Chương 26: Diệt cửu vĩ xà
Cú đấm từ trên cao của cậu trai Hồ tộc nhắm thẳng vào giữa trán đang b·ị t·hương của quái vật một cách chính xác. Cả lớp vảy cứng cáp trên vùng đầu bật thẳng lên, rung chuyển cùng cơn địa chấn rồi va vào nhau, tạo nên vô số tiếng leng keng ồn ào. Chưa dừng lại ở đó, A Mãnh lại tiếp tục đánh, bằng tay phải, cùng với uy lực mạnh còn hơn thế nữa. Lần này lớp vảy không rung nữa, chúng bị bật tung khỏi đầu con yêu quái mà bay toáng loạn rồi rơi xuống như một cơn mưa kim loại.
“Cái sức mạnh gì thế này!”
Vũ Thanh thốt lên một tiếng kinh hoàng. Cô ta không thể nghĩ trên đời lại có một kẻ có thể đánh vỡ bộ vảy của một con yêu quái đáng sợ như thế chỉ với hai cú đấm! Nếu dùng linh khí thì không thể nào có chuyện A Mãnh đánh xuyên qua được lớp lớp bao bọc vững chắc kia. Trừ khi…
Trừ khi đó là sức mạnh cơ bắp thật sự!
Dù rằng uy lực của đòn t·ấn c·ông ấy khiến bao bụi tre phải ngả nghiêng chẳng kém gì con quái xà, A Mãnh lại chẳng thể tiếp tục t·ấn c·ông được nữa. Cậu trai da ngăm ngay lập tức phóng ra thật xa khỏi cửu vĩ xà, tiếp đất ngay bên cạnh Vũ Thanh đang há hốc cả miệng.
“Cô nương có thuốc trị thương hay thuốc tăng cường nào không? Tại hạ lỡ gãy hết xương rồi.”
“Hả?”
Vũ Thanh hơi bất ngờ trước câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng bừng tỉnh. Cô ta ngay lập tức tìm trong chiếc túi bằng vải giắt ngang hông ra một bình hô lô. Nhưng chưa kịp lấy bất kỳ viên thuốc nào ra, A Mãnh đã giật lấy cái bình.
“Xin thứ lỗi.”
Rồi cậu ta hốc cả bình đó vào miệng, bao viên thuốc với đủ các thể loại đều được uống sạch trong tích tắc. Vũ Thanh tái mét cả mặt mày khi thấy một ai đó đủ điên để uống đan dược với cái kiểu này.
“Cảm ơn, và đừng lo, tại hạ không c·hết đâu.”
A Mãnh hai tay đưa bình hồ lô chẳng còn một viên thuốc nào lại cho Vũ Thanh. Cơ thể cậu thanh niên giờ đã hồi phục hoàn toàn. Thậm chí, lúc này A Mãnh lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhờ vào việc việc nốc không ít đan dược hỗ trợ vào người. Chính bản thân cậu ta cũng thấy cơ thể thật sảng khoái.
Sốc thuốc là thứ đã lấy đi không ít mạng của những kẻ đủ điên để uống hơn mười viên thuốc trong thời gian ngắn. Cho dù là một Tu Tiên Giả mạnh mẽ với tu vi hơn trăm năm, cơ thể của kẻ ấy cũng khó mà có thể thu nạp hết lượng đan dược mà A Mãnh vừa cho vào người. Nên việc cậu ta vẫn còn sống, thậm chí còn có thể nói chuyện là một điều mà Vũ Thanh không thể nào tin được.
Nhưng đây không phải lúc để bất ngờ, con cửu vĩ xà đã lấy lại được đủ tỉnh táo mà nhận ra kẻ vừa t·ấn c·ông mình là ai. Nó không để ý đến A Mãnh bởi vì cậu ta không hề có linh lực, nói cách khác chẳng khác nào một phàm nhân yếu hèn nên nó chẳng mảy may đếm xỉa. Thế mà, một tên nhân loại không có tu vi lại có thể mạnh đến thế sao? Nó không tin, nhưng đồng thời cũng chẳng thèm suy nghĩ gì thêm nữa. Sinh vật khổng lồ với tám cái đuôi ngay lập tức t·ấn c·ông.
Bốn đuôi đâm thẳng đến A Mãnh, bốn đuôi khác lại chuẩn bị xung lực để bắn đạn nước. Khi bốn đuôi cận chiến vừa rút lại, bốn quả bom ngay lập tức dội xuống ngay chỗ cậu trai Hồ tộc vừa đứng.
Con cửu vĩ xà đâu có ngờ rằng nó chỉ đang đánh vào hư không. Chính vì A Mãnh không hề có linh lực, nên con quái vật ấy làm gì thấy được sự tồn tại của cậu ta như là đối với các Tu Tiên Giả thường gặp. Nhưng nếu sử dụng thị giác thông thường hay bằng thân nhiệt, thì nó lại chẳng thể theo kịp tốc độ của tên con người này.
Đến khi nó kịp nhìn rõ thì A Mãnh đang ở ngay cạnh mắt trái. Một cú đấm duy nhất, con quái xà đã hoàn toàn mất đi một nửa thị giác. Máu của nó bắn ra như thác đổ, linh khí màu dung nham ngay lập tức bao bọc v·ết t·hương nhưng thế thì nhằm nhò gì với thứ sức mạnh thuần tuý ấy.
