Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 38: Viêm Minh Hoá Dược




Chương 38: Viêm Minh Hoá Dược

Đạo tâm của hắn là một thứ vốn không hề tồn tại. Đó là lý do vì sao hắn luôn không hề hứng thú với việc trở thành một Tu Tiên Giả.

Thế mà cuối cùng hắn vẫn trở thành một kẻ như thế.

Thoạt đầu hắn chỉ xem đó như là cách để sinh tồn trong cái thế giới đầy khắc nghiệt này. Sau bao nhiêu năm tháng, bản thân hắn đã có thể tự bảo vệ được bản thân, dễ dàng tiêu diệt bất kì kẻ nào đủ ngu ngốc, mê muội để tìm đến một kẻ được mệnh danh là “thiên tài” chỉ mong có được một phần sức mạnh ấy. Dần dần, chẳng còn tên nào dám bén mảng đến Thi Dược Phái, nơi hắn ở để gây chuyện nữa.

Đó là một chuyện tốt.

Nhưng nó lại sinh ra một vấn đề. Đó là Đạo tâm của hắn giờ nay chẳng còn quá quan trọng nữa. Hắn đã đạt được điều mình muốn, điều đó lại chính là lý do khiến hắn lại một lần nữa không biết mình phải làm gì.

Hay nói một cách khác, mình tồn tại để làm gì.

“Em lại xử đẹp một thằng Ma Đạo trong lúc anh đi à Mặc?”

Một năm không gặp nhau, anh của hắn, Viêm Minh, thiên hạ gọi là Viêm Thánh lại hớn hở chạy thẳng vào phòng luyện thuốc chỉ để hỏi thế. Nếu là người khác, thì hẳn viên thuốc đang được luyện trong lò hẳn đã hỏng. May mắn thay, hắn lại là Viêm Mặc, Luyện dược sư tài năng nhất Thi Dược Phái, kẻ có thể luyện thuốc bằng cả hai lò một lúc thì dễ gì bị sao nhãng bởi việc nói chuyện.

Bị làm phiền thì cũng thấy phiền đấy, Mặc đã mém chút lên cơn với ông anh của mình bởi vì đơn thuốc hắn đang làm có giá trị cao vô cùng, nguyên liệu lại còn khó tìm. Thế mà khi nhìn lại ruột thịt cuối cùng còn xót lại của mình, hắn lại phải chau mày lại.

“Thật ra là ba tên… Mà cái mặt của anh bị gì thế?”

Gương mặt rám nắng, phong trần sau chuỗi ngày chu du làm nhiệm vụ vốn làm cho Minh trở nên khói bụi và phong bạt như thể là một tên ma cà bông, chứ không phải là đệ tử chân truyền của một môn phái khác. Nay, chính cái kẻ nhìn như một tên đầu đường xó chợ chẳng bao giờ quan tâm vẻ ngoài của mình lại xuất hiện một vết sẹo cắt ngang giữa mặt. Vết thương vốn đã lành, nhưng nhìn thế nào thì Mặc cũng thấy nó thật chướng mắt.

“À, chỉ là v·ết t·hương nhỏ ấy mà.” Minh nhún vai, đáp như thể đó chẳng là chuyện gì đáng phải để tâm. “Cái tên đối thủ của anh có Ma pháp nguyền rủa gì đó nên v·ết t·hương không lành hẳn mà thế này chứ chả sao đâu.”

“Chờ tý có thuốc trị thẹo.”

Mặc đưa tay ra định mở tiếp một lò khác để luyện đơn. Minh lại vỗ vai đứa em một cái mạnh đến mém lũng đoạn nguồn linh khí của Mặc. Người anh trai phải cố cười và lộ rõ vẻ tự hào của mình nên mới hành xử thế.

“Không cần đâu! Để thế này mai mốt đem đi hù mấy tên kia rồi khỏi phải đánh.”

“Ừ.”

Mặc không muốn nổi giận dù mém chút viên thuốc hắn đang luyện bị hỏng. Hắn biết trước đằng nào Minh cũng nói thế nên cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì. Cứ lát ném thuốc cho thì đằng nào người anh trai chẳng uống?

