Chương 29: Từ bỏ đi
“Nếu ngươi đã tiến xa thế này, thì đây là lúc để dừng lại rồi.”
Tiếu Dương mở mắt ra to hết cỡ nhìn kẻ đã nói cái câu bất bình thường đó. Cậu thiếu gia họ Bạch cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng đây đã là lần thứ hai tên họ Viêm kia nói ra điều đó nên không thể lầm được.
Người thường khi bị bảo nên từ bỏ chắc chắn sẽ đâm ra bối rối, hoặc tỏ ra khó hiểu khi chưa biết rõ lý do. Nhưng với một Tu Tiên Giả, việc yêu cầu họ trở thành người thường thì chẳng khác nào đang sỉ nhục vào Đạo tâm của họ, là đang khiêu khích lẫn nhau.
“Ngươi nói thế là sao?”
Mặc không hề nao núng gì trước câu hỏi đầy sát khí của Tiếu Dương. Suy cho cùng, y cũng chẳng thấy lạ khi người ta trở thành thế này. Chỉ là, hắn vẫn hơi thất vọng.
“Ý ta thế nào thì cũng dễ hiểu thôi.” Họ Viêm thở dài cùng cái đầu lắc qua lại trong chán nản. “Nếu ngươi đã trở nên mạnh đến vậy thì hẳn cũng đã tu luyện khá lâu. Thế thì hẳn ngươi cũng hiểu một điều, nếu Đạo tâm của ngươi chưa vững chắc thì chỉ mang lại những điều không mong muốn.”
“Những điều không mong muốn?”
“Ừ.”
Hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau mà không hề có một chút chuyển động nào. Họ như thể hai con thú dữ đang chuẩn bị lao vào nhau để tranh giành lãnh thổ, như hai kẻ mạnh đang muốn chứng minh bản thân. Nhưng họ không dùng sức mạnh để chém g·iết nhau như những sinh vật thấp hèn, họ là những Tu Tiên Giả, họ sẽ giải quyết với nhau bằng cách khác.
Thật hả trời? Họ thật sự đang Luận đạo dù mới gặp nhau có hai lần sao?
Vũ Thanh biết họ đang làm gì. Họ đang Luận đạo, chứng minh rằng điều mình luôn tin tưởng - Đạo tâm của họ là không hề sai. Thông thường, Luận đạo chỉ diễn ra với hai kẻ thù không đội trời chung đang cố tìm thêm lợi thế cho bản thân trước khi bắt đầu cuộc chiến thật sự. Bởi lẽ Tu Tiên Giả mạnh hay yếu phụ thuộc không ít bởi Đạo tâm của họ. Nếu Đạo tâm sụp đổ, họ sẽ yếu đi trông thấy, thậm chí chẳng cần đấu cũng biết kẻ phải ngã xuống là ai.
Nhưng nếu bị sỉ nhục, chứng minh mình sai thì được bao người có thể không động gươm đao? Nên một khi một cặp Tu Tiên Giả bắt đầu Luận đạo, thường sẽ có một kẻ phải bị tiêu diệt.
Nên nói theo một cách dễ hiểu hơn, Viêm Mặc đang khiêu chiến Tiếu Dương. Một trận sống còn!
Nhưng mục đích của chuyện này là gì? Vũ Thanh vẫn không thể hiểu được. Nếu xét về sức thì rõ ràng Viêm Mặc không phải kẻ yếu, cô gái họ Lâm nhìn vào là biết ngay. Nhưng nếu so với Tiếu Dương thì chẳng khác nào là một trò đùa. Không lẽ do gã Luyện dược sư này đang tự cao nghĩ rằng mình mạnh hơn kẻ địch nên làm càn?
“Ta biết rõ ngươi mạnh hơn ta nên có lẽ điều ta nói trông hơi vô nghĩa. Ta cũng chẳng có ý định Luận đạo với ngươi cho đến cái mức phải lao vào g·iết chóc lẫn nhau. Ta còn muốn sống tiếp, ngươi cũng cần ta sống. Về phía ta thì, ép ngươi c·hết, ta cũng chẳng được gì. Ta chỉ cần ngươi dừng lại là được.”
