Chương 27: Bọn ta chữa được
Cửu vĩ xà cũng như bao loài rắn khác ở khu rừng mang tên đúng một chữ Hắc này, chúng sở hữu loại c·hất đ·ộc mạnh đến mức bản thân nó cũng không chịu được. Khi đi săn, chúng không bao giờ dùng độc để tiêu diệt con mồi vì sợ bản thân cũng chẳng thể ăn được. Thậm chí nếu bất cẩn, chính nó cũng có thể nhiễm loại độc ấy mà m·ất m·ạng.
Thế nên, chẳng có gì ngạc nhiên khi, số người từng sống sót sau khi dính loại độc này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nên dù tim vẫn đập, số mệnh của cậu trai Hồ tộc coi như đã định.
“Hiền giả cô nương! Không còn cách nào nữa à?”
Vũ Thanh chẳng dám nhìn thẳng mặt Tiếu Dương. Cô ta vốn không phải một kẻ thông minh hay biết nhiều, nhưng cũng đủ rõ là số của A Mãnh coi như đã tận. Giờ có nói gì thêm cũng chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn.
“A!”
Bỗng, cô gái họ Lâm lại nhớ đến một người, mà đúng hơn, là một cái tên. Cô gái có đôi mắt màu lục ngay lập tức nói ra những gì mà mình biết:
“Ở phía Tây của Hắc Lâm có một thôn nằm sâu trong vùng tối nhất của khu rừng. Tôi nghe nói nơi ấy có một vị Thần Y có thể chữa bất kì loại bệnh tật nào.”
“Vậy mau đi đến đó thôi!”
Tiếu Dương không cần chần chừ mà vác A Mãnh lên vai. Vũ Thanh thấy Cậu trai trẻ vội vàng như vậy, lập tức giơ tay ra cản.
“Từ từ đã! Hắc Lâm là một nơi nguy hiểm. Chúng ta chỉ mới ở rìa mà đã gặp con quái vật đáng sợ thế này. Vào sâu hơn nữa thì sẽ…”
“Nếu cô thấy sợ thì cứ nói tôi biết địa điểm là được. Đi về phía Tây nhỉ? Ngôi làng đó tên gì? Tên của vị Thần Y nữa.”
Tên này không biết sợ à?
Vũ Thanh nhìn người trước mắt mà nheo mày, kèm với đó là động tác nuốt nước bọt.
Cô gái có đôi mắt màu lục biết rằng Tiếu Dương rất mạnh. Nhưng việc đi sâu vào trong Hắc Lâm luôn đồng nghĩa với việc đánh cược cả tính mạng. Không ít Tu Tiên Giả mà cô ta biết đ·ã c·hết khi dấn thân vào khu rừng đen tối này và chẳng có gì chắc chắn rằng Tiếu Dương sẽ ngoại lệ.
Ngoài ra, còn một lý do khác để Vũ Thanh thấy việc này thật là vô nghĩa.
“Dính độc của cửu vĩ xà thì khó mà sống được quá một canh giờ. Nếu dùng hết tốc lực để đến nơi ở của vị Đại phu kia thì e rằng khó mà kịp…”
Một canh giờ là giới hạn của Tu Tiên Giả đặc biệt hùng mạnh. A Mãnh nhìn thế nào cũng chẳng có tý linh lực nào trong người thì Vũ Thanh không nghĩ sống quá một phút huống chi…
“Không… sao…”
“Hả?”
Cả Vũ Thanh lẫn Tiếu Dương đều bất ngờ khi nghe thấy giọng A Mãnh. Người con trai đáng lẽ phải cận kề c·ái c·hết đến nơi kia còn sức để nói chuyện ư?
“Tại hạ… không sao…”
“Không sao cái đầu nhà ngươi, im lặng!” Tiếu Dương ngay lập tức vả đầu cái tên đang tím ngắt kia và quát. “Có biết trúng độc thì nên ít vận động cả cơ thể lẫn cơ mồm không hả?”
“Nhưng…”
“Nhưng con mắt đang đỏ cấy của nhà ngươi ấy! Có biết là ngươi bây giờ xấu y chang con rắn hồi nãy không? Nằm yên, để ta đưa đi chữa.”
Lúc này A Mãnh đang nằm trên vai cậu trai mét rưỡi mới chịu nhắm mắt lại và cố thở từng hơi khó nhọc nặng nề.