Nhưng thế không có nghĩa là Mặc không thấy bận tâm. Lần trước Minh đi về thì bị đứt lìa cả một tay, tổn thương nát cả ngũ tạng, nặng nhất lại còn hấp hối, giờ lại bị thẹo ở mặt. Nếu không phải vì Viêm Thánh là anh trai của Duyện dược sư thiên tài thì hẳn y đã phải nằm dài một chỗ chứ chẳng thể cứ đi phiêu lưu thế.

Mặc đã cố khuyên ngăn vì đằng nào Minh cũng vừa mới lập gia đình, cứ đi lang bạt thế cũng chẳng hay ho gì. Rồi Viêm Thánh nói gì?

“Em trai biết Đạo tâm của anh là gì mà?”

Mặc biết rõ. Là “gia đình” cái Đạo tâm đã khiến Minh phải mang cái trọng trách bảo vệ và xây dựng lại nhà họ Viêm từ con số gần như là không thế này. Minh muốn đảm bảo rằng kẻ thù của họ Viêm sẽ không còn tồn tại khi con cháu của anh ấy được chào đời nên mới cứ liên tục chiến đấu, đến mức quên luôn cả thân mình.

Mà đến bao giờ cơ chứ?

Luyện đan dược còn có thời gian và mục tiêu cụ thể. Chứ những kẻ xem Thi Dược Phái, họ Viêm là địch hay là bọn Tu Ma ngoại đạo diệt khi nào mới xuể?

Dù rằng tạo ra được viên đan dược nhất phẩm chất lượng hơn bất kì ai có thể tưởng tượng được, Mặc vẫn không thể thể hiện ra bất kì niềm vui nào.

Minh thì ngược lại.

“Ồ! Là thượng phẩm, Nhất phẩm! Đúng là em trai của anh nhỉ! Gọi em là Luyện dược sư tài năng nhất Thất Quốc cũng chẳng sai đâu Mặc!”

Đệ nhất Luyện dược sư? Nghe cũng hay đấy nhưng Mặc có bao giờ muốn cái danh đó đâu. Đúng hơn, bất kể cái danh nào bao gồm cả “thiên tài” với hắn đều vô nghĩa cả. Càng nổi tiếng, càng thu hút nhiều kẻ thù. Dù rằng người anh trai lại nghĩ ngược lại, cái danh là thứ để thị uy.

Nhưng tạm bỏ cái vấn đề danh vọng đó qua một bên, Mặc đang có một vấn đề muốn nói với anh mình.

Đúng hơn, là một lời đề nghị.



“Lần sau em sẽ đi với anh.”

À không, đó là một quyết định.

Đó cũng không phải chỉ là một quyết định đơn thuần rằng Mặc sẽ làm gì. Mà còn hơn cả thế, đó là lời xác nhận Đạo tâm của hắn.

Hắn muốn giúp anh của mình hoàn thành ước nguyện.

Một cái Đạo tâm phụ thuộc vào người khác, là một thứ chính Minh cũng đã bao lần bảo rằng nó sẽ khó có thể thành một thứ mạnh mẽ.

Nhưng Mặc không nói ra.

Và đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời hắn.



“Ngươi đã thành cái quái gì vậy Quang Mộc?”

Mặc nhìn cái cây-con yêu tinh mình quen biết hai năm qua hoá thành một con quái vật ghê tởm chẳng còn chút tri giác. Dù rằng nó có trở nên mạnh mẽ, đáng sợ và đảm bảo rằng không phải kẻ nào cũng đủ khả năng để bị tiêu diệt. Nhưng đánh đổi mọi thứ chỉ để như vậy sao?

Ngu ngốc, quá ư là ngu ngốc.

Mặc đang tức giận, song, lại thấy tiếc thương cho một kẻ vốn chỉ là con tốt thí của bọn Hắc Ưng khốn kh·iếp.

“Ta…”

“Cái gì?”

Thế mà Mặc lại có thể nghe thấy giọng Quang Mộc. Cái cây ấy đang nói? Nhưng bằng cách nào? Quang Mộc thì làm sao còn “Tinh” để nói chuyện chứ? Và nhìn thế nào, cái thứ khổng lồ kia cũng chẳng thể nào là con người nốt dù có hình dạng gần như tương tự.