Nghe họ Viêm nói xong, Vũ Thanh lại càng không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Nhưng cũng chẳng mất bao lâu, kẻ có đôi mắt đỏ kia cũng tự tiếp lời, và giải đáp câu hỏi trong lòng của cô gái có đôi mắt lục.
“Ngươi không cảm thấy rằng việc tên bạn Hồ tộc của ngươi ra nông nỗi ấy là do ngươi à?”
“Do ta?” Tiếu Dương chau mày lại, gắt gỏng hỏi.
“Không phải sao?”
“Sao mà do ta được?”
Đôi mắt màu đỏ vẫn chằm chằm nhìn về người đối diện - Tiếu Dương. Mặc dù đối phương không hề nói một lời nào, họ Viêm vẫn luôn có thể nhìn thấu được mối liên kết của những kẻ đi đến trước mặt mình cầu xin sự giúp đỡ.
“Thế trả lời ta, tại sao chỉ mình tên Hồ tộc là bị trúng độc. Còn ngươi thì không?”
Tiếu Dương nghe hỏi liền ngay lập tức trả lời mà chẳng suy nghĩ gì:
“Vì ta được cô nương này cứu mạng.”
Viêm Mặc lại ngay lập tức hỏi.
“Mạnh như ngươi mà cần cứu? Sao ngươi lại không cứu tên Hồ tộc?”
“Vì ta không biết con rắn quỷ quái đó sẽ p·hát n·ổ! Nếu biết thì…”
“Thế sao ngươi lại không biết?”
Giọng nói của Viêm Mặc tuy vẫn trầm trầm như thế, nhưng lại thể hiện rõ sự tức giận của mình. Nhận ra Tiếu Dương đang cảm thấy tội lỗi nên mới phải lẩn tránh ánh nhìn của mình, kẻ mang danh Quang Mộc Thần lại tiếp tục nói.
“Ngươi dẫn bạn bè của mình đi chiến đấu với loài yêu quái có thể nói là nguy hiểm nhất nhì Hắc Lâm này, mà không biết gì về chúng sao? Nếu ngươi chịu quan tâm, nghiên cứu đối thủ thì đã biết là đầu của con cửu vĩ xà kia có thể nổ tung đúng không? Giờ mọi chuyện ra nông nỗi này, lại bảo rằng không phải do ngươi sao? Không phải do chính Đạo tâm của ngươi gây ra sao?”
Tiếu Dương bây giờ nín bặt. Cậu ta đang nghiến răng trong tức giận. Phải, tức giận chứ. Vì Viêm Mặc nói đâu có sai? Chính họ Bạch cũng biết rõ điều đó. Nếu bản thân cậu ta chịu quan tâm, chú ý xung quanh hơn thì có lẽ sẽ chẳng tệ như thế này.
Nếu đây là một cuộc đối thoại thông thường, Viêm Mặc muốn trách cứ Tiếu Dương thì có lẽ như thế là đủ. Có lẽ Tiếu Dương đã biết sai lầm của bản thân là nằm đâu, có lẽ cậu ta sẽ tìm cách để sửa chữa nó. Nhưng đây là Luận đạo, và mục đích của họ Viêm không phải chỉ thế này.
Y muốn nghiền nát Đạo tâm của Tiếu Dương, bất kể nó là gì.
“Trong hai năm qua, ta đã cứu chữa không ít kẻ đến đây. Già có, trẻ có, mạnh có, yếu có, phàm nhân có, Tu Tiên Giả cũng có. Nhưng nói về bọn Tu Tiên Giả có Đạo tâm hời hợt như ngươi, thì nhiều vô số kể.” Viêm Mặc bất chợt nhìn xuống bàn tay phải khô ráp vì sức nóng lò. Giọng nói của y vẫn cứ đều đều, nhưng lại rõ ràng nhấn nhá vào những từ ngữ quan trọng. “Vì Đạo tâm yếu hèn, chúng mới giao đấu và trọng thương. Vì Đạo tâm không vững, chúng mới dấn thân tu luyện những thứ tà đạo mong rằng mình mạnh hơn. Vì Đạo tâm hời hợt, chúng vô ý làm hại người khác lúc nào chẳng hay. Ngươi mạnh thế này thì hẳn đã thấy không ít chuyện tương tự rồi còn gì?”
