Chương 4: Tu Tiên Giả Thôn Tam Viên Hồi 4
“Các ngươi là ai?”
Đối diện cậu đại phu là một nhóm sáu người ăn vận khá giống nhau, đều là vải bông thượng hạng, chung viền màu nâu đỏ, trừ mỗi kẻ có vẻ là đứng đầu là một bộ màu trắng không hề một vết bẩn trông khá bắt mắt. Cái kẻ đó bề ngoài tầm tuổi Hạo Lực liền chỉ tay về cậu thanh niên và quát bằng chất giọng chát chúa cực kì khó nghe.
“Ta hỏi câu đó mới phải!” Tên mặc áo trắng thoạt nhìn có vẻ đẹp trai ưa nhìn nhưng khi quát lên lại chu mỏ ra nhọn một cách thật quái dị. “Ngươi là tên khốn kiếp nào lại dám nhảy thẳng trên trời xuống doạ bổn thiếu gia Quán Tiêm Uế ta hử!”
“Thiếu gia?”
Hạo Lực lại đổ mồ hôi hột. Không phải vì cậu thanh niên thấy sợ mà chỉ thấy phiền khi lại gặp một tên công tử bột ngay khi đang ẵm một thằng nhãi tương tự.
Mà những kẻ thế này ta ghét cực.
“Thiếu gia, thiếu tiền hay thiếu nợ gì ta cũng kệ. Chỉ cần biết ban ngày ban mặt đi ức h·iếp nữ nhân chân yếu tay mềm thì ta chỉ biết ngươi là kẻ thiếu liêm sỉ thôi.”
“Ngươi…”
Thấy vị “thiếu gia” áo trắng kia bắt đầu nổi gân máu, Hạo Lực liền vào di chân trái về phía sau, cả người hơi khom lại và không quên ném Tiếu Dương qua một bên để vào thế thủ. Hai tay của họ Triệu tuy nắm lại nhưng lại trông rất mềm mại, cả cơ thể tuy trông cứng cáp nhưng lại uyển chuyển theo với từng chút biến động của đối thủ.
“Tư thế này…” Tiêm Uế thấy Hạo Lực vào thế liền đổi sắc mặt. Hắn ngay lập tức phòng bị bằng cách triệu hồi ra một thanh Phi kiếm. “Ra là một tên của Thiên Anh Phái. Thế lại càng hay, lần trước bổn thiếu gia chưa có dịp g·iết một tên Thiên Anh Phái nào nên giờ còn đang tiếc đây. Ngươi gặp ta coi như xấu số.”
Cũng là một Tu Tiên Giả? Tại sao một kẻ ngoại đạo lại trong lãnh địa của Thiên Anh Phái?
Khi Hạo Lực còn chưa kịp hiểu vấn đề cũng như còn chưa thể ra hiệu dân làng mau rời khỏi để khỏi chịu cảnh tai bay vạ gió thì thanh Phi kiếm phát ra hào quang màu xanh lục đã bay thẳng đến cậu thanh niên. Hạo Lực ngay lập tức nhảy phắt lên cao. Bàn tay cậu ta nắm chặt lại rồi tung một chưởng xuống đất tạo lực đẩy cho bản thân bay thẳng đến chỗ Tiêm Uế theo đường vòng cung.
Gã họ Quán cũng chẳng hề một chút nao núng như đoán trước Hạo Lực sẽ né được mà một tay vẫn điều khiển Phi kiếm quay lại. Tay kia của gã cũng ngay lập tức niệm phép rồi bắn ra một q·uả c·ầu l·ửa to hơn cả một con trâu già và bay nhanh hơn cả một con chim cắt, cứ nhằm theo hướng rơi của kẻ địch mà bay tới.
Tiến thoái lưỡng nan, trước mặt là cầu lửa, sau lưng là Phi kiếm lăm le đoạn tuyệt mọi đường rút, Hạo Lực đành đánh liều triệu hồi thanh Phi kiếm của bản thân để đưa mình bay thẳng lên trời. Tất nhiên món v·ũ k·hí xịn sò có ánh hào quang của họ Quán chẳng hề buông tha và dần tiếp cận lại gần hơn.