Vậy thì thế quái nào một con yêu quái có thể nói chuyện được?

“Ta… sẽ… thành…”

Thế mà nói vẫn tiếp tục nói. Một cách khó khăn, rời rạc nhưng, nó vẫn có thể nói được!

“...Người!”

“Sao ngươi vẫn còn nói được vậy?!”

Mặc hét vọng lên Quang Mộc đang dần nên hình nên dạng. Hắn không tin là Quang Mộc vẫn chỉ là một con yêu tinh nữa. Cái thứ đang đối diện với Mặc chắc chắn là một con yêu quái. Bởi lẽ linh khí màu dung nham là một thứ đặc trưng cho bọn yêu quái hoá hình.

Mà đàm phán với yêu quái chẳng khác nào đang tự đẩy mình vào chỗ c·hết.

Đó là lý do dù chẳng hiểu chuyện gì đang thật sự xảy ra, Mặc ngay lập tức chỉ tay về con quái vật. Hắn thì thầm:

“Viêm Gia Chỉ Pháp. Khống Huyền Song Tiễn.”

Hai mũi tên màu đỏ rực lao thẳng đến phần cổ con quái vật khổng lồ. Trúng đòn, nổ tung, thứ ấy loạng choạng mà lắc lư ngay lập tức. Nhưng đám mây linh khí màu dung nham bao bọc xung quanh con quái vật không hề chỉ ở yên đấy. Cái thứ linh khí mang màu sắc kì dị ấy mà chỉ có yêu quái hoá hình mới có, tự đặc cứng lại rồi đỡ con quái vật đứng vững trở lại.

“Không thể nào…”

Đây là lần đầu tiên Mặc nhìn thấy cái cách dùng linh khí kì quái thế này. Dù đúng là chính hắn vẫn tạo ra những bàn tay linh khí để giúp mình chuẩn bị thuốc. Nhưng đây là một kỹ thuật khó đến mức chẳng phải Tu Tiên Giả nào cũng có thể làm được. Thậm chí nhiều kẻ mạnh hơn Mặc còn chẳng điều khiển nổi một ngón tay linh khí một cách dễ dàng. Thế mà, con quái vật ấy lại có thể làm được, mà còn ở cái tầm thuần thục như thể đống linh khí kì quái kia đã là một phần của nó.

Vậy rốt cuộc Quang Mộc giờ nay mạnh đến mức nào?

Mặc thật sự muốn biết câu trả lời để tìm ra phương pháp để đánh bại cái cây quỷ quái ấy. Nhưng giờ không còn là lúc để suy tính nữa. Mặc đã quyết định. Hắn sẽ dùng hết mọi thứ mình có để tiêu diệt con quái vật này.



“Viêm Gia Chỉ Pháp.”

Hai bàn tay của Mặc ngay lập tức bùng lửa. Chúng dần tụ lại ở những đầu ngón tay và kẻ họ Viêm cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Tim hắn đập ầm ầm như núi đổ, thế mà đôi mắt màu đỏ vẫn loé lên vẻ quyết tâm tột độ.

“Khống Huyền.”

Mặc thì thào trong miệng, mười đầu ngón tay của hắn ngay lập tức bắn ra mười mũi tên rực đỏ. Chúng không bay nhanh, sắc bén như Luân Tiễn, cũng chẳng đâm thẳng đến mục tiêu như Song Tiễn. Mười mũi tên của Mặc cứ thế mà chầm chậm phóng đến mười hướng khác nhau.

Đến ngay vừa lúc Quang Mộc đứng vững trở lại, cơ thể đã nên hình nên dạng một cách cụ thể, Mặc liền búng tay một cái.

“Loạn Tiễn.”

Mười mũi tên ngay lập tức tự phân tách. Từ một, hoá thành hai. Từ hai hoá thành bốn. Rồi từ bốn, dần hoá nên thành trăm mũi. Chỉ trong một cái chớp mắt, mười mũi tên ban đầu đã hoá thành một cơn mưa rực cháy cả một vùng trời. Tất cả chúng ồ ạt đâm đến Quang Mộc, thay phiên nhau nổ tung, đốt cháy, cố gắng thiêu trụi mọi nơi trên cơ thể bằng gỗ ấy.