Tách trà trong tay vị Luyện dược sư dần được nâng lên, đưa đến đôi môi hơi sứt mẻ vì tốn không ít sức vào sáng nay mà để nhấp hai ngụm. Trong khi đó ly của họ Bạch vốn đã được uống cạn từ trước khi cuộc đàm thoại này bắt đầu.
“Ngươi có bao giờ nghĩ nếu mình không trở thành một Tu Tiên Giả thì sẽ chẳng có đau thương không? Ngươi cũng sẽ có một cuộc sống yên bình ở Thất Quốc này mà không cần lo về những thứ như Đại Yêu Quái xuất hiện vài trăm năm trước. Không cần phải chịu khổ hạnh để cố gắng khiến bản thân mạnh hơn. Lại chẳng cần phải nhìn bè bạn của mình biến mất trước bản thân. Sống một cuộc sống bình yên, vô lo vô nghĩ mới là ý nghĩa của một cuộc đời. Hà cớ gì phải tự đẩy bản thân, và cả người khác vào chỗ đau khổ cơ chứ?”
“Đau khổ? Nhảm nhí! Đạo tâm của ta là…”
Chẳng để Tiếu Dương kịp lên giọng, Viêm Mặt ngay lập tức cắt lời bằng cách đập tách trà mạnh xuống bàn.
“Ta không quan tâm Đạo tâm của ngươi là cái quái gì! Ta chỉ cần biết một Tu Tiên Giả nếu có một Đạo tâm chẳng ra gì, thì sẽ càng đâm ra ngu ngốc nghĩ mình có thể làm được mọi thứ. Để rồi kết cục thế nào? Ngươi mạnh đấy, rồi bạn của ngươi thì lại thế này. Đạo tâm của ngươi chính là lý do khiến tên Hồ tộc kia trở nên như vậy!”
Viêm Mặc nhìn về Tiếu Dương, kẻ mà y nhắm mắt cũng biết là một kẻ rất mạnh. Và vì càng mạnh, họ Viêm mới càng phải nói, càng muốn kẻ ấy phải dừng lại. Nhưng y nào biết, tên thiếu gia trước mặt bản thân thật sự chỉ là một tên nhóc mười lăm không hơn không kém. Mặc cho sự thật rằng kẻ này đang mang trên mình sức mạnh của một kẻ phải sống hơn nghìn năm.
“Tào lao.”
Một thằng nhóc mười lăm đã trả lời như thế. Và cũng vì vẫn còn non trẻ chán, Tiếu Dương ngay lập tức đứng thẳng dậy, một mạch đi ra ngoài cửa chính mà không thèm nói gì thêm nữa.
“Hả? Đi luôn à?”
Vũ Thanh nhìn tên thiếu niên mạnh khủng kh·iếp kia "bình tĩnh" bỏ đi. Một kẻ càng mạnh, Đạo tâm của hắn sẽ càng to lớn, cái tôi sẽ càng khó mà đong đo được. Thế mà Tiếu Dương chỉ bỏ đi là xong việc, mặc cho Viêm Mặc vừa sỉ nhục mình? Và quan trọng hơn, để vậy thì liệu Viêm Mặc có chịu chữa trị cho A Mãnh không?
“Không cần phải lo lắng đâu Lục Phẩm Cô Nương, ta đã hứa thì nhất định sẽ chữa cho tên Hồ tộc kia.”
“Hả? À ừ… cảm ơn. Mà ta tên là Lâm Vũ Thanh…”
Thấy suy nghĩ của mình bị phát hiện ra như thể có người đi guốc trong bụng, Vũ Thanh cũng hơi bối rối. Mọi thứ vốn dĩ khá bình thường cho đến tầm ba phút trước. Thế mà bây giờ một kẻ tức giận bỏ đi, một kẻ lại bị làm lơ. Mục đích của chuyện này là gì?
