Chương 36: Quang Mộc Hoá Hình
Mặt đất Hắc Lâm, cụ thể là U Thôn vốn là một nơi rất mềm và xốp. Bởi nơi đây có độ ẩm cao một cách bất thường, vốn là kết quả của quá trình nhả hơi nước từ những tán cây cao tít mà không hề trả chút nào về bầu trời. Cộng với việc mặt đất đầy những xác lá, đất mùn nên nếu có một con quái vật khổng lồ di chuyển, chấn động trên mặt đất sẽ là điều rất hiếm có.
Thế mà ở phía bắc U Thôn, nơi ở của Viêm Mặc lại có một cơn chấn động khủng kh·iếp. Mặt đất rung chuyển, cây cối lại ngả nghiêng. Nhưng mớ cây cao to lớn khủng kh·iếp kia không đổ xuống. Đúng hơn, chúng đang tự bứng rễ để đứng trên mặt đất.
Mà gọi là “mớ” thì ít hơn hẳn thực tế. Là một đạo quân thì đúng hơn.
Đủ mọi kích thước, có bao chủng loại, chúng tiến đến, t·ấn c·ông Mặc như thể hắn là một con quái vật cần bị tập trung tiêu diệt chứ không phải ngược lại. Hàng loạt những chiếc gai độc, lá sắc nhọn cứ lao đến cố đâm qua lớp da thịt của tay Luyện dược sư. Những đòn t·ấn c·ông tầm xa đủ sức tiêu diệt một mạng người khoẻ mạnh hay thậm chí cả một Tu Tiên Giả ấy trút xuống như mưa. Nếu không có lớp lửa xung quanh bản thân liên tục thiêu cháy những đòn ấy, Mặc hẳn đ·ã c·hết cả trăm lần, hay ít nhất là b·ị c·hém lìa vài chục mảnh thịt trên người.
Bản thân Mặc cũng chẳng phải làm bia để cho bọn lâu la của Quang Mộc t·ấn c·ông. Cứ mỗi năm giây, một cặp tên lại được bắn ra từ hai ngón tay của hắn. Đòn Khống Huyền Song Tiễn giờ không chỉ bay thẳng một đường như lúc chiến đấu với Vũ Thanh, cặp tên ấy liên tục thay đổi đường bay, nhắm vào kẻ địch mà đâm thủng, cắt nát tất cả. Bởi thời gian tồn tại của chiêu thức dài hơn tốc độ tạo ra đòn mới nên xung quanh Mặc không chỉ chiếc giáp lửa đang bùng cháy, mà còn có cả hàng chục cặp tên linh khí bay quanh.
Khi dường như đám lâu la đã bị diệt bớt ít nhiều, Mặc tận dụng ngay thời cơ mà điều khiển toàn bộ cặp tên ấy đâm thẳng đến Quang Mộc. Mỗi mũi đâm phầm phập vào trông chẳng khác nào muỗi đốt.
“Viêm Gia Chỉ Pháp. Bạo.”
Thế mà chỉ ngay sau khi toàn bộ nằm gọn bên trong cái thân cây khổng lồ, một loạt những v·ụ n·ổ diễn ra liên tục ngay khiến toàn bộ khung cảnh xung quanh r·úng đ·ộng như có một vụ p·hun t·rào n·úi l·ửa. Vụ nổ không chỉ dừng ở đó mà còn lan ra cả xung quanh, tiện thể đốt trụi luôn đám lâu la đang dần trồi lên lẫn những thân cây b·ị c·hém nát.
Thế mà nhiêu đó chẳng nhầm nhò gì với Quang Mộc. Khi khói lửa bị tan đi một cách bất thường, cái cây ấy như cố tình để lộ ra phần thân vẫn nguyên vẹn sau đòn t·ấn c·ông.
“Vô ích thôi! Mấy cái đòn gãi ngứa đó làm sao mà làm hại được ta?”
Cái cây la lên một cách đầy ngạo mạn. Xong, hàng trăm con sâu róm khổng lồ chẳng biết từ đâu rơi từ trên trời đáp xuống đất, tạo nên một cơn mưa đầy ghê tởm.