Quang Mộc như thể một sinh vật c·hết đ·uối đang cố vùng vẫy thoát khỏi biển. Ngọn lửa của Mặc lại như những cơn sóng mạnh đến vô lý liên tục đẩy đưa có thể khổng lồ ấy ngã nghiêng bất lực. Ngay cả đám mây linh khí màu dung nham của con quái vật có cố cũng chẳng thể chấm dứt được đón t·ấn c·ông kinh hoàng liên hồi như chẳng có đoạn kết này.

Nó bèn phản công.

Thế mà mỗi khi kẻ định sắp tung đòn gì ấy, Loạn Tiễn của Mặc ngay lập tức lại phân tách từ những mũi tên còn chậm rãi bay đi kia, lao vào những đòn t·ấn c·ông ấy để tiêu diệt trước khi nó có thể gây ra bất kì tổn hại gì.

Công thủ toàn diện, đây là một thế trận áp đảo.

Quang Mộc hét vang rầm trời.

Cây cối xung quanh đổ sạp cả và đất đá xung quanh Mặc nứt nẻ vỡ toang cả.

Thế mà gã họ Viêm không hề nao núng. Hắn cố gắng hít thở, lấp đầy phổi và hấp thụ tối đa toàn bộ linh khí ở môi trường.

Thế mà nhiêu đây là chưa đủ. Chưa đủ để g·iết c·hết Quang Mộc. Mặc biết rõ điều đó dù cho cái cây khổng lồ ấy có đang đau đớn đến mức nào.

Nhưng hắn không thể kéo dài Vạn Tiễn. Bởi linh khí của hắn nói sao vẫn có giới hạn, và khả năng t·ấn c·ông của đòn đánh tuy có hiệu quả vậy mà chẳng thể theo kịp khả năng phục hồi của kẻ địch.

Ngước mặt nhìn lên con quái vật mang linh hồn của một người bạn, Mặc hít vào một hơi thật sâu.



“Không.”

Minh không hề chần chừ mà đáp lại quyết định của đứa em. Gương mặt hào hứng của người anh trai tắt lịm. Tất cả còn lại chỉ là một vẻ mặt khó chịu, nghiêm nghị, cau có vô cùng.

“Chiến trận không phải nơi của Luyện dược sư.”

Mặc ngay lập tức đáp trả.

“Nó cũng không phải là nơi mà một người chồng nên đến nốt.”

“Đây là nhiệm vụ.”

Minh chau mày đáp. Còn Mặc lại nhướng mắt tiếp lời.

“Là Đạo tâm của anh. Và dần anh đang trở nên yếu đi rồi.”

“Ha.” Người anh nghe lời nhận định ấy thì phì cười. “Nhiều kẻ cũng nghĩ thế và đ·ã c·hết rồi đấy em trai. Anh chưa đến mức phải cần một Luyện dược sư giúp đỡ đâu. Thậm chí em còn chẳng biết tý gì về thực chiến.”

“Là Đệ nhất Luyện dược sư.” Mặc nhún vai. “Chính anh gọi thế còn gì? Cái danh ấy cũng có một cái ý nghĩa gì đó đấy.”

“Em sẽ c·hết nếu chiến đấu với những kẻ Ma Đạo ấy.”



“Nhiều tên Ma Đạo cũng nghĩ thế và bị em g·iết cả rồi đấy.”

Mặc vẫn thản nhiên trả lời dù có bị Minh doạ. Mặc rất mạnh, ai cũng biết điều đó, bản thân chính hắn biết rõ hơn cả thảy nên những lời của anh trai chẳng có vẻ gì đáng sợ.

Mặc đặt viên thuốc được đặt làm vào hộp gỗ một cách nhẹ nhàng. Xong việc, hắn lại quay về chủ đề đang được nói đến.

“Và đừng nói về Đệ nhất Luyện dược sư này, tầm anh cứ thế này thì chẳng biết sẽ phơi xác ở chỗ nào nữa ấy chứ. Lần trước nếu không phải được chữa tức thời thì anh đã chẳng còn ở đây đâu.”

“Đó là do cái tên đó mạnh…”

“Thế thì càng nên có người giúp đúng không?” Mặc cắt lời Minh ngay lập tức, cứ như thể hắn chỉ chờ có nhiêu đó. “Với lại, Đệ nhất Luyện dược sư cũng đã làm được thứ này.”

