Chương 28: Từ bỏ đi
“Chắc chắn là ta sẽ chữa khỏi cho hắn trong sáu canh giờ nữa. Giờ phiền hai người hãy rời khỏi đây. Nếu muốn nghỉ thì hãy đến phía nam của thôn, ở đó sẽ có chỗ để nghỉ ngơi.”
…
Đó là tất cả những gì mà Viêm Mặc đã nói. Hết cách, Tiếu Dương và Vũ Thanh bèn nghe theo chỉ dẫn mà đi đến phía nam. Trên đường đi ngang qua nội thôn, cậu trai họ Bạch mới chợt nhận ra so với số lượng nhà cửa thì ở đây ít người quá. Cụ thể hơn, có lẽ phải tầm năm nhà thì mới có một có người ở. Đáng nói hơn là ở đây chẳng hề có ai ở tuổi trưởng thành khỏe mạnh. Mọi công việc từ nhẹ như hái lượm đến nặng như khuân vác đều do các cụ già, trẻ nhỏ thực hiện.
Nhìn ngay bên cạnh họ mà xem, một bé gái chỉ tầm tám chín tuổi gì đó đã phải xách cái xô nước lớn bằng chính nó. Dường như việc ấy hơi quá sức, đứa trẻ ấy phải cố mà kéo xô nước ấy hết sức mình trên con đường làng vốn chẳng phải bằng phẳng gì.
Thấy cảnh tượng như vậy, thiếu gia họ Bạch khó mà làm ngơ để nghỉ ngơi cho được. Nên dù mình mẩy đầy thương tích, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù thì cậu ta vẫn cứ tiến tới. Trước tiên, cậu ta vác cả đứa con nít ấy cùng cái xô xách nước đến nhà nó. Khi xong việc, Tiếu Dương đặt đứa nhỏ ở nhà rồi xách cái lu của người ta đi múc nước luôn. À không, đúng hơn là cùng lúc cả năm cái lu.
Xong xuôi, Tiếu Dương chẳng nói chẳng rằng gì thêm mà tự đi làm hết bao nhiêu là việc khác như chặt củi, khuân hàng,... Những việc nặng nhọc mà toàn thể dân làng phải làm trong cả ngày đều được Tiếu Dương xử lý gọn ghẽ trong chưa đến mười phút.
Mới đi qua nơi nguy hiểm nhất Tề Quốc mà còn hăng thế… Lại còn đi làm mấy chuyện vớ vẩn mà khi ở Lâm Truy sống c·hết không chịu làm, rốt cục, hắn là loại Tu Tiên Giả quái gì vậy?
“Xong!”
Tiếu Dương cười toe rồi hất bay những giọt mồ hôi ít ỏi trên trán. Mỗi tội, trước mặt cậu trai họ Bạch lúc này là gần trăm con mắt đang sợ hãi nhìn cậu ta từ xa. Mọi người còn chưa biết nên mở lời thế nào, một cụ già thân hình thấp bé với cái lưng cong vòng chậm rãi bước ra từ trong đám đông đang giữ khoảng cách với chàng trai. Vốn đã thấp hơn Tiếu Dương, nay ông ta lại còn cúi người thêm một cách khó nhọc.
“Cảm ơn vị đại hiệp đã giúp đỡ dân làng chúng tôi.” Giọng nói của cụ già nghe thật rõ ràng và lớn rõ, trái ngược hoàn toàn với thân hình thấp bé. “U Thôn chúng tôi vốn nghèo hèn, lại vừa trải qua một đại hoạn nên không có gì để báo đáp…”
“Hả? Báo đáp?”
Thấy Tiếu Dương chớp mắt liên hồi tỏ vẻ không thể hiểu, cụ già ấy mới nuốt nước bọt mà lựa lời:
“Những việc đại hiệp vừa làm đúng là đã giúp chúng tôi rất nhiều.” Mặc dù không muốn, ông cụ tay rung rung lấy từ trong áo ra một túi linh thạch. “Đây là tích góp của chúng tôi, mong…”
“Ê bậy bậy! Tôi không cần cái này!”
“Không cần?”
Ông cụ bất ngờ ngước lên nhìn Tiếu Dương, mặt lộ rõ vẻ không thể tin vào điều mình đang nghe.