Tuy nguy hiểm thế, Hạo Lực lại liếc nhìn về dưới mặt đất, cậu ta như thể nhẩm tính gì đó trước khi lại một lần nữa nhảy khỏi thanh Phi kiếm của bản thân. Để đến khi gần tiếp đất, cậu thanh niên mới tung chưởng trước sự bàng hoàng của Tiêm Uế.
“Cái gì?”
Thế mà gã họ Quán vẫn né được, chỉ một tích tắt nữa thì đáng lẽ gã phải lãnh đủ, thậm chí có thể phải chịu thua chỉ với một chưởng mạnh kinh hoàng có khả năng thủng đường đất đến tận năm thước của Hạo Lực. Còn về phía chủ nhân của đòn đánh đó cũng phải chật vật mới tiếp đất an toàn, tuy vậy y cũng bị trầy trật không ít khi bị ngã vào một bụi cây gai.
“Ngươi… sao có thể qua mặt ta mà đánh lén…”
Tên Tu Tiên Giả áo trắng vẫn chưa hoàng hồn. Đây là lần đầu tiên hắn phải giao đấu với một kẻ đủ điên để rơi hơn trăm thước để tung chiêu thế này. Và cũng là lần đầu ngỡ rằng mình đã m·ất m·ạng chỉ sau một chiêu t·ấn c·ông đơn giản.
“Đánh lén cái gì?” Hạo Lực phủi bụi, rút gai khắp người một cách đau đớn nhưng cũng chẳng quên sỉ nhục đối thủ. “Chả là do ngươi non, nếu ngũ quan đủ tốt thì đã nhận ra ta nhảy khỏi Phi kiếm để phản công rồi.”
Nghĩ lại lúc đầu chạm mặt, nếu là một người có kinh nghiệm chiến đấu cũng như khả năng quan sát tốt thì Quán Tiêm Uế đã chẳng phải giật mình. Ngược lại nếu là một ai đó có năng lực thì hẳn đã chuẩn bị sẵn chiêu thức mà ra đòn khi Hạo Lực vừa tiếp đất. Đó coi như là một cái sai, cậu đại phu đã quá chủ quan khi không nghĩ kẻ địch là một Tu Tiên Giả vào lúc đầu. Thế cậu ta cũng rút ra được điều quan trọng mình cần biết để có thể tiếp tục chiến đấu.
Quán Tiêm Uế là một kẻ không biết thực chiến.
Và đó sẽ là điều sẽ khiến Triệu Hạo Lực nắm tám phần thắng trong tay, dù cho kẻ địch rõ ràng là người mạnh hơn.
“Hay cho một tên đệ tử quèn của Thiên Anh Phái, cũng giỏi quan sát lắm mới biết được điểm yếu của ta sớm như vậy. Nhưng giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.”
Hạo Lực thấy Tiêm Uế thu Phi kiếm màu lục của mình lại và có vẻ chuẩn bị ra chiêu thì cậu thanh niên liền đưa một tay ra, hỏi một cách rõ to.
“Khoan. Ta không biết các ngươi là ai nhưng đây là lãnh địa của Thiên Anh Phái Tề Quốc Phân Đà, các ngươi dám x·âm p·hạm rõ ràng là đang khiêu chiến với Thiên Anh Phái.” Cậu đại phu lại chỉ tay thẳng về Tiêm Uế, từ từ chỉ thẳng mặt từng tên đàn em theo sau hắn mà nói một giọng đầy đanh thép. “Nếu các ngươi chịu đầu hàng ngay bây giờ thì ta sẽ xem đây là một sự hiểu lầm. Còn nếu không, các ngươi đang khiêu chiến với môn phái mạnh nhất Thất Quốc này đấy!”
Không dừng đến một khắc, Tiêm Uế lại phì cười to ngay khi Hạo Lực vừa dứt lời.
“Ha! Mạnh nhất Thất Quốc cơ đấy!” Tên áo trắng miệng nhọn quay mặt về những tên đàn em cũng đang cười ha hả mà khoa tay một cách bỡn cợt về Hạo Lực. “Tên ngốc này ở cái thôn quèn này lâu quá nên không biết gì hết rồi! Chả trách sao thấy Ngũ Hành Môn chúng ta không những không hành lễ mà còn dám khiêu chiến cơ đấy! Ha ha!”
