Chương 3: Tu Tiên Giả Thôn Tam Viên Hồi 3
“Hừ. Ai muốn bái sư một kẻ lười biếng làm sư phụ chứ. Nếu chọn thì ta thà chọn Chiến Thần đại nhân mới đáng.”
Tiếu Dương hậm hực đi ra hồ sen vốn nổi tiếng tràn đầy linh khí trong rừng, vừa đi vừa lẩm bẩm một cách giận hờn. Tầm một năm trước, đây là nơi lần đầu cậu nhóc gặp lão họ Bá và Hạo Lực ở đây khi họ (thật ra có mỗi mình Hạo Lực) đang luyện công. Cũng sẵn dịp Tiếu Dương đã thể hiện mình là một thằng nhóc có khả năng cảm nhận linh khí tốt mà được cha của mình cố gắng gửi gắm cho họ Bá chăm. Kết quả là cậu nhóc cứ càng thích pha trò hơn. Dù đa số là làm chuyện tốt giúp đỡ người khác, thế nhưng Tiếu Dương cũng phá phách không kém, cụ thể nhất là cậu ta vừa ném cái cành cây Bạch Quả xuống hồ một cách giận dữ.
Nếu có ai thấy cảnh này thì đảm bảo cậu thiếu gia họ Bạch lại b·ị đ·ánh thêm một trận.
Sau khi xả giận thành công, cậu ta định thử hấp thụ khí trời ở đây để tu luyện như cách mà người ta thường truyền miệng với nhau.
“Các Tu Tiên Giả toàn ngồi bẹp dưới đất, hai tay đặt lên đùi, nhắm mắt lại rồi bắt đầu tập trung hít thở đều…”
Tiếu Dương làm theo y hệt thế, nhưng cuối cùng thì cậu ta chỉ lăn ra ngủ chứ chẳng thấy mình có gì thay đổi.
“Ngộ thế nhỉ?”
Dù thử bao nhiêu lần, cậu ta cũng chỉ thấy buồn ngủ mà th·iếp đi. Nên cậu nhóc bắt đầu phát cáu.
“Không tu luyện cái gì nữa! Về ngủ!”
Cậu ném tấm đệm mông bằng vải lụa thượng hạng xuống hồ sen rồi lại hậm hực đi về chẳng khác gì lúc đến. Được đoạn, cậu ta lại đụng mặt một đám trẻ trong thôn tụ tập đang bàn tính gì đó. Tiếu Dương thấy cảnh đó nửa muốn lại chơi cùng, nửa chẳng muốn vì vốn không thích chơi mấy trò trẻ con.
“A nhóc Dương!”
Chưa kịp quyết định nên làm gì, một đứa bự con trong đám lại nhận ra Tiếu Dương. Bọn trẻ ngay lập tức nhìn về phía cậu nhóc, cả đám đứa nào cũng như tìm thấy đồng minh liên vẫy tay chào, dần bước lại gần.
“Nãy nhóc b·ị đ·ánh dữ lắm chứ hả? Nãy nhờ nhóc lấy dùm trái banh, cám ơn nhá!”
Thằng to con nhất vò đầu Tiếu Dương như thể đó là em mình. Nhóc họ Bạch tức lắm, cậu ta đã định giãy nảy lên, thậm chí đánh nhau một trận, chỉ tiếc là lại bị một đứa khác chèn vào.
“À thằng Dương nó cũng ghét lão Bá lắm, hay mình rủ nó theo cùng đi?”
“Đi cùng?” Tiếu Dương nghe nhắc đến gã Trưởng lão thường hay chọc mình thì liền nhướng mày. “Mấy người định làm gì à?”
“Đi phá cái lão ấy một phen!” Thằng nhóc to lớn cười hớn hở. “Ai ai trong thôn cũng ghét lão nên chẳng ai ý kiến gì đâu.”
“Khéo lại được khen ấy chứ!” Một đứa khác cũng khì khì chêm vào.
Chọc phá người ta à? Đúng là chỉ có bọn trẻ con mới làm mấy cái trò nhảm nhí này.
Tiếu Dương nghe đến đây thì chẹp lưỡi tỏ ra như mình trưởng thành hơn hẳn đám kia. Nhưng vì còn tò mò chẳng biết bọn nhóc này định làm gì, cậu ta mới bèn hỏi tiếp.