Sắc mặt của Mặc trở nên căng thẳng. Không phải vì hắn đang thấy ghê tởm. Chính gã Luyện dược sư đã thấy nhiều thứ buồn nôn hơn cả thế trong suốt cuộc đời rồi mà. Hình dạng của bọn côn trùng này chẳng thể là lý do khiến hắn phải khó chịu. Lý do thật sự nằm ở điều mà cái bọn ấy đang làm.
Bọn chúng phồng to lên rồi nổ tung, bắn ra cái hỗn hợp chất nhầy dính nhớp nháp về phía Mặc. Ngọn lửa trên người họ Viêm đã cố bùng lên, nhưng lại vô dụng, chúng hoàn toàn bị dập tắt một cách dễ dàng.
Cái thứ này làm chặn sạch không khí tiếp xúc với mình…
Dù có là lửa được tạo từ linh khí, nếu muốn duy trì được phải có không khí. Cái chất dịch nhầy h·ôi t·hối dính trên người Mặc lại chặn kín mọi đường tiếp xúc nên lửa không thể nào bùng lên mà duy trì được. Có cố tạo ra thì cũng chỉ đang tiêu hao linh khí một cách vô ích. Cũng may, nếu không phải vì Tu Tiên Giả không cần thở vẫn sống được thì Mặc cũng đ·ã c·hết ngạt.
Nhưng cái may đó chẳng là gì so với những khó khăn mà Mặc sắp gặp phải. Những chiếc lá bén nhẹm, những mũi gai kịch độc giờ chẳng còn bị cản trở gì khi t·ấn c·ông về gã Luyện dược sư. Chúng liên hồi đâm, chém, cắt khắp mọi nơi trên cơ thể Mặc. Máu đỏ hoá đen ngầu bởi độc tuôn ra khôn xiết từ những v·ết t·hương. Từ miệng của gã cũng chẳng thể khô được mà ngậm đầy máu độc.
Để khiến mọi thứ tồi tệ hơn, độc của Quang Mộc sau khi bị đẩy ra ngoài lại lẫn vào trong mớ nhầy xung quanh Mặc. Chúng được tách ra khỏi máu, hoá thành một cây kim màu đen và đâm ngược vào lại cái cơ thể đang tê dại bởi c·hất đ·ộc.
Mặc có khả năng kháng độc tốt. Cơ thể của hắn là tinh hoa hàng ngàn năm của nhà họ Viêm luôn cố gắng duy trì. Cộng với kinh nghiệm của một Luyện dược sư, hắn biết cách để điều khiển khí huyết trong cơ thể mà đẩy độc ra nhanh nhất có thể. Thế mà vừa đẩy ra, chúng lại được đưa vào trở lại. Cái cuộc chiến chống độc này dằng kéo liên tục chẳng khác nào đang thi kéo co vậy.
Nhưng cái tốc độ đào thải ấy chẳng thể nào sánh nổi với việc Quang Mộc cứ chẳng tha mà bắn gai độc, thả lá sắt xuống. Cơ thể Mặc cứ bị tổn thương liên tục dù linh khí màu lửa chẳng ngừng làm lành v·ết t·hương. Cứ mỗi một vết cắt được lành, thì y như rằng sẽ b·ị c·hém thêm ba bốn nhát.
Mặc không thể để chuyện này kéo dài được.
Mình cần phải thoát khỏi cái mớ nhầy khốn kh·iếp này!
Nếu không hắn sẽ c·hết.
Chiếc nhẫn trên tay Mặc lại phát sáng. Lần này nó không toé lửa nữa mà chỉ âm ỉ cháy trong những viên đá ngọc bích. Hai ngón tay của gã Luyện dược sự xoay vòng liên tục và nhanh dần.
Viêm Gia Chỉ Pháp. Cụ Song Tiễn.
Hai ngón tay ấy giờ nhanh đến mức tạo hẳn một cơn lốc ở bên trong mớ nhầy ấy. Cơn lốc càng lúc càng hớn hơn như tốc độ xoay ngón của Mặc. Bằng gia tốc được tăng cường bởi linh khí, chỉ trong vài ba giây ngắn ngủi, cơn lốc ấy đã cuốn, cuộn mớ nhầy xung quanh gã họ Viêm rồi bắn toàn bộ ra tứ phía.
Mặc đã thoát ra ngoài.
Và ngọn lửa xung quanh hắn đã bùng lên trở lại!
