sở hữu thanh Phi Kiếm màu đen nhận thấy đòn t·ấn c·ông bất ngờ đã bị vô hiệu, hắn ngay lập tức thu kiếm. Lưỡi gươm nồng đượm linh khí màu đen đặc cắt qua không khí, tạo nên một vạch đen dài dần tan ra như mực in lên mảnh giấy.
“Kẻ nào!” Tiếu Dương t·rần t·ruồng chỉ đúng một chiếc khố là để che thân, tay cầm thanh Bạch Hổ Kiếm hùng hổ la về phía thanh kiếm ấy bay đi.
Cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, từ trong bóng tối của phần rừng rậm dần mọc lên lại của Hắc Lâm, một kẻ mặc bộ đồ vải đen ngầu từ trên xuống dưới từ từ bước ra cùng với hai kẻ khác. Từng bước chân của hắn tuy chậm rãi, nhưng lại đầy uy lực đến ngộp thở. Linh khí màu đen của hắn toả ra nhiều vô số kể lại còn đậm đặc như được đè nén trong lò luyện đan tốt nhất, đến mức mỗi dấu chân của hắn đều được lưu lại trên mặt đất màu đen linh khí ấy.
Khác với hai kẻ sau lưng có đeo mặt nạ đầu lâu chim, chủ nhân thanh kiếm màu đen ấy lại chẳng dùng gì che đi gương mặt trắng trẻo hồng hào của mình. Hắn chỉ là một tên thiếu niên, chẳng có vẻ gì là lớn hơn Tiếu Dương là bao, đến chiều cao cũng chỉ mét bảy rưỡi. Nhưng đôi mắt màu đen ngầu ấy đủ cho bất kì ai ở đây biết nó chắc chắn không thuộc về một tên nhóc chưa nếm trải như Tiếu Dương - một đôi mắt vô hồn - đôi mắt của một kẻ s·át n·hân - đôi mắt của một tên Ma Đạo.
Là hắn! Hắn thật sự đã cấu kết với bọn Ma Đạo!
Vũ Thanh biết hắn là ai. Rất rõ là đằng khác. Điều đó được minh chứng qua việc cặp ngươi của cô gái co thắt lại nhỏ đến mức tối đa. Cô rùng mình nhưng lại quá sợ hãi để làm gì khác.
“Linh khí màu bạc à?”
Kẻ ấy thì thầm khi nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm đen bay đến tận tay. Trong một tích tắc, cái nhìn khinh thường của hắn đã biến thành sự căm hận.
Hai lưỡi kiếm lại va vào nhau.
Nhưng lần này, đích thân chủ nhân của chúng cũng lao vào chiến đấu. Hắc Lâm lại tạo nên một chấn động lớn chẳng kém những v·ụ n·ổ kinh hoàng đã đốt trụi khu rừng đêm qua.