“Các ngươi định làm gì thế? Nếu đến la hét cho lão mất ngủ thì không tác dụng đâu, lão ta có làm phép chống ồn hay gì đó rồi.”
Tiếu Dương biết rõ vì cậu ta cũng từng làm trò này, thế mà ra vẻ như mình trưởng thành lắm.
“Bọn ta đi đốt nhà hắn.”
“Đốt nhà à? Trò này thì chắc được…” Tiếu Dương đang cười hùa thì liền cứng họng. “Ê khoan, đốt nhà?”
“Ừ.” Đứa to nhất gật đầu cái rụp. “Chứ như nhóc nói đấy, phá bình thường thì đâu nhầm nhò gì với hắn. Thôi thì chắc ăn đốt nhà luôn cho rồi!”
Tiếu Dương đổ cả mồ hôi hột. Cậu ta không nghĩ là bọn nhóc này lại định làm trò điên rồ thế này. Lại càng khó mà tin được rằng người lớn sẽ “có thể” ủng hộ nữa chứ.
“Không được. Nếu nói ghét thì ta phải là người ghét cái tên đó nhất. Nhưng đốt nhà thì quá đáng lắm. Các ngươi không s·ợ c·hết người à?”
“Hắn là Tu Tiên Giả mà phải không?” Tên to lớn cười đểu đáp lại. “Dăm ba ngọn lửa “phàm nhân” thì làm gì được hắn? Nếu nhóc sợ thì thôi, bọn ta cứ làm đấy. Đi nào tụi bây!”
Cả đám nhóc vừa quay lưng quả quyết định lên đường thì Tiếu Dương ngay lập tức chạy đến cản ngay trước mặt. Cậu nhóc họ Bạch giơ rộng hai tay, cố tỏ ra mình to lớn, miệng thì hùng hồn tuyên bố.
“Ta nói là không được!”
Tên nhóc cao hơn Tiếu Dương gần như gấp đôi liền nổi sùng. Bình thường nó thường chỉ chỏ kêu cậu nhóc làm đủ trò mà vẫn răm răm làm theo. Giờ không những không nghe theo, Tiếu Dương lại còn cản nó?
“Mày cũng nói là ghét cái tên đó mà? Mắc gì cản bọn tao hả!”
“Ừ thì ta ghét hắn! Hắn là một Tu Tiên Giả nhưng sống chẳng khác nào một con bọ chét ăn bám, là ung nhọt của toàn giới Tu Tiên Giả chân chính! Nhưng Đạo tâm của ta không cho phép bọn phàm nhân các ngươi làm vậy! Hắn có tồi tệ thế nào thì các ngươi cũng không có cái quyền chà đạp người ta như thế!”
Lại cái trò giả Tu Tiên Giả đó. Dường như ai trong thôn cũng ghét lão Bá là một, ghét cái trò làm Tu Tiên Giả của Tiếu Dương là hai. Bình thường bọn nhóc này ai cũng thấy chướng mắt rồi, giờ lại bị lên mặt, chắc chắn đám trẻ con này sẽ chẳng bình tĩnh nổi.
Thế là bọn chúng đánh nhau. Mà đúng hơn, là cả đám đánh hội đồng Tiếu Dương. Dù cậu nhóc họ Bạch đã tập luyện thể lực hằng ngày suốt mấy năm nay nhưng sức cậu ta chẳng thể nào bì lại gần chục đứa hơn tuổi. Thế là sau nửa tiếng, Tiếu Dương lại nằm sải lai dưới đất, mặt mày bầm tím, máu mũi lại chảy ròng ròng đỏ đến tận cổ. Nhưng cậu ta lại chẳng hề bỏ cuộc, cứ thấy bọn nhóc kia định bỏ đến nhà lão Bá, Tiếu Dương liền chồm dậy mà giữ chân.
Thằng nhóc to lớn lúc này tức đến tím mặt. Nó đã định cầm một cành cây lên đánh tiếp. Thế mà khi nghe thấy tiếng xào xạc từ xa như có người lại gần, cả đám nhóc ngay lập tức bán mạng bỏ chạy.