“Tên nhưng đáng lẽ tên này phải c·hết rồi chứ… Sao lại…”
Vũ Thanh nhìn A Mãnh còn sống mà lòng thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng rồi khi thấy ánh mắt van xin của Tiếu Dương, cô ta cũng chẳng muốn hỏi gì thêm nữa mà ngay lập tức bước về phía sâu trong khu rừng.
“Theo ta.”
…
Ở sâu trong Hắc Lâm, có một thôn bé nhỏ vô danh nhưng người đời vẫn gọi nơi ấy là U Thôn - bởi một lẽ là nơi ấy quanh năm không hề đón nhận được chút ánh nắng nào. Quanh đây toàn là những cây cổ thụ cao đến vài trăm trượng, mỗi tán cây rộng đủ che cả một thị trấn lớn, một cây phải che sạch cả Lâm Truy. Ấy là còn chưa nói đến những tầng tầng lớp lớp những dây leo cố bám thân cổ thụ, vươn thân ra để hút sạch những tia nắng ít ỏi xuyên qua được.
Âm u là thế nhưng nơi này vẫn có cư dân sinh sống. Bởi tuy rằng không có ánh sáng mặt trời, song sáu mươi hộ dân nơi đây vẫn có những nguồn sáng khác, ví dụ như là những bụi nấm phát sáng, những con đom đóm to như một con chó hay dân dã nhất, họ dùng củi để đốt. Vậy nên, cả ngày lẫn đêm ở U Thôn đều ngập tràn ánh sáng, trái ngược hoàn toàn với cái tên của nó. Thậm chí, nơi đây còn lung linh huyền ảo với vô số màu sắc khác hơn cả những nơi phồn vinh nhất chốn đô thành.
Ở cuối thôn, kế cận một cây Đại cổ thụ mang tên Quang Mộc Thần là một ngôi nhà rộng lớn như một cái dinh phú hộ. Xung quanh nhà là biết bao chậu thảo mộc quý khó mà có thể tìm thấy ở nơi nào khác. Dựa vào cách bài trí và sắp xếp, chủ sở hữu nơi này có vẻ rất quý chúng nên luôn chăm lo, tỉa tót từng chiếc lá một. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ đây là nơi nghỉ dưỡng của một kẻ đã ngoài tứ tuần.
Thế nhưng, bên trong ngôi nhà khang trang được làm bằng loại gỗ hảo hạng ấy là một tên thanh niên độ tầm hai mươi đang ngủ khoả thân một cách say sưa trên chiếc giường lót đệm lông ngỗng êm ái. Kẻ có gương mặt khôi ngô tuấn tú đậm chất thư sinh ấy lại có một tư thế ngủ “con tôm” trông kì dị hết sức, đủ khiến cho bao nhiêu cô gái mê đắm cái vẻ ngoài của hắn thấy chưng hửng ngay.
Người ấy bỗng giật mình mà tỉnh giấc. Đôi mắt màu đỏ bẩm sinh lờ đờ mở ra, để thất vọng nhận ra rằng hôm nay, Viêm Mặc hắn đây vẫn nằm một mình trên chiếc giường đủ to để chứa thêm bốn mỹ nữ nữa. Nỗi thất vọng và buồn chán ấy khiến hắn ứa nước mắt nhưng cũng bị chủ nhân tiện tay dụi sạch. Thay vào đó, gã thanh niên cao ráo đẹp trai nhanh chóng buộc gọn mái tóc dài nửa lưng của mình thành búi gọn gàng.
Họ Viêm bước ra khỏi giường mà không hề mảnh vải che thân. Thân hình cao mét tám ấy kể cũng có da có thịt, tuy không thuộc dạng cơ bắp cuồn cuộn nhưng nếu xét cùng với cả gương mặt, Mặc thật sự có một cơ thể phù hợp với bản thân mình.
Dù thế, hắn vẫn cứ ở một mình.
Bởi lẽ nơi đây không có cô gái tuổi cập kê nào, thậm chí trai trẻ cũng không nốt. Vị chi sáu mươi hộ còn người ở trong thôn hoàn toàn chỉ có người già và trẻ em, đến trung niên cũng chẳng có bất kỳ ai.
Lý do khiến nơi đây có một khoảng cách lớn giữa hai thế hệ cũng vì trước khi cậu thanh niên đến đây, U Thôn đã trải qua một đại nạn khủng kh·iếp, khiến những người trẻ thuộc độ tuổi từ mười lăm đến ba mươi đồng loạt m·ất m·ạng.