“Tại sao ngươi lại Luận đạo?” Cũng chẳng cần phải giấu suy nghĩ, cô gái họ Lâm ngay lập tức hỏi ngay. “Tên kia với ngươi không thù không oán, cắc cớ gì phải ép hắn từ bỏ Đạo tâm của mình mà làm người thường chứ? Thậm chí ngươi còn chẳng cần biết Đạo tâm của hắn là gì nữa?”
Viêm Mặc không nói không rằng, vẫn cứ ôm khư khư tách trà đã nguội trong tay mình. Hắn mình thấy bản thân đang được phản chiếu rõ ràng trong tách nước nên liền nhắm ngay đôi mắt lại.
Và giờ, hắn lại thấy một cặp nam nữ trong trí óc mình.
“Có lẽ là vì…” Viêm Mặc dần dần mở mắt ra, y nhìn lên trần nhà của cụ Tĩnh, nơi đây vẫn giống hệt như lần đầu. “...à không. Cô không hiểu đâu Lục Phẩm Cô Nương.”
“Hừ...”
Vũ Thanh cũng chẳng thèm nói chuyện nữa. Hôm nay, cô đã chịu đựng quá nhiều kẻ kì quái rồi, nên càng nói với Mặc, cô gái càng muốn phát điên từ cái tư tưởng đến cách gọi tên. Họ Lâm quyết định mặc kệ. Tương tự như Tiếu Dương, người con gái ấy đứng thẳng dậy mà đi vào nhà tắm.
Viêm Mặc lắc đầu. Tay y nhẹ nhàng đặt tách trà đã uống cạn lên bàn rồi cũng rời đi.
“Chỉ những kẻ mạnh mới thật sự hiểu một Đạo tâm chưa hoàn thiện là thứ đáng sợ thế nào. Và đáng tiếc…”
Vị Luyện dược sư nhìn về phía bắc, nơi Quang Mộc Thần, cây đại cổ thụ cạnh nhà hắn mà suy tư.
“Tên ấy chỉ là một tên nhãi có sức mạnh hơn người.”
Chừng nào những kẻ như thế còn tồn tại thì ta cần phải tiêu diệt chúng.
…
“Tổ sư tên khốn nạn!”
Ở một nơi không xa cách nhà của trưởng thôn về phía Nam, Tiếu Dương đã trút giận lên một bụi cây đen thui bằng cách đá vào nó. Nhưng ngặt nỗi, cái bụi cây ấy chẳng biết làm từ gì mà cứng hơn cả sắt thép, khiến cậu trai họ Bạch phải ôm chân mà giãy đành đạch trông ngố hết sức.
“Anh trai bị gì thế?”
Chẳng biết từ lúc này, đứng ngay bên cạnh Tiếu Dương là một bé gái đang chớp mắt liên hồi mà hỏi.
“Là cháu của ông trưởng thôn đây mà!” Tiếu Dương ngay lập tức nhận ra ngay. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh con bé, Tiếu Dương lập tức hét toáng lên, đồng thời rút kiếm theo bản năng. “Á! Một con chó phát sáng! Yêu quái!”
“Chó?” Đứa con nít ngước đầu nhìn gã Tu Tiên Giả trẻ tuổi cùng cặp mắt mở to. “Nó là đom đóm á.”
“Có con đom đóm nào bốn chân, mũi dài, lắm lông mà còn bự như nó không?”
“Gấu!”
“Nó còn sủa nữa kìa!”
Sinh vật mà Tiếu Dương đang chỉ tay vào kia rõ ràng trông chẳng khác nào một con chó bình thường mà cậu ta vẫn gặp từ nhỏ đến lớn. Nó có bộ lông màu nâu, mỏ dài, kích thước cũng tương tự như một đứa bé tầm sáu bảy tuổi. Miệng nó cũng há ra, thè lưỡi thở như bao con chó khác.
Nhưng chỉ khác cái là cái bụng phát ra ánh sáng màu vàng pha lục giống đom đóm thật. Lại còn có cả một cặp cánh mỏng manh đến mức Tiếu Dương nghi ngờ rằng chẳng đủ lực để nhấc nó lên trên trời.