“Ừ!” Tiếu Dương thì tròn xoe mắt mà gật đầu. “Giúp mấy người là Đạo tâm của ta mà!”
…
Một lát sau, Tiếu Dương và Vũ Thanh đã có mặt ở nhà của ông cụ, trùng hợp thay đó cũng là ngôi nhà của vị trưởng thôn mà Viêm Mặc vốn gợi ý cho hai người họ đến tá túc. Ông cụ ấy tên là Tĩnh, đã tám mươi tuổi hơn, người già nhất thôn, đồng thời cũng là trưởng thôn ở đây.
“Vậy ra hai vị là Tu Tiên Giả đến tìm Quang Mộc đại nhân để chữa trị cho bạn của mình à?”
“Ừ.” Vũ Thanh gật đầu đáp. “Và Quang Mộc đại nhân cũng bảo là sẽ chữa trị xong trong sáu canh giờ nữa.”
Vũ Thanh trở thành người tiếp chuyện bởi lẽ Tiếu Dương đã chạy thẳng vào nhà tắm khi vừa đến đây. Mặc dù đáng lẽ, con gái như cô gái họ Lâm mới là người được ưu tiên chứ? Nhưng vì biết thân mình yếu hơn cái tên họ Bạch kia gấp vài chục vạn lần, Vũ Thanh mới đành cắn răng chịu đựng.
“Vậy ra Quang Mộc đại nhân nhận chữa cho các vị?” Nhận thấy Vũ Thanh gật đầu khi đang thưởng trà, cụ Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm. “Thế thì tốt quá, đằng nào các vị cũng có vẻ là người tốt. Trên đời có mấy Tu Tiên Giả chịu để ý đến dân đen bọn tôi đâu chứ.”
Đúng như cụ Tĩnh nói, Tu Tiên Giả luôn là những cá thể hơn người. Họ sẽ không bao giờ hạ mình để giúp người mà không đòi hỏi lại điều gì đó. Nếu không vì linh thạch, của cải hay gì đó tương tự, chẳng mấy khi những kẻ siêu phàm đang chống lại ý trời lại che chở dân đen. Theo như Vũ Thanh thấy thì dù nơi đây khá thân thiết với Viêm Mặc, người đàn ông mang danh Thần Y ấy cũng chẳng giúp người dân mấy chuyện sinh hoạt thường ngày bao giờ.
Chuyện đó cũng là lẽ thường tình… Dù gì kẻ ấy cũng là Tu Tiên Giả cơ mà.
Nhưng nghĩ kĩ đến câu nói của cụ trưởng thôn, Vũ Thanh liền nhận ra có gì đó bất thường mà phải lên tiếng hỏi:
“Quang Mộc đại nhân không thường nhận chữa trị cho người ngoài sao?”
“Ha ha không! Không phải thế.” Cụ trưởng thôn thấp người cười nói sảng khoái rồi giải thích. “Thông thường những người đến đây gặp Quang Mộc đại nhân đều là những Tu Tiên Giả như các vị. Và đa số những người đó đều từ chối yêu cầu của ngài ấy nên không thể được chữa trị.”
“Từ chối yêu cầu?”
Đôi mắt cô gái họ Lâm bỗng mở to ra. Cô ta không nghĩ là mình đã từng nghe thấy chuyện này bao giờ. Mà cũng phải, làm gì có mấy ai đã sắp hết thuốc chữa mà có thể ra ra vào vào Hắc Lâm như đi chợ được chứ?
À ngoài tên họ Bạch kia ra…
Quay trở lại cụ Tĩnh, vị trưởng thôn nhắc đến chuyện này thì đành thở dài. Hai tay ông ta khoanh lại và lắc đầu một cách chán nản.
“Đúng vậy. Họ từ chối việc mất đi toàn bộ tu vi của mình. Sau đó họ thường kiếm chuyện với dân thôn chúng tôi để gây khó dễ với Quang Mộc đại nhân. Thành ra dân làng bọn tôi rất cẩn trọng với người ngoài là thế.”
“Ra vậy…” Vũ Thanh nghe xong thì trầm ngâm, cô ta cũng hiểu phần nào lí do khiến người dân thôn này lại sợ hãi đối với Tiếu Dương như nãy. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất để khiến cô gái họ Lâm phải đau đầu. “À thật ra, Quang Mộc đại nhân chưa nói gì với bọn ta về chuyện yêu cầu gì cả.”