Dân làng đổ lỗi chuyện này lên Hắc Mộc Thần, một ác thần cai quản bóng tối và c·ái c·hết trong khu rừng này. Cũng vì thế nên Viêm Mặc, người đã xuất hiện, chữa trị và chất dứt d·ịch b·ệnh lại được tôn làm Quang Mộc Thần, vị thần đối lập với tên ác thần kia.
Câu chuyện của vị thần đại diện Ánh sáng cứ thế mà lan truyền, rằng Thần Y có khả năng chữa tất cả loại bệnh sống sâu trong khu Hắc Lâm nguy hiểm. Như lời đồn đãi đã đẩy không biết bao sinh mệnh đi vào chỗ c·hết khi cố tìm y.
Tuy biết chuyện ấy nhưng lại Viêm Mặc không để tâm lắm. Y cứ thế hằng ngày chăm lo cho vườn dược thảo quý để chữa bệnh với bất kỳ ai tìm đến và sống bằng lễ vật của người dân, mà không cần phải lo nghĩ gì quá nhiều.
Một cuộc sống yên bình vô tư như thế quả là điều mà cả trong mơ Viêm Mặc cũng chẳng ngờ là có thật sau bao chuyện đã xảy ra. Nên vừa ăn vận đầy đủ, nhai một quả táo, y hằng ngày đều đến trước tượng của Tam Thánh mà cầu nguyện rằng mọi thứ sẽ cứ như vậy, vĩnh viễn.
Thế mà khi vừa cắm nhang vào, hai cánh cửa nhà chính đã bị đá văng đi. Viêm Mặc chỉ hai ngón tay về phía cửa định t·ấn c·ông vì nghĩ đó là thú hoang hay quái vật. Nhưng khi thấy một tên thiếu niên nhỏ bé đang cõng một gã da ngăm to lớn như quái vật trên vai thì liền hiểu ngay vấn đề mà đanh mắt lại.
Tím tái thế này… là trúng độc rắn!
“Đặt hắn xuống!” Mặc ngay lập tức ra lệnh bằng hai ngón tay chỉ thẳng xuống chiếc ghế dài cạnh cửa.
Không để bất kì phút giây nào bị trôi qua một cách vô nghĩa, họ Viêm chạy ngay vào phòng luyện đan ngay kế phòng thờ. Linh khí màu đỏ rực như lửa tuôn ra từ khắp nơi trên cơ thể vị Luyện dược sư, chúng hình thành nên cả thảy hơn chục cánh tay, vươn tới mở các tủ thuốc và thu lại đến lò luyện đan mà Viêm Mặc đang đứng trước mặt. Gương mặt y giờ nghiêm trọng hẳn đưa bàn tay thon dài đẹp đẽ như con gái sờ lên lò luyện.
Linh khí màu đỏ cứ thế cũng truyền qua mà đổi sắc xanh lục bên ngoài lò thành màu của lửa. Hơi nóng trong ấy tỏa ra nóng đến mức phải hơn trăm độ, họ Viêm vẫn chẳng đổ một giọt mồ hôi. Nói đúng hơn là bất kì giọt nước nào được hình thành trên bề mặt làn da trắng muốt ấy đều bốc hơi ngay lập tức. Tuy thế, y vẫn tập trung cao độ, luồng linh khí màu lửa cứ liên tục được truyền vào lò, giữ vững nhiệt độ cũng như nhào nặn thành phẩm ra loại chất lượng tốt nhất có thể.
Năm phút, tròn năm phút, Viêm Mặc mở lò luyện ra và dùng linh khí màu đỏ của mình tạo ra một bàn tay, đưa viên thuốc đó đến tận miệng gã đàn ông đang tím tái cả mình kia.
Viên thuốc vừa được nuốt vào thì ngay lập tức hiệu nghiệm. A Mãnh lập tức thở dễ hơn, gương mặt tuy chưa hết hẳn màu tím nhưng đã chuyển nhẹ sang sắc nâu vốn có.
Tiếu Dương thấy thế liền phào ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu trai mình mẩy đầy mồ hôi họ Bạch định nói lời cảm ơn thì lại bắt gặp lấy vẻ mặt bất an của vị Luyện dược sư, bèn hỏi ngay.
