Chương 2: Tu Tiên Giả Thôn Tam Viên Hồi 2
Quay về hiện tại, trong dược phòng của Bạch Gia Trang, một cậu nhóc nằm liệt cạnh bên lò luyện thuốc của nhà mình, mặt nhăn nhó chẳng khác gì một con khỉ bị giành đồ ăn. Đó là Tiếu Dương - người đã té từ cây Bạch Quả khi nãy, lại b·ị đ·ánh nửa sống nửa c·hết bởi đòn roi của trang chủ Bạch Gia Trang, kiêm trưởng thôn Tam Viên. Ừ thì, Tiếu Dương còn gọi người đấy là cha.
Mỗi lần như vậy, gương mặt điển trai của đại phu - nói đúng hơn là Luyện dược sư họ Triệu, tên Hạo Lực lại tỏ ra chán nản. Bởi lẽ cậu thanh niên vốn là đệ tử của Thiên Anh Phái, là một Tu Tiên Giả, lại phải hạ mình chữa thương cho đứa trẻ phá phách luôn làm đủ trò oái ăm quả là điều khá là bực mình. Nên Hạo Lực, tuy là một thanh niên hiền lành, tốt bụng với tất cả mọi người lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào khi chữa thương cho Tiếu Dương.
“Á á á á! Đau quá anh Triệu!”
“Thuốc đắng dã tật. Cho chừa cái tội đi phá phách hết lần này đến lần nọ.” Hạo Lực càng nói lại càng ghì cái khăn tẩm thuốc vào mông Tiếu Dương mạnh hơn. “Ngươi mà ngoan ngoãn tí thì đâu phải chịu đau, đúng không?”
Cậu thiếu gia nhà họ Bạch nghe thế cũng tức lắm. Nhưng biết thừa nếu cãi nhau với Hạo Lực chẳng bao giờ là ý hay, vì cậu ta đã thử rồi nên cố mà cắn răng chịu đựng. Thế mà ở góc bên kia, một người đàn ông có lẽ cũng tầm tuổi cha của cậu nhóc lại cười ha hả một cách rất sảng khoái.
“Lần trước ngươi ném cái tượng Thổ Địa của thôn đi ta đã nghĩ ngu đến thế là hết cỡ rồi! Lần này lại làm gãy hẳn một cành của cây Bạch Quả cơ đấy! Láo quá láo! Ha ha! Nhãi ranh như ngươi đúng là cực phẩm!”
Lửa vốn đã cháy mạnh, giờ còn bị trêu chọc thì Tiếu Dương cũng gân cổ lên mà đáp.
“Chứ ta làm sai à? Thổ Địa có giúp ích gì cho đời đâu chứ? Ta chỉ ném ổng đi mà để tượng của Đệ Nhất Tu Tiên Giả vào miếu thôi mà? Có bản lĩnh thì tay Thổ Địa hay cây Đại Thụ kia ra tay xử lý ta đi, chứ sao lại để cha ta đánh? Có khi bọn đó còn chẳng có thật mà chỉ được thờ cho có… Á đau quá anh Triệu!”
“Cãi bướng nữa thì càng đau.”
Hạo Lực chỉ nói một câu đơn giản, Tiếu Dương đã phải cắn răng ngậm mồm. Thế mà không buông tha cho nhau, gã đàn ông trung niên tóc xù ăn vận xuề xoà kia lại cười to hơn, khuôn mặt vốn đã không sáng sủa vì lởm chởm râu giờ lại càng thô bỉ. Một tay gã lại đập bành bạch vào đùi, tay còn lại thì che mặt lại.
“Nói hay lắm thằng nhãi! Ha ha! Sau này có gan thì làm thế với tượng của Tam Thánh xem, rồi kêu mấy lão ấy có bản lĩnh thì xuống chơi một phen.”