“Hả? Quang Mộc Thần đại nhân không nói gì với các vị à?”
Nghĩ đến Viêm Mặc thì Vũ Thanh thấy nhân vật này đúng là kì quặc. Cô ta có thể hiểu là tay Luyện dược sư mang danh thần thánh kia là một tên lập dị, yêu thích sự tĩnh lặng mà trốn trong cái thôn tách biệt này, cũng có thể hiểu là hắn có sở thích phế đi tu vi của người khác như một cái giá cho vui - vì đằng nào thì hắn khó lòng “hấp thụ” được tu vi của người khác. Vũ Thanh có thể nhận ra cái loại “kia” là như thế nào. Nên nhìn Viêm Mặc tuy có vẻ là một kẻ mạnh, song không phải là kiểu tà giáo có thể làm những điều bại hoại.
Thế nên, một vấn đề mới đã xuất hiện. Kể cả khi Viêm Mặc vốn là một kẻ sẽ lấy đi tu vi của người khác cho vui đi chăng nữa, thì hắn cũng chẳng thể lấy đi được gì của A Mãnh - một Hồ tộc chưa trở thành Tu Tiên Giả. Vậy động cơ để hắn chữa cho tên kia là gì? Người tốt giúp mà không đòi hỏi gì lại? Ở đời này, có một tên ngốc như Bạch Tiếu Dương là quá đủ rồi, khó mà có đến hai kẻ như vậy.
“Cụ Tĩnh có đồ ăn chưa?”
“Á!”
Chẳng biết bằng cách nào, cái kẻ mà Vũ Thanh đang nghĩ đến - Viêm Mặc đã đứng ngay trước cửa nhà và hỏi vọng vào. Cô gái họ Lâm giật mình đến nỗi suýt đứng tim liền cố thở một cách chậm rãi để giữ bình tĩnh; trong khi cụ Tĩnh lại tươi cười đáp cùng một cái gật đầu:
“Có rồi thưa Quang Mộc đại nhân.”
“Đã bảo ông đừng có gọi ta bằng cái kiểu ấy.”
“Ha ha. Xin lỗi nhưng lão vốn không thể gọi ngài bằng tên thật của ngài mà.”
“Thôi kệ đi.”
Mặc chẳng thềm phân bua, y thở dài rồi cứ thế mà rảo bước đi vào bên trong, nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xuống ngay đối diện Vũ Thanh. Bốn mắt nhìn nhau, một, Viêm Mặc lại chau mày.
“Vị cô nương này là ai vậy?”
“Hả?”
Cô gái duy nhất trong căn nhà chớp mắt liên hồi. Đoạn, cô nàng nhìn qua cụ Tĩnh đang tươi cười như thể muốn biết xem chuyện gì đang xảy ra vậy. Có lẽ cũng chẳng lạ gì với chuyện này nên vị trưởng thôn kia mới cười ha hả, rồi cũng giải thích.
“Thường thì lúc bắt đầu chữa trị cho ai đó, Quang Mộc đại nhân sẽ chẳng thèm ngó mặt hay quan tâm người đó là ai hay thứ gì đâu. Ngài ấy chỉ cần biết người cần được chữa trị và người không cần thôi, nên bây giờ mới thật sự nhìn chúng ta như bình thường đấy.”
“Ồ…”
Lúc này, Vũ Thanh mới nhận ra là đôi mắt đỏ rực của Viêm Mặc mang màu đỏ sậm hơn, khí thế, sắc mặt cũng không đáng gờm như khi mới gặp. Nhìn thì vẫn giống, nhưng họ Viêm bây giờ trông như một đứa em song sinh của tên ban nãy thì đúng hơn.
“Hừm…”
Thế mà tên họ Viêm vốn mang danh thần thánh ấy lại đang nhìn chằm chằm vào ngực Vũ Thanh. Giữa lúc con gái nhà người ta chưa kịp chửi rằng y biến thái, Mặc giơ tay phải của mình lên trước mặt, vờ như đang nắm cái gì đó, bóp bóp lại rồi trề môi kèm cái thở dài.