“Có chuyện gì thế?”
Đôi mắt màu đỏ máu của họ Viêm cứ nhìn chằm chằm về A Mãnh đang nằm bất động. Tay trái của y xoa cằm một cách đăm chiêu, miệng lại phát ra cái âm thanh hừm hừm nghe đến rõ.
“Tại sao hắn vẫn chưa tan hết độc nhỉ? Ta đã kê loại đan dược trị độc mạnh nhất rồi cơ mà?”
Tiếu Dương nghe câu hỏi liền giật mình. Dù không nhận ra đó không phải là câu hỏi dành cho mình, cậu ta cũng liền định lên tiếng đáp. Thế mà lại bị người khác giành mất:
“Bởi đó là độc của cửu vĩ xà!”
Từ phía cửa chính bị đá văng lại xuất hiện thêm một bóng người nữa. Cô gái đang thở hổn hển, mình mẩy đầy mồ hôi, bộ đồ màu lục bị nhuốm đỏ bởi máu kia trông tàn tạ kinh khủng. Bình thường họ Viêm sẽ ngay lập tức chú ý đến những cô gái trẻ như thế này. Nhưng y lúc này lại không hề nhận ra giới tính người vừa mới nói, đúng hơn là không quan tâm. Mặc chỉ chỉ cần biết Vũ Thanh không b·ị t·hương gì, chí ít là không đến mức cần phải chữa trị ngay là đủ. Dù gì, vị Luyện dược sư cũng nắm bắt được thêm một thông tin mới cực kì quan trọng, kể cả khi nó cực kỳ vô lý.
“Cửu vĩ xà? Quanh đây làm gì có con cửu vĩ xà nào? Nếu có thì phải ở tận rìa Hắc Lâm mới có một con.”
“Đúng rồi! Là cái con đó đấy!” Tiếu Dương ngay lập tức lên tiếng. “Chính con quỷ đó đã nổ banh đầu rồi A Mãnh mới hít phải hơi độc mà ra như vầy!”
“Ăn nói hàm hồ!” Họ Viêm lườm Tiếu Dương rồi quát mắng. “Trúng độc của cửu vĩ xà thì làm sao mà sống quá năm phút! Các ngươi đi từ nơi ấy đến đây nhanh lắm cũng phải bốn năm ngày! Mà đời này làm gì có đứa nào sống dai dữ vậy!”
Đó là sự thật. Quãng đường an toàn nhất để đến đây từ ngoại ô Lâm Truy phải tốn hơn năm ngày là ít, chậm là phải đến nửa tháng. Hai người ở đây không thể mang theo một kẻ trúng độc tất sát mà đi kiểu đó. Trừ khi…
“Chúng tôi đi đường tắt.” Vũ Thanh dù đang kiệt sức vẫn cố mà giải thích.
“Đường tắt? Các người lao qua cái nơi nguy hiểm nhất của Hắc Lâm?”
Tiếu Dương lúc này cũng ngay lập tức chèn vào:
“Đúng! Nếu không thì ngươi nghĩ bọn ta sao đến đây nhanh vậy được? Bọn ta tốn gần nửa ngày mới chạy đến đây được đấy mà còn không tin!”
Vô lý. Mặc chẳng thấy ai trong ba người họ ở tầm cao thủ cả. Muốn sống để thoát khỏi vuốt con quái vật yếu nhất trong khu rừng này còn khó, thế mà bọn họ lại bảo rằng bản thân đã đánh nổ đầu một con cửu vĩ xà, Còn đi qua cả vùng đen tối nguy hiểm nhất khu rừng sao? Có c·hết Mặc cũng không tin được!
Nhưng khi nhìn qua bộ đồ trách rách tươm của Tiếu Dương đứng bên cạnh, y nhận ra vướng trên ấy là một nụ Tứ Sắc Hoa. Loại hoa có bốn cánh mang bốn màu lam, lục, đỏ, tía này đúng thật là chỉ mọc ở vùng nguy hiểm nhất của Hắc Lâm, nơi vốn tụ hợp nồng nặc loại linh khí phù hợp cho chúng phát triển.
Mặc rùng mình, liền cằm lấy nụ hoa đó rồi đưa lên hửi. Gương mặt đầy sự hoài nghi ấy bỗng trợn trắng cả đôi mắt.
“Cái này là Tứ Sắc Hoa thật à?”