Tiếu Dương nhăn cả mặt lại khi nghe cái lời xúi bậy của cái gã mà mình ghét nhất cái thôn này. Lý do cũng dễ hiểu, cậu thiếu gia vốn đặt mục tiêu trở thành Đệ Nhất Tiên Nhân. Còn gã Tu Tiên Giả họ Bá kia vốn ở cái ghế Trưởng lão của Thiên Anh Phái-nơi mà cậu rất ngưỡng mộ, tự dưng lại bỏ ngang về đây, suốt ngày uống rượu rồi chọc quê cậu.
Nếu thật sự tài giỏi để làm Trưởng lão của một môn phái lớn, chẳng phải gã ta nên tu luyện hay làm gì đó ra dáng một Tu Tiên Giả hơn thế này chứ?
Nên dù biết sắp làm trái ý Hạo Lực, Tiếu Dương vẫn cứ gầm gừ, cố nhịn đau bằng cách nắm chặt tay lại đập bành bạch vào giường gỗ mình đang nằm.
“Ta làm thật rồi bảo lão Bá Thối quèn xúi bậy đấy nhá?” Tiếu Dương trề môi lộ rõ vẻ không hài lòng của mình. Vì đằng nào cha của cậu cũng chi tiền ra để cho cậu chữa thương chứ đâu phải để bị cười vào mặt thế này. “Mà không thấy ta đang được chữa thương sao mà ở đó uống rượu thế hả tên ăn hại kia? Ai mượn ngươi ở trong này!”
“Ha ha! Rồi rồi ta ra ngay. Cơ mà nhóc chờ ta cười nốt trận này đã!”
Họ Bá ngay lập tức đứng dậy sau khi bị ra lệnh. Nhưng thay vì đi ra khỏi phòng chữa, gã ấy lại vỗ tay bem bép vào cái mông đang sưng vù của Tiếu Dương, khiến cậu hét toáng lên.
…
Nửa tiếng sau căn phòng chữa thương mới yên ổn trở lại. Khó ai có thể ngờ được một nơi bốn phía là tường gỗ bọc giấy, chỉ tầm hơn hai lăm mét vuông, chứa mỗi ba người lại có thể nhộn nhịp đến thế. Nếu bỏ đi cái mùi thuốc của lò nung, thì cái “hương thơm” không thua kém gì cái chợ cá của gã Trưởng lão họ Bá thì Tiếu Dương hẳn nghĩ bản thân đang cãi lộn ở nơi nào khác chứ không phải ở nhà.
Cũng tại Triệu đại phu chữa cho cậu hết đau một cách nhanh chóng lại còn lành lặn cả như chẳng hề có gì, bằng không Tiếu Dương đã chẳng bao giờ chịu ở chung một chỗ với gã “sư phụ dởm” của Hạo Lực. Giờ thì cũng xong, cậu ta có thể ra khỏi chỗ này, tránh xa tên Tu Tiên Giả quèn đáng ghét.
“Lát anh cứ tìm cha của em mà lấy linh thạch.”
Tiếu Dương nói một câu cụt ngủn rồi đứng thẳng dậy định chạy khỏi đây trước khi gã họ Bá quay lại. Nhưng chưa kịp rời đi, cánh cửa phòng lại mở ra và người mà cậu nhóc họ Bạch ghét nhất lại xuất hiện, nhe hàm răng vàng khè của mình ra cười một cách thô bỉ.
“Chữa xong rồi à? Thế ta vô chơi lại nhá!”
“Lão biến về cái lỗ của mình mà chơi!”
Thế là lại cãi nhau chí choé. Nếu đây là lần đầu thấy cảnh tượng này Hạo Lực hẳn đã vào ngăn nhưng vì đã xem nhiều lần rồi, cậu thanh niên đành mặc kệ mà dọn dẹp đồ nghề, nhanh chóng đi ra cửa.
“Con đi về trước, thưa sư phụ.”
Họ Bá chỉ giơ một tay chào, miệng vẫn nhe hàm răng vàng ố trông xấu cực. Bỗng như bị gì đó nhập, lão ấy lại nghiêm túc mặt mày hẳn.
“Mà nhãi ranh, ta hỏi cái này.”
“Có mà ông ranh ấy! Đi mà hỏi cái đầu gối đi.”