Ngũ Hành Môn? Là bọn đối địch với Thiên Anh Phái trực tiếp ở Tề Quốc này?
Sắc mặt của Hạo Lực bỗng hiện rõ vẻ lo lắng. Đúng là từ lâu, cậu ta không hề nghe tin hay bất kì ai từ môn phái liên lạc nên hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn Trưởng lão họ Bá-sư phụ của cậu sẽ biết ngay. Không lẽ sư phụ lại giấu chuyện gì với Hạo Lực?
Cậu thanh niên họ Triệu bắt đầu thấy khó hiểu. Mà sự khó hiểu đó đã khiến cậu đại phu mặc áo vải thô sờn màu phải hỏi một cách cẩn thận.
“Tại sao Thiên Anh Phái bọn ta phải hành lễ khi gặp bọn Ngũ Hành Môn các ngươi?”
“Ha ha! Thôi thì nếu ngươi đỡ được mười chiêu thì ta sẽ giải thích.” Tiêm Uế xoè bàn tay phải của mình và triệu hồi nên thanh Phi kiếm màu lục dài mười thước ra lại. “Còn nếu không được, thì xuống Ma Giới mà hỏi đồng môn của ngươi ấy!”
Tiếp ứng cho họ Quán, cả đám đàn em phía sau cũng kêu réo cổ vũ một cách rất là sôi động. Còn ở phía Hạo Lực, dân thôn Tam Viên cũng kêu tên chúc cho cậu chiến thắng.
Tuy hai bên căng thẳng thế, Tiếu Dương bé nhỏ lại lon ton đi đến chỗ cậu thanh niên họ Triệu. Cậu nhóc nhỏ kéo vạt áo của Hạo Lực, chỉ một ngón thẳng đến Tiêm Uế mà hỏi rõ to.
“A anh Triệu, anh từng kể có yêu tộc có thể hoá hình người phải không? Đây có phải là một yêu cò hoá hình không vậy? Mỏ nhọn trông y hệt. Lại còn họ Quán nữa chứ?”
“Họ của ta thì liên quan gì! Ta là người đấy nhé tên tiểu tử kia!”
Nhìn qua tên áo trắng vừa mới rú lên, Tiếu Dương lại nhìn qua Hạo Lực đang đổ mồ hôi, miệng cứ thản nhiên nói.
“Mà hình như Tiêm Uế nghĩa là mỏ nhọn phải không anh Triệu?”
“Là Tiêm trong Mặt trời lóe lên! Uế là uế nhấp nhánh đó thằng nhãi ranh!”
Tiêm Uế lại gầm lên một tiếng điếc tai khiến Tiếu dương phải nấp sau lưng Hạo Lực. Gã áo trắng chỉ thẳng tay về phía họ Triệu và tuyên bố một cách tức giận.
“Ta rút lại lời ban nãy! Giờ ta không cần giải thích cái gì nữa! Ta sẽ g·iết c·hết ngươi và ba đời nhà thằng nhãi kia!”
Hạo Lực nửa muốn cười, nửa kia lại muốn quỳ xuống lạy Tiếu Dương nhưng giờ cậu thanh niên lại đang bận đứng ra ngay trước cậu nhóc mà ra thế thủ. Dựa vào ánh hào quang xung quanh của thanh Phi kiếm màu lục đang ngày càng đậm đặc, cậu thanh niên có thể chắc chắn là đòn tiếp theo của Tiêm Uế sẽ thật sự lấy mạng của cậu nếu không cẩn thận.
Tu vi của hắn vốn hơn mình vài phần, giờ lại nổi điên lên thì khó mà chạy né đòn được đây…
Dù có thể đoán Tiêm Uế chưa từng liều mạng bao giờ, nhưng Hạo Lực cũng không nhất định phải tham gia vào cuộc chiến đấu không cân sức này. Cách duy nhất để thoát được đòn tiếp theo là làm lại trò cũ, bỏ trốn để ra khỏi tầm quan sát của kẻ địch mà t·ấn c·ông từ xa. Nhưng nếu làm thế, Tiếu Dương chắc chắn sẽ khó mà sống sót. Một Tu Tiên Giả như Hạo Lực có thể vẫn an toàn nếu nhảy từ trên cao, còn với một người trần mắt thịt như Tiếu Dương, nó chắc chắn là án tử.
