Chương 37: Bánh bao hồi sinh
Nhà cụ Tĩnh giống y như cái tên của chủ nhân của nó, luôn chìm trong sự im lặng gần như suốt cả ngày. Cái lý cho việc đó cũng bởi vì cụ trưởng thôn luôn đi làm việc, hỗ trợ người khác dường như hết cả ngày. Nhóc An cũng gần như tương tự mà phụ giúp ông của mình, có thời gian rảnh thì chơi đùa với bọn trẻ cùng tuổi, thế là cũng chẳng ở nhà được bao.
Hôm nay cũng chẳng có gì loại lệ. Dù mọi việc trong thôn hôm nay đã được hoàn thành, cụ Tĩnh cũng chẳng ngần ngại đi dệt vải để chuẩn bị quần áo mới cho gia đình nhỏ của mình.
Còn nhóc An, vừa ăn xong và bắt đầu dọn dẹp toàn bộ bát đũa của toàn bộ những người vừa dùng bữa mà chẳng có chút kêu ca gì dù bình thường chắc chắn sẽ ngược lại thế. Vì bản thân cô nhóc đang vui, vui thật đấy. Vì cuối cùng cô nhóc cũng gặp một ai đó đồng tình với mình về việc trở thành một Tu Tiên Giả. Hơn cả thế, Tiếu Dương còn có cả một lời hứa hẹn là sẽ mang cô nhóc ra khỏi U Thôn tù túng này để hoàn thành Đạo tâm nhỏ bé, trẻ con mà không hề đánh giá gì.
Nếu cụ Tĩnh không đang tập trung làm việc, ông ta chắc chắn sẽ thấy điều kì lạ mà hỏi thăm ngay rồi.
Nhưng vẻ mặt vui vẻ ngây thơ ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Mặt đất bỗng dưng di chuyển, cô nhóc bé tẹo ấy còn chưa hết bỡ ngỡ vì lỡ làm vỡ một chiếc chén thì một loạt những v·ụ n·ổ khác lại vang lên liên hồi. An luýnh quýnh lên cả, lấy thân mình đỡ toàn bộ bát đũa nếu không toàn bộ chúng đều đã vỡ tan.
Ấy mà cô nhóc vừa thở phào nhẹ nhõm, một v·ụ n·ổ khác lại vang lên. Không chỉ chén đĩa đang được cố đỡ lại mà toàn bộ đồ đạc trong nhà đều rung lắc, rơi rớt, đổ vỡ thành trăm mảnh.
An, như cụ Tĩnh và bao người khác ở U Thôn không có tâm trạng để tiếc của. Họ ngay lập tức chạy ào ra khỏi nhà, hướng ánh nhìn về phía cây cổ thụ lớn nhất khu rừng đang b·ốc c·háy.
Hoảng loạn, sợ hãi ngay lập tức ám lấy tâm trí của người dân U Thôn. Họ cố tìm Mặc, người duy nhất có thể bảo vệ họ nhưng đến một chút bóng dáng cũng không có. Thế là sự hỗn loạn bắt đầu len lỏi vào trong trí óc mỗi người.
“Mọi người bình tĩnh!”
Từ trong đám đông, cụ Tĩnh đập gậy vào một cột nhà để gây sự chú ý. Tuy ông cụ đã già đến mức người thường sẽ nghĩ khó mà di chuyển thoải mái, thế mà lực gõ của lão lại mạnh đến mức làm toang cả cây cột. Khi toàn bộ những người trong thôn, tổng cộng mấy chục hộ đã yên lặng chờ đợi cụ già lớn nhất, trưởng thôn mới nói tiếp với tông giọng điềm tĩnh.
“Quang Mộc Thần, Viêm Mặc chắc chắn đang phải đối đầu với kẻ địch và cố gắng bảo vệ chúng ta. Nên hãy theo như những gì ngài ấy đã chuẩn bị, chúng ta mau bình tĩnh, ngay hàng thẳng lối đi đến nơi an toàn. Những gì không quan trọng thì không cần mang theo!”
“Vâng!”
Người dân trông thôn ngay lập tức nghe theo hướng dẫn của cụ Tĩnh. Họ chỉ vội vã mang theo một ít thức ăn khô dự trữ rồi di chuyển đến căn hầm bí mật đã được Mặc chuẩn bị từ trước. Nơi ấy thoạt nhìn như chỉ một cái hang bình thường nằm ở trung tâm, nhưng nếu không phải là người trong thôn thì chẳng thể thấy đường vào và cũng chẳng thể đi qua được lớp phong ấn dày chục lớp ấy. Có thể nói nơi ấy là bất khả x·âm p·hạm, nơi mà dân U Thôn có thể an tâm lánh nạn.