Gương mặt của gã Luyện dược sư bình tĩnh đến mức kì lạ. Thế mà ngay sau đó, hắn lại nở một nụ cười đắc thắng.
“Ngươi thế là hết trò rồi nhỉ?”
“Khốn kh·iếp bọn họ Viêm…”
Quang Mộc đã quá sơ xuất. Nó không nghĩ Mặc lại có thể thoát khỏi cái bẫy bãi nhầy sâu róm một cách dễ dàng thế được. Thế nên nó liền trúc giận bằng cách ra lệnh toàn bộ bọn sâu khổng lồ nhảy vào Mặc mà nổ banh.
“Để coi chỉ pháp của bọn ngươi có thể giúp ngươi thoát được không!”
Một con sóng, đúng nghĩa là một con sóng cứ như được tạo ra từ biển đập thẳng vào người Mặc. Con sóng nhầy ấy không chỉ muốn nuốt chửng kẻ địch, mà nó còn như định nghiền nát cái thân xác ấy. Những xác gỗ cứng cáp bật nhất khu rừng nằm ngổn ngang bị nghiền nát thành từng mảnh một cách dễ dàng, huống hồ chi là xương của Mặc.
“Biết ngay mà.”
Thế mà Mặc lại cười. Hắn cười vì biết trước thế nào Quang Mộc cũng tức điên lên mà cho nổ hết toàn bọn sâu để làm cái trò này. Nên ngay từ đầu Mặc vẫn chưa dừng đòn Cụ Song Tiễn. Hai ngón tay của hắn thọc thẳng vào con sóng đang lao đến, lực xoáy của đòn đánh ngay lập tức đảo lộn tùng phèo thứ chất nhầy ấy.
Hơn cả thế, Mặc cũng chẳng đơn thuần có ý định phá giải đòn đánh của địch. Hắn xoáy mạnh hai ngón tay, cuộn tròn toàn bộ mớ chất nhầy khổng lồ kia thành một mớ đặc quệnh. Xong, hắn ném cái cơn lốc dịch nhầy ấy vào mớ lâu la đang lâm le trỗi dậy. Đám cây cỏ ấy vốn di chuyển đã chậm, giờ bị đè nén bởi thứ dịch ghê tởm nặng chịt ấy thì giờ như hoàn toàn bất động cả!
“Khốn… khốn kh·iếp!”
Quang Mộc rú lên một tiếng điếng tai. Cái giọng vốn chẳng mấy dễ chịu nay nghe phải như thể đang bị dao đâm vào tai. Nếu ai đó ở gần cái cây thế này thì hẳn đã vỡ tung màn nhĩ. May mà Mặc cũng biết trước thế nào cũng có chuyện này nên đã dùng linh khí bảo vệ thính giác, cũng như không quên chỉ ngón tay thẳng về kẻ địch.
“Giờ đến lượt ta.”
Giọng của tay Luyện dược sư như một lời tuyên bố hùng hồn như thể hắn sẽ thắng chắc.
Mà cũng phải thôi, toàn bộ những gì Quang Mộc có thể làm đều đã bị Mặc phá giải sạch. Cái cây ấy bây giờ chẳng khác nào một con hình nhân đang đợi bị đ·ánh đ·ập cả.
Đến Quang Mộc cũng biết điều đó. Nhưng nó không bỏ cuộc. Mưa lá lại rơi, dây leo phóng tới dù có nhiều thế nào tất cả đều bị t·hiêu r·ụi cả. Linh khí của cây yêu tinh tuy nhiều vô kể sau khi rút cạn con mồi vào khi nãy, thế mà nếu không thể dùng được hiểu quả, thì thế này chẳng khác nào ném củi vào lửa theo đúng nghĩa đen cả.
“Khốn kh·iếp cái “lửa” của bọn ngươi!”
Mặc không thèm quan tâm tiếng chửi rủa. Hắn giơ hai ngón tay thẳng đến Quang Mộc, bắn ra hai mũi tên khổng lồ rực lửa vào ngay gốc. Một v·ụ n·ổi rầm trời khiến lá, sâu từ trên Quang Mộc dù không cố ý dùng đến cũng rơi xuống lộp độp.
Mùi hôi của gỗ tươi bị cháy toả khắp mọi nơi nhưng Mặc cũng chẳng buồn che mũi. Hắn bận quan sát, nhìn chằm chằm về phía v·ụ n·ổ.