“Lục phẩm… Hừ…”
Tổ sư cái quân khốn nạn này!
“A tắm xong thoải mái quá đi!”
Vào ngay lúc mà Vũ Thanh đã định rút xích ra ăn thua đủ một trận với Viêm Mặc thì Tiếu Dương đã tắm xong, sảng khoái ra ngoài. Thấy được hơi nước nóng từ trong nhà tắm trào ra mà cô gái họ Lâm liền dịu tâm tính hẳn, miệng nở một nụ cười thật tươi rồi phóng thẳng vào ấy, ngâm mình vào bồn nước.
“Trời ơi sao nước đen thui vậy?!”
Cũng chẳng trách, đã ba tháng Tiếu Dương vẫn chưa tắm mà.
…
Trong lúc đợi nấu tiếp nước nóng mới, ba Tu Tiên Giả đang ở trong U Thôn lại ngồi quây quần với nhau quanh bàn ăn của nhà cụ Tĩnh. Nhìn hai tên đàn ông điên khùng đang ăn, Vũ Thanh cáu đến không nói thành lời. Cô ta vừa muốn b·óp c·ổ c·hết Tiếu Dương, vừa muốn chôn sống Viêm Mặc. Cái sự ấm ức ấy tăng lên trong mỗi phút giây khi cô gái phải chịu đựng cái bộ dạng dơ dáy này, còn hai tên kia vẫn cứ ung dung mà dùng bữa.
Trong khi ấy, Tiếu Dương, kẻ đã tắm rửa sạch sẽ thoải mái mà ăn uống không ngừng miệng. Vừa ăn, hắn vừa luôn miệng khen tài nấu nướng của chủ nhà:
“Món nấm phát sáng ngon quá! Cụ già đúng là có khiếu nấu ăn đó!”
“Ha ha! Không phải lão phu nấu đâu Bạch đại hiệp. Là cháu của lão đó!”
“Cháu?” Tiếu Dương nghe đến đây thì nuốt sạch đống đồ ăn trong miệng. Cậu ta ngay lập tức nhớ ra đây là đâu khi thấy mấy lu nước đầy ắp ở ngoài nhà.
“Ra đó là cháu ông hả? Rồi nó đi đâu rồi, sao không rủ vào ăn chung cho vui?”
“Vì ta đang ở đây.”
Không để cho chủ nhà nói thêm gì, người thanh niên có đôi mắt đỏ lên tiếng. Cậu ta cứ thế mà dùng bữa như thể chẳng hề quan tâm gì chuyện đang xảy ra ở đây nhưng thực chất vẫn cứ lắng nghe. Khi nào thấy mình cần lên tiếng thì mới chịu mở lời.
“Con nhóc đó không chịu vào nhà nếu ta đang ở đây đâu.”
“Tại sao vậy?”
Tiếu Dương hỏi. Cậu ta chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi thấy nét mặt không mấy vui vẻ của người mệnh danh là thần kia thì liền đanh mặt lại, đón chờ câu trả lời.
Viêm Mặc làm ngơ, tiếp tục nhai một cách chậm rãi cây nấm trong miệng. Người thanh niên có đôi mắt đỏ nhìn ra ngoài khung cửa sổ trước mặt mà suy tư gì đó. Nhưng khi y định lên tiếng, chủ nhà đã làm việc đó trước:
“Chuyện con nít ấy mà. Các vị cũng đừng quan tâm nhiều làm gì.”
Dù nhận ra điều bất thường, Tiếu Dương lẫn Vũ Thanh cũng đành nhắm mắt làm ngơ. Nhưng chưa được bao lâu, Viêm Mặc lại chủ động mở lời.
“Hai người đã đi qua Trung tâm của Hắc Lâm nhỉ?”
“Đúng rồi, thật đó! Giờ vẫn chưa tin ư?”
Thấy Tiếu Dương phân bua khi đang ngậm một miệng đồ ăn thì người thanh niên cao mét tám mới giơ một tay lên, ra hiệu dừng lại.