Tiếu Dương giơ nắm đấm lên h·ăm d·ọa rồi hậm hực bỏ đi. Chắc là cậu ta cũng thấy mất kiên nhẫn sau không biết bao lần khẩu chiến với họ Bá nên quyết định bỏ cuộc.
“Tại sao nhóc lại muốn làm Tu Tiên Giả thế?”
Thế mà sau khi nghe câu hỏi, Tiếu Dương ngay lập tức dừng chân. Khi quay mặt lại, gã Trưởng lão hẳn cũng thấy rõ đôi mắt cậu sáng chẳng kém gì sao Bắc Đẩu.
“Đương nhiên là vì trở thành Tu Tiên Giả là đỉnh cao của một đời người chứ sao! Từ nhỏ, ta đã có ước mơ trở thành một vị như vậy, có sức mạnh, có phép thần thông, có thể bay trên trời, không cần ăn uống hay phiền lòng bởi mấy thứ tầm thường của phàm nhân như tửu sắc. Lại còn có thể dùng tiên pháp đi cứu nhân độ thế, tiêu diệt yêu quái và thậm chí là có thể thành một vị Tiên thật thụ ở trên Tiên Giới nữa chứ! Thế là trở nên bất tử, sống muôn vạn năm chứng kiến được toàn thế gian, mãi mãi!”
Nói đoạn, cậu nhóc lại lườm gã họ Bá mà cười khinh.
À phải, cơ hội này là lúc mình sỉ nhục hắn ta.
“Chứ ai như ngươi. Đã bỏ tu luyện giữa chừng, quần áo dơ dáy, uống rượu vô độ thế này thì hẳn là kiểu ham mê mấy cái tầm thường này mà bỏ tu luyện rồi bị đuổi khỏi môn phái chứ gì? Chứ làm gì có chuyện Trưởng lão một phái lớn lại làm tên nát rượu ở thôn chứ.” Cậu hếch mặt lên rồi quay người đi, xoè hai tay ra lại còn trề môi rõ ràng đang muốn kiếm chuyện. “Tu Tiên Giả cấp cao người ta tóc bạc phơ dài mượt, mặc tu bào rõ ràng sáng bóng y như bức tượng ta khắc Đệ Nhất Tu Tiên Giả. Cái tầm như họ Bá ngươi, xuề xòa hôi hám có cây phi kiếm bé tẹo chả cưỡi được quả là mất mặt. Nói với ngươi chắc cũng như…”
“Muốn ta đả thông kinh mạch để thành Tu Tiên Giả không?”
“Thật ạ? Có có!” Tiếu Dương ngay lập tức nắm chặt hai bàn tay lại mà cười tươi như một chú cún sắp được cho ăn quà.
“Coi cái mặt kìa, hớn hở quá đấy! Đúng là không có liêm sỉ!” Họ Bá khoanh tay cười đểu ngược lại Tiếu Dương một cách khoái trá. “Nói chứ ngươi mới có tám tuổi, tu luyện bây giờ là hơi sớm đấy. Đợi đủ mười sáu rồi hẵng tính.”
“Nhưng chính bác Bá Thối cũng bảo với gia gia là con có tiềm năng mà ạ?” Ngay lập tức Tiếu Dương đổi giọng, bớt đỏng đảnh ngay. “Thế thì cứ luyện càng sớm càng tốt thì chẳng phải càng hay sao? Con có linh thạch đây, nếu cần con cho hết. Nếu muốn thêm thì còn bán nhà luôn…”
“Dẹp, ngươi muốn ta mang tiếng c·hết hả?”
Gã xua tay ngay lập tức khi Tiếu Dương mang một túi linh thạch to đùng từ xó xỉnh nào ra. Đằng nào lão cũng chẳng muốn mang tiếng ăn bám tiền của nhà họ Bạch, dù đúng là như thế.
“Mà để ta truyền dạy thì ngươi phải xác định Đạo tâm của mình đã. Với một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như ngươi có khi còn chẳng biết đó là gì thì sao mà xác định được.”