Y như khi nãy, khi khói và lửa bị tan đi sạch, thân Quang Mộc vẫn y nguyên như chẳng hề b·ị t·hương tổn. Cái cây ấy đương nhiên đắc thắng mà cười.
“Ha ha ha! Vô dụng thôi! Ta quá lớn để chỉ pháp của ngươi làm tổn thương được! Ta không g·iết được ngươi, còn ngươi cũng chẳng thể đốn được ta đâu!”
“Thật thế à?”
Mặc chỉ hỏi một cách ngắn gọn. Rồi hắn lại chỉ tay bắn ra hai mũi tên ghim vào thân Quang Mộc. Y như khi nãy, thân cây nổ tung, lửa khói tan đi thì mọi thứ trở lại y như cũ.
Rồi hắn lại làm lần nữa. Lập lại đến ba lần thì mới dừng lại.
“Ngươi… không thấy là đang làm chuyện vô nghĩa à?!” Quang Mộc róng lên một cách tức giận. Ở vị trí của Mặc có thể thấy những tán cây trên cao đang rung lên cùng từng lời nói. “Có trút giận như thế chẳng có nghĩa lý gì đâu!”
Nhưng Mặc lại mỉm cười. Một nụ cười không có vẻ gì là của một kẻ đang làm chuyện vô nghĩa. Bởi lẽ hắn đã biết cách để chiến thắng.
“Đừng nói dối nữa. Ngươi còn chưa kịp phục hồi xong kìa.”
“Hả?!” Quang Mộc phải khựng lại một giây. Xong, nó mới hét lên. “Khoan! Ta phục hồi dường như ngay lập tức mà sao ngươi thấy được?!”
“Đâu phải tự dưng mà ta đánh mãi một chiêu đến bốn lần chứ? Tất cả chỉ để xem liệu ta có thật sự đánh thủng được ngươi hay không thôi.”
Mặc giơ hai ngón tay lên, ngọn lửa lại bùng c·háy d·ữ d·ội trên chiếc nhẫn. Lần này nó không phải chỉ là một ngọn lửa lan ra bàn tay, mà nó lại như nuốt chửng lấy nửa thân Mặc, như muốn đốt luôn cả lớp lửa bảo vệ trên người gã.
“Ta sẽ đốn ngã ngươi ngay thôi.”
“Đồ ngu!” Quang Mộc rít lên. “Dù ngươi có dùng hết sức đánh mà chỉ cần thân ta còn liền với rễ thì ta sẽ phục hồi được thôi! Nếu ngươi bắn một p·hát n·ổ banh được ta thì cũng đang t·ự s·át thôi! Linh khí của ngươi làm gì mà đủ!”
Mặc không nói không rằng chỉ thẳng hai ngón tay lên trời rồi bắn ra hai mũi tên linh khí nhỏ như hai mũi kim. Kích thước của đòn đánh đã kì lạ so với lượng linh khí Mặc đã dồn vào, hướng bay của đòn ấy lại càng vô lý hơn vì nó lại chẳng có vẻ gì hướng đến Quang Mộc cả.
“Ngươi làm cái quái gì?”
Cái cây bất thần hỏi. Nó đúng là đang mừng thầm khi đòn ấy chẳng phải nhắm vào mình. Nhưng nghĩ đến chuyện Mặc chẳng bao giờ làm chuyện không có chủ đích thì lại liền chú ý đến kẻ địch.
Y như rằng, Mặc đã di chuyển. Gã Luyện dược sư nốc một phát ba viên đan dược hồi linh khí loại mạnh nhất. Cơ thể hắn ngay lập tức được lấp đầy năng lượng rồi lại bị rút cạn hết vào chiếc nhẫn trên tay.
Một lần nữa ngọn lửa điên dại kia nuốt lấy nửa cơ thể Mặc.
Và hắn di chuyển đến đâu? Đến hẳn ngay kế bên thân Quang Mộc mà thọc hai ngón tay vào.
“Ngươi định làm cái gì thế?!”
Quang Mộc tức tối la lên. Nó nghĩ rằng mình sẽ b·ị đ·ánh cho điên dại nhưng chẳng rõ vì sao mà lại b·ị đ·âm nhẹ vào thân như thế.