“Đúng rồi chạy đi! Lần sau đừng có định kiếm chuyện nữa đấy!”
Bị đánh cho nát cả người thế mà Tiếu Dương vẫn lên mặt cho được. Chẳng biết bằng cái sức lực phi thường gì, cậu nhóc vẫn đứng dậy được. Cậu ta biết thừa chỉ duy nhất có một người ở rừng vào cái giờ gần chiều này nên liền vẫy tay gọi.
“Anh Triệu! Chữa thương cho em!”
Triệu Hạo Lực khi thấy cái mặt bầm dập của Tiếu Dương ngay lập tức than trời.
…
“Vậy ra ngươi cản đám nhóc đốt nhà sư phụ ta nên mới b·ị đ·ánh?”
“Là em đánh bọn nó! Tại anh đến làm em phân tâm mà bọn nó chạy thoát được đó!”
Bị đánh cho ra thế này mà còn xạo cho được…
Hạo Lực chẳng muốn phân bua gì nhiều nên cứ tập trung thoa thuốc lên chỗ bầm dùm Tiếu Dương. Dù đúng là cậu nhóc này đã vừa làm chuyện tốt, Hạo Lực lại thấy nó thật thừa thãi. Vì thực ra, cái túp lều tranh của lão Bá - nơi mà cậu ta cũng ở dường như có thể kháng lửa, bị đốt cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng nhìn cái mặt nó thế này sao dám nói sự thật?
“Ta nghĩ ngươi nên bỏ việc trở thành Tu Tiên Giả cho rồi. Cứ thế này thì cứ b·ị đ·ánh đến c·hết lúc nào chẳng hay đấy.”
Nghĩ đến việc mỗi ngày phải chữa cho Tiếu Dương ít thì hai lần, nhiều thì tận năm sáu lần thì Hạo Lực ngao ngán kinh khủng. Cậu ta không chỉ thấy mệt thay, mà còn lo chẳng biết khi nào mình đi dự đám tang của thằng nhóc này nữa.
“Không!” Tiếu Dương ngay lập tức gặt giọng, đương nhiên rồi. “Nếu chỉ vì chút đau đớn thế này mà bỏ thì sao đáng mặt con trai hả? Với cả người ta thường bảo c·hết vì Đạo tâm là c·ái c·hết đáng giá nhất của Tu Tiên Giả mà! Em đã hứa với lòng là sẽ bảo vệ được tất cả mọi người ở Thất Quốc này như Minh Vương Bảo rồi!”
“Kể cả c·hết vì sư phụ của ta hả?”
“Tất cả! Bao gồm cả bác Bá Thúi luôn!”
Hạo Lực thấy Tiếu Dương cười toe dù đang nhắc đến chuyện sống c·hết chỉ còn nước thở dài, bèn đánh lái qua vấn đề khác.
“Mà nãy là ngươi định bái sư phụ ta làm thầy à?”
“Ai thèm bái sư cái tên đó. Ta chỉ muốn được truyền công pháp tu luyện để thành Tu Tiên Giả thôi.”
Khác quái gì nhau?
Hạo Lực cau mày nhìn Tiếu Dương, trong lòng muốn giải thích tường tận rõ ràng nhưng dựa trên kinh nghiệm dạy chữ của mình (vốn bị sư phụ ép bắt làm) cho nhóc thiếu gia, cậu Tu Tiên Giả trẻ tuổi cũng biết nên là chịu thua trước khi bắt đầu.
“Mà anh Triệu. Đạo tâm của anh là cái gì thế?”
Hạo Lực không ngờ mình lại bị hỏi câu này nên lại cau mày nhìn Tiếu Dương. Cũng may là đã thoa thuốc xong, nếu không cậu ta đã nhéo mặt nhóc thiếu gia một phát. Mà nghĩ lại, cậu thanh niên thấy cũng dễ hiểu khi đứa nhóc kia không biết Đạo tâm là thứ vốn không phải thứ dễ mang ra nói, nhất là với những người có vị thế cao. Mà cũng vì cậu đại phu cũng chưa có gì để tự hào, Tiếu Dương cũng chỉ là một đứa nhóc nên Hạo Lực cũng chẳng có lý do gì phải giấu.