“Tất nhiên là con biết Đạo tâm là gì!” Tiếu Dương lại nắm chặt tay rồi hùng hồn tuyên bố, “Đạo tâm là lý do mà một Tu Tiên Giả bắt đầu tu luyện để thành Tiên! Có thể nói nó chính là lý tưởng, là mục đích tồn tại của họ để có thể trở thành một Tiên Nhân thật thụ! Đạo tâm của ai càng mạnh mẽ, niềm tin vào lý tưởng của họ càng to lớn thì họ càng đến gần với đỉnh cao tu luyện.”
“Ây chà, đúng là cũng chịu tìm hiểu đấy. Thế Đạo tâm của ngươi là cái gì?”
Gã Tu Tiên Giả nhếch miệng cười khẩy. Vì gã nghĩ kiểu nào Tiếu Dương cũng nghĩ ra ba cái Đạo tâm vớ vẩn như bao đứa trẻ ngờ nghệch khác chứ khó thể nào mà nghiêm túc. Đặc biệt là bọn con nhà giàu rảnh rang như tên nhóc này.
“Tất nhiên là con xác định được Đạo tâm rồi chứ. Đạo tâm của con là cứu nhân độ thế! Giúp đỡ bá tánh, tiêu diệt yêu ma quỷ quái!”
Họ Bá đảo mắt rồi thở dài. Dù biết trước sau gì cũng nghe được cái câu này vì gã cũng vốn nghe nhiều rồi nhưng không ngờ sau một năm, Tiếu Dương vẫn ngờ nghệch thế. Có lẽ gã cũng đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào cậu nhóc này rồi.
“Muốn làm người tốt như ngươi nói không dễ đâu nhãi ranh.” Họ Bá khoanh tay lại, gõ nhè nhẹ từng nhịp vào bắp tay trái bằng đầu ngón tay phải. “Với ở đời sống bao lâu nay, ta chưa thấy ai có cái Đạo tâm kiểu đó mà tiến xa được. Phải có cái gì đó mang tính cá nhân hơn thì mới mong tiến xa. Như là Đạp Thiên hay Chinh Phục Thiên Hạ hay cái gì đó cao siêu hơn ấy.”
Chẳng phải tự dưng mà trong giới Tu Tiên Giả luôn đặt một luật bất thành văn là không truyền dạy bất kì thứ gì cho đám trẻ ranh cứ nghĩ rằng đời chỉ có một màu hồng hay bọn ngu ngốc liều mạng. Thà rằng trợ giúp những kẻ không có tư chất nhưng tâm lý ổn định rõ ràng, chứ dạy những kẻ ngu xuẩn thì chỉ tổ khiến thiên hạ đại loạn.
Tiếu Dương bây giờ là một ví dụ rõ ràng, cậu ta không biết thôi chứ nếu mang cái Đạo tâm này ra ngoài đời, thì chắc chắn sẽ làm cho vô số kẻ chê cười. Rồi chẳng mấy chốc cậu nhóc sẽ thấy chán nản mà bỏ, còn tệ hơn thì chắc là hóa rồ lên quậy phá kiếm chuyện lung tung.
Những chuyện như vậy chẳng phải là hiếm.
“Ấy là do bác quá kém, chưa chu du đủ nhiều để biết chuyện rồi.”
“Gì?”
Gã Tu Tiên Giả cau mày lại trước cái lời lẽ gây hấn của Tiếu Dương. Bình thường thì gã chỉ nhướng mày, nhưng lần này thì rõ ràng là kì quặc.
Vì rõ ràng một kẻ như gã đang bị một tên nhóc tám tuổi dạy đời.