Thế mà Mặc vẫn một mực giữ vẻ tự tin trên mặt.
“Ba… hai…”
“Cái gì?!”
Cái cây lại rống lên. Cảm giác bất an chạy dọc khắp toàn bộ thân thể khổng lồ ấy. Và khi nó nhận thấy hai mũi tên ban đầu của Mặc đang bay ngược lại, hướng thẳng vào thân của nó thì liền van xin kêu tha.
“Khoan! Khoan đã! Mặc! Dừng lại! Tha cho ta! Ta biết lỗi rồi! Ta không muốn hoá người nữa đâu!”
Nhưng quá muộn, hai mũi tên khác từ tay Mặc lại được bắn ra, ngay cùng lúc với hai mũi tên ban đầu đâm thẳng vào thân cây. Bốn mũi tên, hai hướng trái ngược đâm vào nhau vào ngay ở chính giữa thân Quang Mộc.
Nổ tung.
Toàn bộ thân dưới của cái cây khổng lồ bị toác hẳn ra khỏi phần rễ một cách dứt khoát như thể bị một kẻ khổng lồ bẻ nát. Ngọn lửa được cường hóa bởi linh khí cứ thế mà lan đi khi không còn bị sức mạnh của Quang Mộc kìm hãm.
To lớn chẳng khác nào quả núi, thế mà Quang Mộc lại cháy thành tro chỉ chưa đến một phút, tan biến tất cả vào hư vô, để lại một vùng trời sáng rực ánh mặt trời.
Mặc thở hồng hộc và giữ lấy cánh tay b·ị t·hương sau đòn đánh cảm tử ấy. Hắn biết mình vừa làm một điều cực kì mạo hiểm mà không ai dám làm trong cái tình huống này.
Hắn đã tha c·hết cho Quang Mộc.
Cái cây khổng lồ ấy tuy đã cháy thành tro nhưng bộ rễ vẫn còn đó.
Quang Mộc giờ đang thoi thóp. Nếu còn sống thì cũng vô hại suốt trong vài năm là ít.
Đúng vậy, hắn vừa tha cho kẻ mém chút g·iết c·hết hắn.
Tất cả chỉ vì một chút tình cảm dành cho kẻ đã cứu hắn một mạng.
“Cứu… ta…”
Mặc thở dài trước lời kêu cứu ấy. Đúng là đã hơi quá tay rồi.
“Im đi. Ta đến ngay…”
“Cứu… Hắc Ưng… Ta… nguyện… dâng linh hồn… cho ngươi…”
Mặc đang đi lại kế gốc cây thì liền khựng lại. Không phải chỉ vì Quang Mộc đang kêu một cái tên cấm kị cực kì. Mà còn vì một con chim ưng đen đậu hẳn trên cành cây sau lưng hắn.
Bất giác quay lưng lại, con chim ấy giờ đây đã hoá thành một tên đàn ông cao chẳng kém Mặc, nhưng lại có tạng người lớn hơn hẳn. Hắn khoác trên mình chiếc áo trùm đen mịt. Phần đầu lại đội một chiếc mũ trùm mũi chim dài bằng xương che đi cả nửa trên gương mặt.
Thế mà chỉ cần nhìn thấy nửa dưới, là phần miệng đang nhe cả hàm vàng khè hôi hám thì Mặc đã thấy rùng mình.
Cái quái gì thế này?
Mặc trừng mắt nhìn kẻ ấy. Còn tên đội mũ chim, chẳng hề đoái hoài gì đến gã Luyện dược sư, hắn lơ lửng bay đến gốc cây bị đốn ngã một cách thô bạo.
Không cần phải suy nghĩ gì nhiều, Mặc ngay lập tức đi vào kết luận:
Một tên Hắc Ưng Đạo!
Kẻ thuộc Hắc Ưng Đạo đậu lên ngay chính giữa gốc cây, nơi bị lõm vào một lỗ chẳng nhỏ bởi v·ụ n·ổ khi nãy. Kẻ ấy nhìn những lớp gỗ dần phục hồi một cách thảm hại kia mà tỏ ra một chút thương xót.
“Chúa tể bầu trời, hãy rũ chút lòng thương, giỏ một giọt nước mắt của màn đêm. Hãy cho sinh mạng yếu đuối này có được sức mạnh của ngài…”
“Khống Huyền Song Tiễn!”