“Kiếm tiền.”
“Quèn vậy? Hèn gì anh vẫn mãi chẳng có thành tựu mới ru rú ở cái thôn này.”
“Ta mà sinh ra nhà giàu như ngươi thì chả phải thế. Với lại ta mới gia nhập tông môn có hơn ba năm, ngươi đòi hỏi cái gì?”
Hạo Lực giật giật cơ mặt và dùng hết kiềm chế mới không ký vào cái đầu đang bầm dập sẵn của Tiếu Dương. Còn cậu nhóc thì chẳng nhận ra hay quan tâm đến nguy cơ mình sắp bị ăn đánh nên cứ đáp.
“Nếu anh có Đạo tâm tham vọng hơn thì có khi đã tiến xa hơn rồi.”
“Như là?”
“Như là cứu nhân độ thế! Giống em này!”
Lại nữa…
Hạo Lực nhìn Tiếu Dương bằng nửa con mắt rồi lượm cái giỏ thuốc của mình lên một cách dứt khoát.
“Hèn gì sư phụ ta không nhận ngươi. Ngờ nghệch thế ngươi khó mà thành Tu Tiên Giả được.”
Lại còn bị người ta đánh cho nữa chứ…
“Thế anh cá chứ?” Tiếu Dương chạy phắt tới, chống nạnh ngay trước mặt cậu thanh niên. “Nếu sau này đệ vượt qua anh bằng Đạo tâm của mình thì phải trả một trăm viên linh thạch!”
Nghe vậy, mặt Hạo Lực cũng chẳng mảy may đổi sắc mặt. Cậu ta không có đam mê dụ con nít nên định mặc kệ luôn.
“Chê ít à? Thế hai trăm? Năm trăm? Hay anh sợ thua?”
Hạo Lực cố không muốn bị dính đến tiền bạc nên cố bỏ ngoài tai. Nhưng khi nghe con số cứ từ từ mà tăng, Tiếu dương lại chẳng có vẻ gì sẽ dừng nhây nên cậu đại phu cuối cùng cũng nói thẳng.
“Mười vạn.”
“Được! Mười vạn linh thạch! Sau hai mươi năm đệ chắc chắn sẽ vượt qua anh nên cứ chuẩn bị tiền đi.”
Mạnh miệng lắm.
Hạo Lực cũng chẳng muốn để tâm nhiều làm gì vì có lẽ chưa tới mười năm sau, Tiếu Dương sẽ quên béng lời hôm nay mà thôi. Cậu thanh niên cũng chẳng có ý định lấy tiền của nhà họ Bạch nữa nên cũng định là sau này sẽ không truy cứu nốt.
Sau đó, Tiếu Dương lại bắt đầu luyên thuyên nói về đủ thứ khác, còn Hạo Lực cũng đành im lặng cho xong. Cả hai người họ lại hướng về túp lều trên ngọn đồi của họ Bá. Vì đó là nơi mà cậu đại phu ở, còn Tiếu Dương lại chẳng biết nên đi đâu mà cứ loay hoay mãi chỉ vài ba chỗ.
Có đôi khi, Hạo Lực muốn đẩy Tiếu Dương đi mà chơi với bọn bạn bè bằng tuổi, nhưng cậu nhóc cứ giãy nẫy, bảo bọn “phàm nhân” ấy chỉ biết chơi bời, phá phách, không sống một cách nghiêm túc, thành thể cả đời mãi là “phàm nhân” không xứng. Dù cho rằng cậu thanh niên vẫn luôn nghĩ Tiếu Dương tầm vài năm nữa cũng sẽ như những đứa trẻ ấy mà thôi. Vì suy cho cùng, khi thành một Tu Tiên Giả rồi mới thấy sống như một người bình thường lại đơn giản hơn nhiều.
Nếu không ai cũng là Tiên Nhân cả rồi.
Nói đi cũng có nói lại, chuyện tương lai thế thì có lẽ thế chứ hiện tại Tiếu Dương vẫn là một đứa trẻ có đam mê mãnh liệt chẳng kém gì Hạo Lực khi xưa, thành ra cậu đại phu cũng thấu hiểu phần nào. Họ Triệu nhớ khi xưa mà nhìn lên trời, thấy hôm nay mây nhiều, khí trời cũng mát nên nảy ra một ý tưởng.