Thế mà một người trong số đó lại không có ý định lẩn trốn.
“Chú Mặc đang đánh nhau với anh Dương?”
Đôi mắt tròn xoe của An chứa đầy sự bất an. Cô nhóc đã nghĩ rằng họ sẽ có thể nói chuyện thẳng thắn và thấu hiểu nhau chứ sao lại nên cớ sự này? Chú Mặc của nhóc ấy vốn là một kẻ hiểu đạo lý, chắc chắn không đánh người vô cớ trừ khi kẻ kia là một tên cứng đầu ngu ngốc. Tiếu Dương lại không còn gì thù hằn với đối phương nữa, thậm chí còn có ý định làm hoà cơ mà?
Nên An không tin.
Cô nhóc ấy không tin là hai người ấy lại đang đánh nhau.
“Tiểu Huỳnh! Đi nào!”
An vẫy tay ra hiệu con huỳnh quang cẩu luôn đi cùng. Cô nhóc ngay lập tức nhảy phắt lên con chó to lớn ấy và chạy thẳng đến nơi phát ra đ·ám c·háy mà không hề có chút lo sợ.
Cụ Tĩnh và bao người trong thôn dù đã kêu la hết sức nhưng An vẫn chẳng hề dừng lại. Ông của cô nhóc đã chạy theo định bắt lại nhưng dân thôn đã giữ lại. Họ không thể để thêm nhiều người gặp nguy hiểm, U Thôn không thể để mất thêm mạng người nào nữa.
Những gì tất cả họ có thể làm là cầu nguyện Tam Thánh và Quang Mộc Thần rằng bé An sẽ không gặp chuyện gì.
…
“Đó là của chú Mặc…”
An chau mày nhìn về đại thụ Quang Mộc dần cháy thành tro bụi. Cô nhóc biết rõ kẻ đang t·ấn c·ông cái cây là ai vì ngọn lửa của nhà họ Viêm rất dễ nhận biết. Một v·ụ n·ổ lớn, rồi mọi thứ bùng cháy như thể đang nuốt trọn mục tiêu theo một cách rất đặc trưng. Nhưng thế lại càng khó hiểu hơn. Cô nhóc tuy không biết Quang Mộc thật sự là một yêu tinh nhưng nó vẫn là biểu tượng cho một vị thần, lại còn là hình ảnh mà Mặc đang đại diện nữa chứ. Thế tại sao Mặc lại đốt Quang Mộc Thần? Điều này thậm chí còn vô lý hơn việc Tiếu Dương đang chiến đấu với chú của cô nhóc nữa.
Quá sức vô lý!
Bỗng, chú chó có đặc tính của loài đom đóm đang đèo cô nhóc bỗng đi chậm lại, dù cho đáng lẽ nó phải phóng đi nhanh nhất có thể.
“Có chuyện gì thế Tiểu Huỳnh?”
An lo lắng mà hỏi. Rồi để khi nghe thấy tiếng sủa, đôi mắt của cô nhóc liền lia từ con chó đến phía bên phải mình.
“Người?”
Một bóng người, không quá cao lớn. Nếu dựa vào hình dáng, có lẽ chỉ tầm thuộc tuổi thiếu niên là cùng. Nhưng trong thôn làm gì có ai thuộc tuổi thiếu niên đâu? Mấy đứa nhóc lớn nhất cũng chỉ là mười tuổi, người già thì lại quá tuổi để có cái hình dáng kia rồi. Trừ khi…
“Anh Dương?”
An nhảy phóc xuống khỏi lưng con huỳnh quang cẩu. Cô nhóc còn đang chần chừ không rõ nên tiến tới không thì Tiểu Huỳnh đã nhanh chân đi trước. An chưa kịp cản, thế mà con huỳnh quang cẩu đã tiếp cận ngay đến cái bóng đen ấy.
“Cái…”
Khi nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của kẻ ấy, An ngay lập tức cứng giơ tay ra để tự vệ.