“Tứ Sắc Hoa?”
Tiếu Dương bất giác hỏi lại. Cậu ta không nghĩ là mình lại mang trên mình một loại hoa quý hiếm chỉ bằng cách xông pha như điên suốt nửa ngày qua. Viêm Mặc lại càng không ngờ ngoài một nụ hoa bốn màu đó, trên người Tiếu Dương lẫn Vũ Thanh lại dính không ít những thứ chắc chắn chẳng thể tồn tại ở đâu khác ngoài vùng trung tâm của Hắc Lâm.
Chúng nói thật?
Người Luyện dược sư còn được xem như là Thần ở U Thôn thầm nghĩ một lát rồi cũng chẳng thấy lý do gì để không tin, nên bèn gật đầu.
“Tứ Sắc Hoa là loại chỉ mọc ở trong vùng trung tâm của Hắc Lâm, nếu trên người ngươi có nó thì ta cũng đành phải tin chuyện ngươi nói là thật.” Đoạn, ánh mắt của họ Viêm lại đảo sang phía sang A Mãnh to lớn vẫn nằm bất động. “Nhưng việc một kẻ còn sống sau nửa ngày dính độc cửu vĩ xà vẫn là điều ta khó mà tin đấy. Trừ khi…”
“Đó là một Hồ tộc.”
Viêm Mặc gật đầu sau câu nói của Vũ Thanh. Vị Luyện dược sư vốn cũng biết Hồ tộc là chủng tộc có sức mạnh phi thường và khả năng kháng độc vượt qua mọi trí tưởng tượng của dân Thất Quốc. Dựa vào bề ngoài, kết cấu gương mặt thì họ Viêm cũng đoán kẻ da ngăm kia hẳn là một kẻ đến từ Cõi khác. Nên việc A Mãnh là một Hồ tộc cũng chẳng phải quá bất ngờ.
Ấy thế, họ Viêm vẫn còn một nỗi lo âu.
“Nhưng nói thật, dù hắn có là Hồ tộc thì ta không nghĩ chỉ viên đan dược ban nãy là đủ giúp hắn giải hết độc.”
“Thế cho hắn uống thêm vài viên nữa là được chứ gì?”
“Không. Nếu làm thế thì độc của hắn sẽ mau chóng kháng thuốc thế lại càng hết cách chữa.” Viêm Mặc lắc đầu trước câu hỏi ngây ngô của Tiếu Dương.
Vũ Thanh ngay lập tức hỏi cùng vẻ lo lắng:
“Thế không còn cách nào khác sao?”
Người con gái họ Lâm đã không ngại mạo hiểm cả tính mạng để lao mình vào chỗ c·hết vì mong cứu mạng được ân nhân lại phải nghe tin dữ thì thật hụt hẫng. Mặt khác Tiếu Dương vẫn cứ thản nhiên, cậu thiếu gia họ Bạch vẫn cứ quan sát vẻ suy tư của Mặc rồi đi đến kết luận:
“Ngươi cứu được đúng không?”
Thấy được ánh mắt màu lửa nhìn mình, Tiếu Dương cũng biết mình đã đúng nên lại liền hỏi tiếp.
“Ngươi muốn gì?”
Viêm Mặc không trả lời ngay. Y không hề bất ngờ gì về việc một thằng nhóc chưa lớn đủ trưởng thành lại biết mình có thể trị thứ độc quái quỷ đó. Đằng nào Mặc cũng mệnh danh là Quang Mộc Thần cơ mà. Nếu đã là thần mà không cứu được người thì sao lại mang danh thần?
“Chuyện ta cần gì thì để sau.”
Lý do khiến gã Luyện dược sư mang linh lực hỏa hệ không thể trả lời là vì hắn đang chờ đợi. Chờ một giọng nói…
“Cứu được. Thằng nhóc này đáng giá đấy. Hẹn ngươi sáu canh giờ sau.”
Chỉ cần có thế, Mặc nhắm chặt mắt lại nghiền ngẫm gì đó. Sau cùng, y mở mắt ra lần lượt nhìn qua cả A Mãnh, Tiếu Dương đến Vũ Thanh rồi gật đầu.
“Quan trọng là ta cứu được.”
“Bọn ta, cứu được.”
Giọng nói trong đầu Viêm Mặc dần nhạt đi, nhưng ở phía bên kia, tiếng cười của kẻ ấy lại vang lên.