Giờ chỉ còn cách đánh trực diện.
Hết cách, Hạo Lực cũng dồn hết toàn bộ lực vào cánh tay phải chuẩn bị tung chưởng để cản phá đòn t·ấn c·ông tiếp theo của tên họ Quán. Đường thắng duy nhất của cậu thanh niên họ Triệu là đánh bật thanh Phi kiếm của kẻ địch, rồi gây ra v·ết t·hương đủ lớn để gã áo trắng phải đình chiến.
Hoặc… đủ để g·iết cả hắn.
Sát sinh luôn là điều cuối cùng một đại phu sẽ làm. Nhưng nếu để bảo vệ dân thôn Tam Viên cũng như chính bản thân mình, Hạo Lực chỉ có thể làm vậy.
Gương mặt cậu thanh niên nhăn nhó một cách đau đớn, hai hàm răng nghiến cả lại kêu lên tiếng ken két khó nghe, nhưng cũng bị lấn át bởi tiếng xì xì phát ra từ lòng bàn tay phải dần hiện một thứ ánh sáng màu trắng vàng rực rỡ. Thứ ánh sáng ấy cũng dần rõ ràng hơn và dần dần hiện ra trong từng mạch gân, máu dẫn đến cánh tay đang được truyền lực.
Tiếu Dương nhìn thấy hình ảnh đó trước mắt mà không khỏi trầm trồ trong bụng. Cậu nhóc lần đầu tiên trong đời thấy một thứ gì đó hoành tráng thế này và tim lại đập một cách điên cuồng. Cậu hưng phấn đến độ, không hề nhận ra thứ ánh sáng ấy cũng dần chạm lên da thịt mình rồi tìm đến mạch máu, dần dần lan tỏa ra khắp cơ thể.
Còn ở phía bên kia, Tiêm Uế phát ra đòn t·ấn c·ông tổng lực, thanh Phi kiếm màu lục của hắn ngay lập tức bay thẳng đến Hạo Lực. Mặt đất nứt ra trên đường thanh kiếm ấy bay ngang qua, tiếng o o chói tai như muốn cắt cả không gian có thể được nghe rõ đến tận một dặm, muôn thú khắp nơi bay toáng loạn như sắp có t·hiên t·ai.
Cậu đại phu cũng ngay lập tức tung chưởng với uy lực khủng kh·iếp tạo nên cả một cơn gió to đến độ như họ đang ở giữa một tâm bão. Cát, bụi hay những thứ tuy nhỏ bé nhất lẫn vào cơn gió cũng đủ sức cắt đứt bất kì gốc cây cổ thụ vững chắc nhất.
Hai lực t·ấn c·ông v·a c·hạm vào nhau chính là thứ khiến không gian như muốn vỡ vụn ra. Một tiếng chát duy nhất như làm nổ tung mọi quả tim đang chứng kiến trận giao đấu. Rồi chỉ một khắc sau, kết quả cũng đã được định rõ, thanh Phi kiếm màu lục của Tiêm Uế cắt phăng lực chưởng của Hạo Lực ra làm hai rồi bay thẳng đến cậu đại phu.
Quả nhiên nhiêu đó vẫn chưa đủ…
Miệng Hạo Lực bắt đầu rỉ máu, mắt lại đỏ cáy trông rất đáng sợ. Cậu thanh niên cố hít lấy một hơi thật sâu rồi lại đưa tay trái ra cố gắng tạo nên một tấm giáp phát ra hào quang xanh lam. Dù họ Triệu biết rõ khó mà có thể đỡ được thứ đang bay đến, nhưng chí ít nó có thể giảm được uy lực phần nào cũng như sức của Tiêm Uế.
Thế thì chí ít Tiếu Dương có thể sống được sau đòn này.
Đã chuẩn bị sẵn là thế, nhưng ngay khi thanh Phi kiếm gần chạm đến họ Triệu thì một âm thanh chát chua bỗng vang lên. Trước mắt Tiếu Dương và Hạo Lực là một món vật đang bay lơ lửng vừa chém bật món v·ũ k·hí đầy uy lực của Tiêm Uế.