Một cái xác khô có hốc mắt muốn đẩy con mắt ra ngoài, đang mặc trên mình bộ quần áo của Tiếu Dương. Cô nhóc không thể biết được liệu đây có thật sự là cái anh chàng mà mình vừa gặp ban nãy không. Lại còn chẳng hiểu vì sao một cái xác lại có thể di chuyển.
Cương thi?
“Đó… đói…”
Cái xác ấy rên rỉ nghe thê thảm đến rùng mình. An nghiên răng lại, tuông cả mồ hôi hột. Cô nhóc đã định bỏ chạy đi luôn trước cảnh tượng đáng sợ này.
“Đồ… đồ ăn…!”
Nhưng khi thấy cái xác ấy chộp lấy con huỳnh quang cẩu, miệng há rộng ra định ăn tươi nuốt sống thú cưng của mình thì cô nhóc liền đổi thái độ. Đôi mắt tròn vo liền thu hẹp lại, miệng cô nhóc lại há to ra hét:
“Viêm Gia Cước Pháp! Ăn đá nè!”
Cái xác khô bị nhóc An đá lộn cổ đúng nghĩa đen. Nếu là người sống, thì hẳn nó đ·ã c·hết ngắc rồi. Nhưng không, cái xác ấy vẫn đứng dậy được, hai tay xoay đầu quay về lại phía trước trông kinh dị hết mức.
Nhóc An hét lên một tiếng thất thanh mà định bỏ chạy. Nhưng con bé lại vấp rễ cây trồi lên mà ngã một cú đau điếng. Cứ tưởng mình phen này c·hết chắc, cô nhóc hoảng loạn bò đi trên nền đất dơ dáy hôi bao thứ mùi của rừng già.
Thế mà cái xác khô kia cũng bị vấp, rồi ngã ra y hệt An.
Chỉ khác ở chỗ là cái xác kia nằm bất động luôn.
“Hả?”
Nhóc An không biết mình nên cười hay không nữa.
“Đồ… ăn…”
Con cương thi(?) ấy tuy vậy vẫn cứ rên rỉ đến mức cô nhóc thấy não cả lòng. An nhìn qua con huỳnh quang cẩu như ngụ ý hỏi ý định. Con chó thế mà lại biết ý mà gật cả đầu.
Đành chịu, dù gì cô nhóc cũng thó một cái bánh bao đi theo để phòng Tiểu Huỳnh đói mà cho ăn. Giờ con chó của cô không ý kiến gì cho việc đó nên cô nhóc bèn cho con cương thi lấy dùng tạm.
“Đằng nào mình cũng chẳng thích bánh bao…”
Nhưng bước lại gần thì nguy hiểm quá. Nhóc An bèn ôm Tiểu Huỳnh lùi vài bước, khi giữ một khoảng cách đủ an toàn thì mới ném đồ ăn vào.
Cái bánh chưa chạm đất, con cương thi đã há miệng ra đớp, xong nuốt cái ực luôn.
An chẳng biết mình nên có cảm xúc gì trong tình huống thế này mà cứ đớ người ra. Thế mà còn ghê gớm hơn, cô nhóc vừa chớp mở mắt, con cương thi đã biến thành Tiếu Dương, đủ da đủ thịt, hồng hào chẳng khác gì khi nãy họ gặp nhau.
“Hả?”
An phải chớp mắt mở ra lại, vẫn thấy Tiếu Dương đang tươi cười.
“Ngon quá!”
Cô nhóc để chắc ăn dụi hai ba lận, vẫn thấy rõ ràng là Tiếu Dương trước mặt, đang giơ hai tay lên trời ăn mừng.
“Sống rồi!”
“Là anh thật à?!”
An vốn nghĩ Dương phải là kiểu ngây ngô, khờ khờ thôi chứ chẳng khác gì bao Tu Tiên Giả khác. Có thể hô mưa gọi gió, làm những chuyện bất thường nhưng vẫn tuân theo quy luật sinh-tử. Nói thẳng là không phải là thứ có thể hóa thành xác khô mà vẫn sống được! Lại còn trở lại bình thường chỉ bằng một cái bánh bao chứ! Tiếu Dương là cái giống gì thế? Củ hành tím khô queo ngâm nước vẫn nảy mầm à?!
Bỗng lúc ấy, từ trong cái lùm cây ban nãy Tiếu Dương chui ra lại phát ra tiếng ồn ào như thể cả một đội quân đang chạy bộ. Kèm trong ấy có cả tiếng la hét cầu cứu của một người con gái. Dù không muốn đoán, nhưng nhóc An cũng có thể lờ mờ đoán được đó là ai.