“Muốn ngồi thử Phi kiếm không?”
“Gì á? Anh Triệu có Phi kiếm luôn ạ?"
Chẳng lạ khi thấy Tiếu Dương mắt sáng ngời, miệng thì há to ra cười một cách kì quặc, Hạo Lực cũng chẳng nói gì nhiều mà triệu hồi thanh Phi kiếm của mình ra từ chiếc vòng tay bằng bạc.
“Trời đất nó to vậy!”
Cũng giống như cái lần đầu tiên phi kiếm của họ Bá một năm trước, Tiếu Dương cứ há hốc miệng trầm trồ hết chỗ này đến chỗ kia của món bảo vật vừa mới xuất hiện. Từ những chi tiết trạm trổ đơn giản, nhỏ nhặt nhất, cậu thiếu gia cũng mang nó ra mà khen lấy khen để.
Đến khi ngồi trên chiếc Phi kiếm ấy rồi bay đi lên, cao hơn cả những ngọn cây già cỗi nhất của khu rừng, Tiếu Dương cũng vẫn không dừng miệng bình luận. Từ tốc độ, sự chắc chắn đến khả năng đảm bảo an toàn của người ngồi trên ấy, cậu thiếu gia đều mang ra luyên thuyên như thể gã làm trong cửa hiệu tông môn của Thiên Anh Phái đã giới thiệu. Để đến khi Hạo Lực bắt đầu thấy muốn nổ cả mũi thì Tiếu Dương lại phán một câu xanh rờn.
“Mà nói thật là ngoài to đủ cho người ngồi lên thì nó xấu hơn cái của bác Bá. Lại còn không có hào quang này nọ nữa.”
Thành thử ra, dù không muốn lắm, Hạo Lực vẫn cho Tiếu Dương một cú đấm vô đầu.
“Mi vừa so một món bảo vật vô giá với một thứ ta chỉ mua với một nghìn viên linh thạch đấy. Muốn sống làm Tu Tiên Giả lâu lâu thì đừng có vô duyên thế.”
“Ui… Mà… Thanh xấu hoắc của anh mà là bảo vật vô giá à?”
“Thằng ngốc. Ý ta là của sư phụ.”
Tiếu Dương lúc này lại càng khó hiểu hơn.
“Tại sao thanh Phi kiếm bé tẹo của bác Bá lại là bảo vật vô giá? Nó thậm chí còn chẳng phóng to ra để bay được như của anh.”
Một câu hỏi có vẻ có lý với một người bình thường. Nhưng vào tai Hạo Lực lại ngờ nghệch không sao chịu nổi! Mỗi tội, ngay lúc định gân cổ lên mắng, Hạo Lực lại nhớ ra mình cũng từng thắc mắc y hệt nên giọng điệu bỗng ôn tồn hẳn ra.
“Phi kiếm của ta dởm nên mới dùng để di chuyển. Chứ đem Hoả Long Thần Kiếm ra cưỡi thì khá quá đáng nên Sư phụ ta thường cưỡi mây thôi.”
“Hoả Long Thần Kiếm?” Tiếu Dương nghe đến đây bỗng dựng tai cả lên như thể nghe cái gì đó kì quặc lắm. “Chẳng phải đó là bảo vật của Đệ Nhất Tu Tiên Giả Minh Vương Bảo sao? Sao Bá thúc lại có?”
“Hả?” Hạo Lực cũng nghệt mặt ra nhìn lại Tiếu Dương. Song, cậu ta như chợt nhớ gì đó mà nhún vai. “À, mà thôi, kệ đi.”
“Á! Bớ người ta có lưu manh!”
Khi cả hai đang bay ở phía trên Thôn Tam Viên, bất chợt nghe một tiếng la thất thanh vang lên tận chỗ của họ. Hạo Lực chưa kịp xem hay biết việc gì thì liền thu Phi kiếm lại thành chiếc vòng tay rồi nắm lấy vạt áo của Tiếu Dương, ẵm cậu nhóc vào lòng xong nhẹ nhàng bay thẳng xuống ngay cạnh người phụ nữ đang kêu cứu.