Lời cầu siêu ấy vừa mới được cất lên chưa được quá hai câu, Mặc đã ngay lập tức t·ấn c·ông vào kẻ bí ẩn. Hai mũi tên tóe lửa ấy nhắm thẳng đến huyệt tử mà đâm vào.
“Hả?”
Nhưng chẳng biết bằng cách nào, cả hai mũi t·ên l·ửa ấy đều tan biến mất. Dù cho kẻ ấy chẳng hề cử động lấy một sợi cơ bắp.
“Đừng có làm cản trở nghi thức, đồ ngoại đạo.”
Mặc chẳng thèm để ý đến lời hăm doạ. Hắn lại tiếp tục t·ấn c·ông b·ằng Khống Huyền Song Tiễn. Hai mũi tên lần này to lớn gấp bội, chắc chắn nó không dễ bị phá giải được dù tên kia có phải thuộc dạng tài giỏi thế nào đi chăng nữa.
Ấy là Mặc nghĩ vậy, thực tế thì ngược lại hoàn toàn.
Hai mũi t·ên l·ửa chưa kịp chạm vào kẻ đội mũ chim lại đã tan biến mất dạng. Nhưng không hẳn không còn lại gì, Mặc ngay lập tức nhận ra dấu hiệu kì lạ mà thốt lên trong lòng.
Hơi nước?! Hắn mang linh căn hệ thuỷ!
Nhưng quá muộn, trên người Mặc đã phải lĩnh ngay một nhát chém màu lam chẳng biết từ đâu ra. Máu hắn tuôn ra từ lòng ngực, chỉ để bị hoá thành đá lạnh ngay lập tức.
Mặc nhận ra ngay có dấu hiệu không ổn, hai ngón tay của hắn chém đứt phăng dòng máu đang dần bị đóng băng vào trong người rồi giật ngược về sau. Thế mà hắn đã thoát c·hết, chỉ trong tích tắc.
Gã Luyện dược sư thở loạn cả nhịp. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm hắn lại cảm thấy sợ hãi đến vậy.
Tên này… mạnh quá!
Gọi là mạnh thì còn chưa lột tả hết sự chênh lệch giữa hai bên. Kẻ kia không chỉ mạnh hơn Mặc về sức, mà ngay cả hệ linh căn cũng khắc chế nốt. Cuộc chiến giữa gã họ Viêm và cái cây yêu tinh diễn ra một cách dễ dàng như vậy cũng vì hệ Hoả của Mặc khắc chế hoàn toàn Quang Mộc. Nếu áp dụng công thức ấy lên hai kẻ đang ở đây, thì Mặc coi như nắm chắc phần thua mà chẳng cần phải đánh.
“Hên thật. Mém chút lỡ g·iết c·hết ngươi rồi.”
“May? Ngươi may?”
Mặc hỏi với vẻ khó hiểu. Đáng lẽ chính họ Viêm mới là người may mắn, thế sao kẻ ấy lại tự nhận rằng minh may được? Kì quái thật.
“Ngươi là tế lễ của con yêu tinh này.” Kẻ đeo mặt nạ nhe răng cười. “Nếu ta mà g·iết ngươi thì buổi lễ coi như vô dụng rồi còn gì?”
“Tế lễ là cái gì?”
Mặc khó hiểu hỏi lại rồi lại rùng mình khi thấy một biển linh khí màu dung nham đột nhiên xuất hiện. Từ kẻ đeo mặt nạ? Không! Mà là từ cái gốc cây của Quang Mộc!
Quang Mộc đang hoá hình!
“Ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Kẻ ấy hếch mặt lên khiêu khích lần cuối, trước khi hóa thân thành con chim ưng màu đen bay đi mất. Mặc lại không đuổi theo, cũng chẳng thèm đánh tiếp cái kẻ ấy làm gì.
Bởi vì một cảnh tượng hãi hùng cực kì đang diễn ra ngay trước mặt hắn.
Một cái cây khổng lồ có chân lẫn tay đang được mọc ra từ Quang Mộc.
Đôi mắt rực đỏ màu dung nham làm Mặc biết rằng mình chuẩn bị phải đấu một đối thủ còn đáng sợ hơn kẻ mặt nạ chim khi nãy.