“Bớ người ta cứu mạng!”
Đúng như thế, từ trong bụi cây phóng ra là một chị gái mặc bộ đồ vải thô màu lục dính đầy bùn đất chẳng khác gì lần đầu An gặp. Nhưng thế vẫn có cái khác để nói, đó là trên vai cô chị gái đó, là một người đàn ông bự gấp ba lần là ít nếu so với Vũ Thanh.
Dù vác một kẻ to lớn thế trên vai, miệng cứ liên hồi kêu cứu, gương mặt của Vũ Thanh lại chẳng có vẻ gì mà hoảng sợ. Người con gái họ Lâm vừa thoát ra bãi đất trống hiếm hoi trong khu rừng liền xoay người lại. Một tay cô ta vịnh chặt gã khổng lồ trên vai, một tay giơ thẳng đến phía bụi rậm vẫn ồn ào tiếng thú dữ.
“Phi Hoa Thuật.”
Linh khí màu lục ngay lập tức bọc lấy bàn tay phải đang giơ ra. Khi mà toàn bộ bọn quái đồng loạt nhảy phắt ra ngoài, cũng là lúc mà Vũ Thanh hét to.
“Lam Liên!”
Một nụ hoa sen màu lam bay thẳng ra khỏi bàn tay của Vũ Thanh. Kích thước của nó ban đầu chỉ bằng một nắm đấm của cô gái, càng lúc, nó càng to lớn hơn. Khi đến ngay cạnh bầy quái vật điên loạn, nụ sen ấy ngay lập nở ra thành một đoá sen khổng lồ.
“Khai Liên!”
Đoá sen hớp trọn toàn bộ bọn quái vật. Sau ấy, nó dần tan biến đi, chỉ để lại một lớp cánh hoa màu lam mỏng dính trong suốt chẳng biết bằng ma thuật nào mà có thể đè nhốt toàn bộ kẻ địch.
“Thế là xong. Cái bọn Hắc Ưng ngu ngốc đó nghĩ chỉ vài con quái vật quèn này thì làm khó dễ được ta à?” Vũ Thanh hếch mặt lên ra vẻ. Song, khi thấy Tiếu Dương cũng vỗ tay khen ngợi thì lại hoảng loạn cả lên. “Sao ngươi lại còn sống?!”
“Sống?” Tiếu Dương nhướng mày hỏi. Rồi như hiểu ra gì đó, cậu ta liền xụ mặt, đổi thành cái giọng rên rỉ, từ từ bước tới Vũ Thanh cùng đôi tay vờ què quặc. “Trả mạng cho ta…”
“Bớt giỡn coi cái thằng này!”
Trái với nhóc An phì cười, Vũ Thanh lại nổi xung lên nắm chặt tay cố bình tĩnh mà không đấm vô mặt Tiếu Dương. Mà cũng vì thế, cô nàng ngay lập tức để bản thân mất tập trung, Khai Liên cũng vì thế mà mất tác dụng, bọn quái vật lại thoát ra ngoài.
Nhưng lần này cô gái họ Lâm chẳng buồn mà bỏ chạy. Vì cô ta biết thừa cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Tiếu Dương sẽ xử lý cái bọn này một cách dễ dàng.
Bọn thú rừng, yêu quái mang những đôi mắt màu dung nham ngay lập tức nhảy bổ vào nhóm bọn họ. Và cũng như dự đoán của Vũ Thanh, bọn bộ bọn chúng bị cắt lìa và tiêu diệt ngay trong chớp mắt.
Tất cả chỉ bằng một chém của Tiếu Dương, cả thấy hơn hai chục mạng quái vật, c·hết sạch.
Nhóc An mở to mắt, miệng lại há hốc nhìn cảnh tượng đó mà không khỏi trầm trồ trong lòng. Cô nhóc không thể thấy linh khí bọc quanh thanh Bạch Hổ Kiếm đã chém lìa bọn quái vật. Những gì mà An có thể thấy là Dương vung kiếm vào không khí, rồi cả đám cứ thế văng máu ra mà c·hết gọn.
Cô nhóc dù nghe Tiếu Dương bảo rằng mình mạnh, hơi bị nhiều lần trong suốt cuộc trò chuyện khi nãy. Để bây giờ có thể chứng kiến tận mắt thế này, An mới tin thật sự.