“Ở chỗ bọn em gọi nó là “huỳnh quang cẩu” chứ không phải là chó đâu!”
“Đã “cẩu” ở trong tên rồi mà không phải chó à?!”
“Phải thế thôi ạ.” Đứa nhỏ gật đầu một cái chắc nịch. “Gọi thế để phân biệt với loài đom đóm khổng lồ nữa. Như cái con ở kia kìa!”
“Trời đất một con đom đóm bự bằng con chó thật luôn kìa!”
“Ở đây còn nhiều loài phát sáng nhưng không phải đom đóm nữa đó ạ!”
Thế là hai người họ lại lại, cùng nhau chỉ trỏ lý giải về hệ sinh thái ở quanh U Thôn này.
…
Một lúc sau, khi hai bên đã quen biết nhau hơn thì đứa con gái ấy giới thiệu mình tên là An, là “An” trong “bình an”. Tiếu Dương cũng chẳng ngần ngại gì mà giới thiệu tên tuổi của bản thân. Hiện tại, bọn họ đang ngồi lên một tán cây khá cao và bắt đầu nói đủ thứ chuyện khác trên đời.
“Vậy ra ở ngoài Hắc Lâm không có mấy loài như ở đây ạ?”
“Ừ! Nhưng ngoài kia cũng nhiều thứ cũng quái dị không thua kém đâu. Như là con rắn có chín đuôi này, con heo khổng lồ đi bằng hai chân cầm theo cây chùy nữa.”
“Nghe dễ thương quá vậy?”
Nghĩ đến việc An đánh giá về hai con quái vật mạnh đến nỗi đủ sức gây ra t·hảm h·ọa cho một đất nước là dễ thương mà Tiếu Dương không khỏi phì cười. Nếu con bé mà thấy bọn nó ngoài đời thì đảm bảo không dám nói cái câu đó. Dù sâu trong thâm tâm, cậu trai họ Bạch cũng chẳng hề coi chúng như thứ gì quá ghê gớm. Bởi lẽ nếu không phải vì con cửu vĩ xà kia có khả năng phòng thủ cực kì khủng kh·iếp, thì nó cũng sẽ bị tiêu diệt một cách dễ dàng như con Thỉ Tinh hôm nọ thôi. Nhưng khi nghĩ lại những lời mà Viêm Mặc đã nói, chủ nhân của Bạch Hổ Kiếm đành xụ mặt.
Suốt quá trình đi dạo quanh nơi đây, Tiếu Dương cũng gặp vô số loài phát sáng trước cả khi được Tiểu An giới thiệu. Nhưng cậu ta chưa hề để ý gì đến chúng chút nào.
Đó là lý do khiến mọi chuyện thành ra thế này ư? Có thật, chuyện A Mãnh trúng độc là do lỗi của Tiếu Dương? Câu trả lời quá là rõ ràng rồi. Nhưng cậu ta lại chẳng dám thừa nhận. Vì công nhận cũng đồng nghĩa với việc khẳng định Tiếu Dương chẳng những không bảo vệ được người khác, còn làm hại họ thêm. Thế là hoàn toàn đi ngược lại với Đạo tâm của cậu.
“Trời ơi đau đầu quá!”
An ngồi bên cạnh đang tưởng tượng những con đại yêu quái mà Tiếu Dương từng giao đấu, chợt nghe tiếng la thì giật bắn cả người. Thế là cô nhóc cũng quýnh quáng la lên.
“Sao tự dưng anh la lên như bị điên vậy?!”
“Không có gì.” Tiếu Dương thở dài. Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy để lấy lại bình tĩnh, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì. “Đột nhiên ta nhớ lại lời của tên lang băm hồi nãy nên thấy bực thôi.”
“Lang băm?” An nghiêng đầu hỏi, rồi cô nhóc cũng chợt nhận ra người mà Tiếu Dương đang nói là ai. “Ý anh là chú Mặc ạ?”
“Chú?”