“Thế bác chắc chưa nghe qua về Đệ Nhất Tu Tiên Giả của Thất Quốc, Chiến Thần của Thiên Anh Phái, Minh Vương Bảo đại nhân rồi! Huyền thoại hai trăm năm trước từng đánh bại Hắc Phong Thần Điểu cùng bao yêu ma quỷ quái khác cứu giúp bá tánh, Độ kiếp thành Tiên cũng có Đạo tâm là cứu nhân độ thế đó thôi.” Mắt Tiếu Dương lóe sáng lên lộ rõ lòng ngưỡng mộ của mình, còn hai tay thì nắm chặt lại cố không phải hét toáng lên khi nhắc đến vị anh hùng ấy. “Con cũng muốn học theo ngài ta, cứu nhân độ thế, một lòng làm chuyện tốt để tu luyện thì sớm muộn gì cũng thành Tiên Nhân trên Tiên Giới thôi.”
“Giời…” Thế mà trái ngược hoàn toàn, họ Bá lại chống cằm nhìn Tiếu Dương bằng có nửa con mắt. “Ai kể ngươi mấy cái chuyện tào lao đó vậy?”
Tiếu Dương phụng phịu cũng khoanh hai tay lại như họ Bá, đáp.
“Chuyện của Chiến Thần ai ai cũng biết. Chỉ cần hỏi thì ai cũng kể y hệt thế thôi. Có mà mình bác Bá Thúi không biết.”
“Hầy dà.” Gã Tu Tiên Giả lười biếng nghe vậy ngay lập tức thở dài mà lắc đầu. “Kể cho ngươi biết, cái chuyện đó là tào lao cả thôi. Cái tên Vương Bảo đó xét cho cùng cũng chỉ là hạng tiểu nhân có Đạo tâm Bá Đạo không xem trời đất ra gì thì có.”
“Bác tào lao ganh tỵ với huyền thoại rồi dựng chuyện thì có!”
Thấy Tiếu Dương nhe răng ra như muốn ăn tươi nuốt sống mình thì họ Bá cũng biết bản thân không cần tranh cãi thêm với thằng nhóc kia. Đúng là người thường cũng chỉ có thể biết được chuyện của Tu Tiên Giả qua lời kể là chính. Nên ngồi đây cãi nhau đến hết đời có lẽ cũng chẳng thể thuyết phục được, nói chi cho tốn nước bọt.
Dẫu sao, gã họ Bá cũng biết rõ là Tiếu Dương chưa đủ trưởng thành để lĩnh hội Đạo tâm đàng hoàng nên việc cho tu luyện là điều hoàn toàn không nên. Và hơn hết, gã biết một lý do chắc chắn sẽ khiến Tiếu Dương lắc đầu không chịu.
“Thôi bỏ vụ đó qua một bên.” Gã Tu Tiên Giả có mái tóc đen xù lên như tổ quạ búng tay một cái, cái lưng có hơi khom xuống để có thể ở cùng chiều cao với Tiếu Dương. “Nếu ngươi muốn ta truyền công pháp để tu luyện thì phải bái ta làm sư phụ đấy.”
“Thôi ạ.” Lần này là đến Tiếu Dương chu môi xua tay. “Bái đệ nhất phế tu như bác thì con mang tiếng c·hết ạ. Con không dám nhận.”
“Tiểu tử như ngươi đúng là không biết điều nhỉ?”
Dù biết trước sẽ thế này nhưng họ Bá cũng không khỏi nổi gân máu. Nếu không phải vì đang ở nhà người ta thì gã đã kí vài phát vào đầu đứa con trai cả nhà họ Bạch rồi. Mà cũng vì đang còn sớm, lại sắp đến giờ uống rượu, họ Bá cũng chẳng muốn tiếp chuyện nữa, bèn vội vã xua tay.
“Thôi dừng ở đây, nay ta cũng chán rồi nên đi chơi đá cầu mây hay cái gì với bọn nhóc trong thôn đi.”
“Xì ai thèm chơi với bọn phàm nhân tầm thường chứ. Con đi luyện thể đây.”
Họ Bá cũng chẳng ý kiến gì, cứ thế nhìn Tiếu Dương dùng dằng đi tướng hai hàng ra khỏi nhà. Đến khi khuất khỏi tầm mắt, gã mới thở dài một tiếng rõ sầu não rồi hướng về túp lều của bản thân trên ngọn đồi ở vùng ngoài thôn.