“Cái…”
Thứ ấy phát ra thứ ánh sáng chói chang chẳng khác nào mặt trời khiến Tiếu Dương tuy muốn nhìn thẳng vào cũng khó khăn mà phải che phần nào mắt mình lại. Không những thế vật ấy lại nóng kinh khủng, đến mức cậu nhóc ngay lập tức đổ cả mồ hôi mà bất chợt lùi lại vài bước. Nhưng Tiếu Dương đủ bình tĩnh để thích ứng với thứ ánh sáng chói chang ấy. Cậu nhóc có thể thấy một vật hình thù như một thanh kiếm tuy nhỏ, nhưng lại rất cầu kỳ với những chi tiết tinh xảo đến mức khó tin.
Nhận ra nó là thứ mình đã thấy một năm trước, Tiếu Dương liền vội vã nhìn quanh tìm chủ nhân của nó trong khi Tiêm Uế há hốc cả miệng, cũng làm điều tương tự.
“Được rồi, dừng lại nào.” Từ phía sau Hạo Lực bỗng phát ra tiếng nói buồn ngủ và thờ ơ đến khó tả. “Lực, dừng tay đi.”
“Sư phụ…?”
“Bác Bá!”
Bước đến ngang bên cạnh Hạo Lực là Trưởng lão họ Bá vốn nổi tiếng ở thôn là kẻ luôn say xỉn cũng như ăn chực. Thế mà khi thấy người đàn ông trung niên lại có thể đánh bật Phi kiếm của kẻ địch chỉ bằng một đòn thế, ai ai cũng không khỏi bàng hoàng.
Đặc biệt là Tiếu Dương đang sốc bởi bản thân không ngờ người mà mình luôn coi thường lại có thể mạnh đến vậy.
“Việc còn lại cứ để ta.”
Vị sư phụ vỗ vai Hạo Lực rồi chậm rãi bước đến phía kẻ địch mà không hề có vẻ gì là đang phòng bị. Với một Tu Tiên Giả, tư thế của gã rõ ràng là sẽ chẳng thể phản ứng lại với bất kì đòn t·ấn c·ông nào.
Nhưng Tiêm Uế lại chẳng t·ấn c·ông, hắn chỉ thu Phi kiếm về rồi cầm hẳn nó lên tay ra thế thủ. Họ Quán không hề biết được sức mạnh thực sự của kẻ địch vì họ Bá đã đủ khả năng giấu đi tu vi của mình. Nên Tiêm Uế chỉ còn cách đặt bản thân vào thế phòng bị, đồng thời ra hiệu cho đàn em tiếp ứng.
Ngay lập tức năm kẻ mặc áo nâu-đỏ liền bước lên, rút ra đủ loại v·ũ k·hí tỏa ra hào quang đủ sắc màu khác nhau ra chuẩn bị nghênh chiến.
Ấy mà gã sư phụ của Hạo Lực lại chẳng chùn bước mà cứ bước đến.
Khi chỉ còn cách tám bước chân, gã tóc xuề xoà như tổ quạ mới dừng lại.
Gã cúi đầu.
Một cách cực kì kính cẩn.
“Đệ tử của tại hạ đã mạo phạm, nên ta, Minh Vương Bảo của Thiên Anh Phái xin được tạ lỗi với Quán thiếu gia. Nếu có điều gì bực tức, ta xin được nhận hết cho Đệ tử lẫn dân thôn này. Mong thiếu gia hãy rộng lượng bỏ qua.”
“Cái…”
Tiêm Uế,
Hội đàn em của hắn,
Toàn dân thôn Tam Viên,
Và đặc biệt là Tiếu Dương, lúc này đang há hốc cả miệng ra khi nghe thấy cái tên huyền thoại.
Gã đó là Đệ Nhất Tu Tiên Giả của Thất Quốc?
Nhưng chẳng ai có thể nói tiếng nào, tất cả chỉ có thể thầm hét trong lòng to đến mức người biết chuyện từ đầu là Hạo Lực có thể biết được họ đang nghĩ gì.
“Ừ đúng rồi. Cũng dễ đoán mà…”