“Dạ, chú Mặc là chú của em á.”
Tiếu Dương nhướng mày nhìn trong lúc An quả quyết gật đầu. Họ Bạch nhớ rằng đúng là phải có lý do gì đó mà con bé mới tránh tên mắt đỏ kia. Giờ biết bọn họ là họ hàng thì cũng hiểu phần nào.
Làm gì có ai muốn có thằng chú kiểu đấy đâu!
Người bình thường khi biết chuyện hẳn sẽ tìm cách tránh né vấn đề. Nói xấu ai đó trước mặt người thân của họ cũng là một điều không nên, đằng này lại là với một đứa con nít.
“Cái tên đó bảo ta dừng làm Tu Tiên Giả đó! Coi thấy ghét không?” Khổ nỗi, Tiếu Dương lại chẳng bình thường. Cậu ta ngay lập tức chuyển qua chế độ xấu tính mà bêu rếu Viêm Mặc. “Gì mà Đạo tâm của ta không giúp gì cho đời mà còn hại người ta nữa chứ? Hắn thậm chí còn chẳng biết Đạo tâm của ta là cái quái gì nữa là! Hừ!”
Nghĩ đến chuyện An tránh mặt Viêm Mặc thì Tiếu Dương nghĩ mối quan hệ của họ cũng chẳng tốt đẹp gì lắm. Thành ra nói xấu tên mắt đỏ đáng ghét đó với nhỏ con nít này thì cũng chẳng sao. Thế mà An lại phồng má phản đối.
“Không đâu! Chú của em không phải là người không biết phải trái.”
Tiếu Dương bèn dõng dạc:
“Chứ nhóc nghĩ mà xem. Ta lấy lẽ phải làm Đạo tâm, cứu người giúp dân chẳng lẽ là sai? Như nãy chẳng phải ta vừa giúp các người đó còn gì? Thế mà bảo ta dừng tay lại là thế nào?”
“Cái đó em thấy không cần.”
“Thấy chưa? Rõ ràng ta…” Cậu thiếu gia đang định lên mặt thì chợt dừng lại, quay sang nhìn An đang nhìn mình chằm chằm. “Không cần?”
“Dạ.” An gật đầu cái rụp. “Đúng là anh giúp mọi người làm việc đúng là một điều tốt. Mọi người sẽ rất biết ơn vì điều đó. Nhưng anh Dương đâu có giúp mọi người mãi được? Suy cho cùng đó cũng là chuyện nhất thời. Còn nếu anh quyết định giúp mọi người lâu dài thì dân thôn sẽ ỷ lại, rồi chẳng ai chịu cố gắng nữa. Trong khi đó anh lại chẳng thể giúp được những người cần hơn.”
Tiếu Dương đứng hình trước lý luận của đứa con nít kém mình tận sáu tuổi. Cậu ta không nghĩ là một đứa trẻ con sinh sống trong một cái thôn chẳng có quá một trăm mạng người lại sắc sảo đến vậy. Lúc này họ Bạch cũng nhận ra là con bé này cũng có cặp mắt màu đỏ nâu trông rất tinh anh, chẳng kém gì tên họ Viêm kia.
Lại nghĩ đến việc giúp đỡ dân thôn, đúng là Tiếu Dương cũng ít nhiều trách cứ Viêm Mặc đã chẳng chịu giúp đỡ gì người khác lại còn lên mặt dạy đời mình. Nhưng nhờ có nhóc An nói cho thì cậu trai cũng nhận thấy việc không giúp người khác cũng… có lý?
“Vậy ta nên làm gì?”
“Anh là Tu Tiên Giả mà chứ có phải em đâu mà hỏi? Với anh sống bao lâu rồi, không lẽ lại kêu một đứa nhóc tì như em chỉ coi nên làm sao sống cho đúng với lý lẽ à?”
Tiếu Dương nghe thế lại thấy nhục. Nhưng cậu ta đang hoang mang sẵn nên lại càng đâm ra chẳng biết nên làm gì. Họ Bạch đã có một bài học về việc chú tâm về mọi thứ xung quanh, cái giá là tính mạng của A Mãnh đang ngàn cân treo sợi tóc rồi. Nhưng làm sao để hoàn thiện Đạo tâm của bản thân lại là chuyện khác.