“Ta không nói là không tin, cái câu đó cũng chẳng phải câu hỏi nên không cần phải nhiều lời đâu.” Đẩy nhẹ bát canh nấm đã được uống sạch sang một bên, ánh mắt màu đỏ của họ Viêm dán về phía Tiếu Dương đang ngồi đối diện. “Ta không rõ các người đã làm chuyện đó như thế nào, cũng như chẳng quan tâm. Cơ mà các ngươi phải trả lời câu hỏi của ta trước khi ta quay lại tìm cách chữa trị cho tên Hồ tộc kia đã.”
Vũ Thanh hơi rùng mình trước câu nói tưởng chừng như bình thường đó. Cô ta có cảm giác chẳng lành nên mới nín thở chờ đợi. Mặt khác, Tiếu Dương lại vẫn cứ dửng dưng chớp mắt hai cái.
“Có chuyện gì?”
Viêm Mặc im lặng một lúc. Kẻ có gương mặt tuấn tú đan đôi bàn tay lại nhau. Y đảo mắt sang Vũ Thanh chỉ tầm một giây rồi quay trở lại kẻ ở đối diện. Ánh mắt của y dừng lại ở Tiếu Dương một lúc lâu, như thể đang dò xét, cân đo đong đếm điều gì đó. Đúng lúc trước khi người đối diện mất kiên nhẫn, vị Luyện dược sư mới tiếp lời.
“Các người mạnh đến mức nào?” Đôi mắt màu đỏ vốn dĩ chưa rời mắt khỏi Tiếu Dương khẽ chau lại, kèm theo một cái chặc lưỡi. “Không… phải là “ngươi” mạnh đến mức nào?”
Câu hỏi này…
Vũ Thanh biết rõ mình chẳng cảm nhận sai. Một áp lực không nhỏ đang toát ra từ Viêm Mặc. Đây không phải là một câu hỏi thông thường. Nhưng mục đích là gì? Cô gái họ Lâm ngờ ngợt, rồi chợt nhớ lại lời mà cụ trưởng thôn đã nói.
Viêm Mặc luôn yêu cầu huỷ đi tu vi của người được chữa. Nếu không thể huỷ của A Mãnh thì không lẽ y định làm thế với tên này?
Tiếu Dương chắc chắn không biết gì về chuyện huỷ tu vi, vì một chuyện cơ bản như việc rắn có thể lột da còn không biết thì sao biết được chuyện mà Vũ Thanh vừa biết tức thì chứ? Nhưng rồi cậu thiếu niên sẽ trả lời sao đây? Dù gì dù có ngốc đến mức nào, người ta cũng chẳng lộ quá nhiều thực lực của bản thân.
Không sao. Đằng nào tên này vốn giấu linh lực của hắn thật sự mạnh thế nào sẵn. Nên sẽ không…
“Ta mạnh khủng kh·iếp nhé!”
Lạy Tam Thánh cái thằng ngu này!
Vũ Thanh không kìm nổi bức xúc mà đập đầu vào ghế. Cũng may hai gã Tu Tiên Giả kia đã quá chú tâm vào nhau nên không nhận thấy điều đó, trưởng thôn thì cũng đã rời khỏi tự khi nào nên cô gái họ Lâm không cần sợ nhục vì lỡ làm một hành động kỳ quặc. Nhưng nếu nói đến sự kì quặc, có lẽ sẽ chẳng còn gì kì quặc hơn câu mà Viêm Mặc sẽ nói:
“Thế ngươi nên từ bỏ đi.”
Vẻ mặt Tiếu Dương đang thoải mái liền đanh lại, đôi mắt màu đen sậm nhìn chằm chằm về phía màu đỏ lửa đối diện khi nghe Viêm Mặc nói chuyện. Dù họ không có vẻ gì là sẽ giao chiến, nhưng Vũ Thanh có thể cảm nhận được một áp lực chẳng kém đang được toả ra từ tên họ Bạch đi cùng mình.
“Bỏ? Ngươi bảo ta từ bỏ việc tu luyện? Thành người thường?”
Không cần tốn quá nhiều suy nghĩ, Viêm Mặc hẳn biết mình đã khiến kẻ đối diện tức giận. Cũng phải, đây chẳng phải lần đầu y khiến một Tu Tiên Giả lộ ra cái vẻ mặt này.
“Đúng.” Vị Luyện dược sư chẳng hề nao núng mà đáp. “Nếu ngươi đã tiến xa thế này, thì đây là lúc để dừng lại rồi.”