“A! Khoan đã!” An bỗng thốt lên, cô nhóc vốn chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra, giờ lại càng khó hiểu. “Nếu cả hai người ở đây thì chú Mặc đang chiến đấu với ai vậy?”
Vũ Thanh nghe thế liền đổi sắc mặt. Cô ta có nghe nói rằng cái cây yêu tinh kia là thần linh của người dân chốn này. Nếu nói ra sự thật, Vũ Thanh không rõ nó sẽ để lại hệ luỵ gì sau khi trận chiến kết thúc.
Nhưng mặt khác, Tiếu Dương lại trả lời ngay cùng cái thái độ y hệt đã làm với Vũ Thanh khi nãy.
“Ma chăng?”
“Ma con mắt nhà ngươi á!” Vũ Thanh gồng tay lên căng đến độ một khúc xương trên người A Mãnh bị gãy luôn. “Hắn đang đánh nhau với cái con yêu tinh cây!”
“Yêu tinh cây?”
“C·hết dở…”
Thấy An hỏi ngược lại, Vũ Thanh lại nhận ra là mình hớ. Đúng là không ngờ một người kín miệng như cô lại bị hớ đến hai lần, trong cùng một ngày, bởi cùng một tên như thế này.
“Yêu tinh là cái gì?”
“Ngươi có phải là Tu Tiên Giả không vậy?!”
Thế mà Tiếu Dương vẫn đủ khả năng khiến Vũ Thanh nổi điên lên được. Cô gái ấy muốn mắng cho Tiếu Dương một trận về cả vạn lý do khác nhau. Nhưng ngay lúc ấy, một cảm giác ghê rợn bỗng tràn ngập vào không khí.
Không gian bắt đầu ngộp thở, một tiếng róng rầm trời vang lên và một thứ dị hợm có hình dạng như con người thân gỗ khổng lồ chẳng khác gì một quả núi trồi lên khỏi đống linh khí màu dung nham. Cả hai vị Tu Tiên Giả biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng so với con cửu vĩ xà, thứ này thật sự ở một cấp độ khác hoàn toàn.
Một thứ đủ để khiến cô gái họ Lâm cảm thấy như mình chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé có thể bị bóp c·hết bất kì khi nào.
“Cái thứ gì…”
Vũ Thanh xanh mặt mà lùi lại. Lý trí lẫn bản năng của cô gái đang gào thét lên rằng cách duy nhất để sống là chạy, ngay lập tức, ra khỏi đây, càng xa càng tốt. Bởi lẽ cái thứ này nếu thoát được ra khỏi Hắc Lâm, nó chắc chắn đủ sức huỷ diệt cả một quốc gia; thậm chí, là cả toàn Cõi Thất Quốc này.
Nhưng Tiếu Dương lại bước lên.
Cậu thiếu niên nắm chặt thanh Bạch Hổ Kiếm lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
“Hiền giả cô nương.”
“Hả?” Vũ Thanh giật mình, phải nghĩ một lát cô ta mới nhận ra đó là đang kêu mình. “Sao?”
“Phiền cô bảo vệ A Mãnh và cháu gái của tên họ Viêm kia dùm.”
Luồng linh khí màu bạc tuôn ra ồ ạt trông đáng sợ thật sự. Vũ Thanh biết rõ con quái vật cây khổng lồ thật sự mạnh, có lẽ đến mức mà cô ta không thể nào cân đo được nó thật sự là ở mức nào nữa. Nhưng nếu đối thủ của nó là Tiếu Dương, một kẻ mà cô ta cũng chẳng thể biết nguồn gốc hay sức mạnh của cậu ta thì cô ta lại có một niềm tin, tuy nhỏ nhoi nhưng lại vẫn là một niềm tin vào việc cậu thiếu niên này sẽ chiến thắng.
Gương mặt dính đầy bùn đất giờ chẳng còn một chút sợ hãi. Vũ Thanh quả quyết gật đầu, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của cô gái văng đi sạch sẽ như gạt bỏ toàn bộ sự lo lắng.
“Được rồi.”
Tiếu Dương chỉ cần có thế, cậu ta nhìn lại về phía nhóc An mà để lại một câu cuối cùng.
“Đừng lo, tên họ Viêm kia không c·hết dễ vậy đâu.”
Rồi cậu ta phóng thẳng đi, hướng thẳng đến con quái vật khổng lồ đang gào rống một cách điên loạn.