Dù không muốn công nhận, nhưng Tiếu Dương bắt đầu cảm thấy tên họ Viêm kia nói không sai. Và điều đó làm cậu ta thấy ứa gan cực kì.
Trong lúc đang nhức cả đầu, Tiếu Dương lại nhận được một cái vỗ vai nhẹ hều. Không cần nhìn cậu ta cũng đoán được đó là của An. Đã định nói gì đó khi quay sang, thế mà họ Bạch lại thấy con chó phát sáng của con bé mới là đứa đang đặt tay lên vai cậu.
“Nó đang an ủi cho anh đó.”
“Ừ… ta đang được một con chó an ủi.”
Tiếu Dương đâu thể ngờ được rằng cuộc đời hoành tráng của mình lại bị một con con huỳnh quang cẩu kì dị như thế này đồng cảm thì đúng là mất cả hứng tức giận thật. Chưa kịp hiểu thấu cái vẻ mỉa mai đó, con bé ngồi cạnh cậu thiếu gia lại cười khúc khích, khiến cậu ta phải liếc mắt sang nhìn.
“Gì nữa đây? Cười nhạo ta à?”
“Cũng một phần thôi ạ. Nhưng đa số là vì chuyện khác. Anh có biết loài huỳnh quang cẩu này có gì đặc biệt không?”
“Có gì đặc biệt?” Tiếu Dương chau mày lại hỏi, ánh mắt vẫn đang nhìn sang con chó phát sáng đang liếm vai của mình.
An thấy thế thì xoa đầu sinh vật to lớn ngang cả mình. Con bé trông rất vui, và cả huỳnh quang cẩu đang được xoa đầu cũng vậy.
“Bọn chúng rất n·hạy c·ảm với người đang hoạn nạn.” An nói khi tay gãi cằm con thú phát sáng. “Nên nó như thế là đang đồng cảm với anh đó.”
“Hờ… Nghe như nhóc đang tự dựng chuyện để an ủi ta thì có.”
Thấy An không nói gì mà cứ cười hì hì, Tiếu Dương đảo mắt một cách thất vọng trước khi dừng mắt ở con vật đang liếm mặt mình. Cậu ta bóp chặt hai bên má của con vật ấy rồi nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt đen đục ngầu.
“Ê, nếu ngươi đồng cảm với ta thì có thể nói giúp cho ta biết mình nên làm gì để hoàn thiện Đạo tâm không?”
“Gấu!”
“Nó nói là không cần hỏi nó!”
“Gì chứ sao? Ê khoan, nhóc biết tiếng chó à?”
“Không, em chỉ đoán thôi.”
Nhóc An nhe răng cười, tỏ vẻ ngây thơ trước tên Tu Tiên Giả mạnh khủng kh·iếp kia. Nhưng cũng may, Tiếu Dương cũng hiểu ý mà lại quay sang con chó phát sáng, hỏi tiếp:
“Khỏi hỏi là sao hả con chó kia?”
“Gấu gấu!”
“Nó nói là nếu anh Dương đã muốn thì thế nào cũng sẽ tìm ra cách thôi.”
Tiếu Dương vẫn nhìn chằm chằm vào con chó trước mặt bằng vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Cậu ta đang cố thấu hiểu lời mà An vừa nói. Cũng chẳng mất quá lâu, thiếu gia họ Bạch cũng mỉm cười.
“Chỉ cần đã muốn thì sẽ có cách à? Sao nghe vô thưởng vô phạt quá vậy ta?”
“Gấu!”
“Là kiểu lời khuyên tốt nhất để hoàn thiện Đạo tâm ạ.”
Nghe mơ hồ là thế, Tiếu Dương lại như chợt nhận ra điều gì đó mà ngước mặt lên, hướng mắt ra nhìn về phía cây đại thụ lớn nhất U Thôn, nơi mà Viêm Mặc sống. Rồi cậu ta cười.