Mặc chẳng biết từ đâu lấy ra một viên thuốc tròn vo màu đỏ đặc. Thoạt nhìn, nó như bao loại đan dược tăng cường khác. Nhưng khi Minh đưa mắt nhìn đến, người anh trai liền thấy một ngọn l·ửa b·ùng l·ên sâu bên trong viên thuốc màu đỏ rực ấy thì lại tím tái cả mặt.

“Thứ này! Làm sao mà em biết cách làm ra?!”

Minh ngay lập tức vịnh hai vai người em trai và tra hỏi. Vẻ mặt nghiêm trọng ấy quả thật là điều mà Mặc đã có thể đoán trước.

“Thời gian rảnh thôi. Và anh nghĩ làm sao em có thể tiêu diệt ba tên Ma Đạo?”

Hai tay của Viêm Thánh nắm chặt lại hơn và đã đến mức khiến Mặc phải thấy đau. Minh cố gắng hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi hỏi một cách thật chậm rãi.

“Em đã uống nó à?”

“Chưa.”

Mặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cùng màu với mình mà đáp. Hắn nhếch miệng lên như biết rõ mình đã nắm thóp được anh của mình. Viên thuốc trong tay Mặc bỗng biến mất một cách bí ẩn như cái cách mà nó xuất hiện. Còn gã luyện dược sư lại nói tiếp khi mọi thứ vẫn còn theo đúng ý.

“Em không hề biết thực chiến đúng như anh nói. Dù hiện giờ đã đủ khả năng đánh bại vài kẻ yếu đến thăm dò, nhưng nếu gặp những kẻ mạnh ở tầm của anh thì đâu dễ dàng thì đánh bại chúng đúng không? Nếu nguy cấp, thì em sẽ đành phải dùng thứ này.”

“Được rồi! Anh sẽ dẫn em theo!”

Hai tay của Viêm Thánh buông ra khỏi người em trai kèm một cái thở dài rõ to. Lâu lắm rồi y mới thấy cái thứ đáng bị nguyền rủa ấy nên khó mà giấu vẻ bàng hoàng trên bờ trán ướt đẫm mồ hôi của mình.

“Với điều kiện, em nhất quyết không được uống hay tạo cái thứ đó.”

Minh chỉ tay vào Mặc mà tuyên bố. Y đã thấy nhà họ Viêm sụp đổ vì viên thuốc mà Mặc đã tạo ra. Và bây giờ, người anh trai sẵn sàng làm mọi thứ để chắc chắn rằng Mặc đủ mạnh để không bao giờ dùng đến nó.

Cho dù có đang đẩy tính mạng của người em đến nơi nguy hiểm.

“Được.” Mặc quả quyết gật đầu, hắn ngay lập tức bóp nát viên thuốc đỏ rực hắn vừa lấy ra ấy. “Quyết định thế đi.”



Bây giờ trong tay Mặc là viên thuốc màu đỏ rực ấy.

Nó có tên là Viêm Minh Hoá Dược, một loại thuốc tăng cường sức mạnh do chính nhà họ Viêm tạo ra từ thời xa xưa. Thứ này tương truyền có khả năng sản xuất, tăng cường, thúc đẩy quá trình rèn dũa linh khí của cơ thể. Tuỳ theo khả năng của người dùng, nó có thể khiến kẻ ấy mạnh lên tối thiểu là trăm lần.

Chẳng trách sao bao kẻ đã muốn sở hữu cho được công thức điều chế vật này.

Dù cho rằng ai ai cũng biết công dụng phụ của cái thứ đáng sợ này.

Một cái công dụng phụ khủng kh·iếp mà ngay cả những kẻ họ Viêm, chủ nhân của loại thuốc này cũng không thể chế ngự nổi.

Đó là sự huỷ hoại của đan điền, nguồn sống của bất kể vật sống nào.

Nói theo một cách đơn giản hơn, đó là c·ái c·hết.

“Xin lỗi anh trai. Em lại trái lời anh rồi rồi.”

Mặc cười một cách mỉa mai, trước khi nuốt trọn viên thuốc vào miệng.