Cậu con trai Hồ tộc vốn là một đệ tử ngoại môn của Mạc Giả Cốc, lại còn bị khinh ghét và lợi dụng suốt mười mấy năm cuộc đời. Cậu ta đã bị những Luyện dược sư của môn phái đem ra làm vật thử thuốc suốt quãng thời gian dài. Nên dù đã có một cơ thể phi thường của chủng tộc đến từ Hồ giới, cậu ta lại còn thích ứng được với việc hấp thụ tối đa những loại thuốc tăng cường, đồng thời loại bỏ mọi phản ứng phụ không có lợi. Nói cách khác, A Mãnh với toàn bộ số đan dược cường hoá của Vũ Thanh thì cậu ta chẳng khác nào một con quái vật thật thụ. Cú đấm có thể làm vỡ nát cả một quả núi cứng cáp nhất đã hoàn toàn đấm vỡ vụn lớp linh lực bảo vệ cơ thể con quái xà, khiến toàn bộ lớp linh khí màu dung nham cứ thế mà tan biến sạch.
“Mạnh quá!”
Đó là lần đầu tiêu Vũ Thanh thấy một Hồ tộc bằng xương bằng thịt ở ngoài đời. Và sự bất ngờ lại càng nhân gấp bội khi từ trong cái lỗ sâu đến tận cây số kia, Tiếu Dương, thân không hề một vết xước đã leo lên cùng vẻ mặt hậm hực.
“Con rắn khốn nạn để ta lại đánh cho ngươi một trận…!”
Cậu trai mét rưỡi ngay lập tức phóng thẳng tới con quái vật đang bị choáng váng bởi hai đòn đánh liên hoàng của A Mãnh. Luồng sáng màu bạc phát ra từ cơ thể Tiếu Dương dần bao trùm khắp lấy cơ thể con quái thú, ngăn chặn linh khí dung nham được quay trở lại. Thanh Bạch Hổ Kiếm được cường hóa bởi linh khí nay như dài hơn gấp chục lần. Và chỉ bằng một nhát chém ngay phần đuôi con quái vật, thêm ba nhát vào những đoạn phần thân và nhát chí mạng vào cổ, con quái vật ngay lập tức bị phanh thây ra thành sáu mảnh đều nhau đến khó tin.
“Đáng sợ thật…”
Vũ Thanh nhìn cơn mưa máu rơi lộp độp khắp khu rừng mà trầm trồ. Chuyện một con quái vật biết nói đã đủ khó tin, nhưng nếu so với việc có hai kẻ dư sức đánh bại con quái vật đó thì lại chẳng thấm thía vào đâu cả.
Bọn họ thật sự là ai? Cô ta không rõ. Bởi hai người này không phải là mục tiêu ban đầu mà cô gái họ Lâm được ra lệnh tiêu diệt. Cô ta đã nhắm sai mục tiêu. Bù lại, Vũ Thanh lại gặp được hai kẻ vô danh mạnh đến khủng kh·iếp này.
“Tiếu Dương huynh! May quá, huynh đến kịp lúc đệ vừa hết sức.”
A Mãnh vừa tiếp đất thì cùng niềm hân hoan tột độ chạy ngay tới Tiếu Dương đang tra kiếm vào bao. Nhưng chưa kịp điều hòa hơi thở, cậu ta đã phải lĩnh ngay một pha nạt nộ cực gay gắt từ anh bạn đồng hành:
“Ngươi nghĩ mình mới làm cái gì thế hả?”
“Đệ vừa đánh…”
“Sao ngươi lại đánh nó! Phải để ta đánh nó chứ! Nó đánh ta trước mà!”
A Mãnh bị Tiếu Dương chửi cho một trận. Còn Vũ Thanh vẫn chẳng hiểu nổi chuyện quái gì đang diễn ra nữa rồi.
Điều gì bất ngờ hơn đây? Một kẻ đấm hai cú đã đo ván con quái vật? Hay kẻ đáng lẽ c·hết cả vạn lần lại vẫn còn sống?
Tạm gác những thắc mắc đó, Vũ Thanh biết biết rằng đã đến lúc mình rời khỏi đây. Nhưng số mệnh lại không cho phép điều đó khi mà hai người kia lại bỗng nhắc đến cô.
“Mà sao ngươi nó bay sạch linh khí được thế hử? Ta đánh mãi có qua lớp bảo vệ của nó đâu?” Tiếu Dương lườm A Mãnh, đồng thời cũng liếc khắp người cậu ta rồi ngửi xem có gì kì lạ không. “Hay là mở được tu vi làm Tu Tiên Giả rồi hử? Thế là mạnh hơn ta rồi hử?”
“Không không… huynh bình tĩnh.”
A Mãnh thấy Tiếu Dương bất mãn rõ thì đổ mồ hôi hột, cố giơ cánh tay đã gãy sạch xương ra lý giải:
“Thật ra thì đệ chỉ được mách nước thôi.” Đoạn, A Mãnh nhìn sang Vũ Thanh đang đứng ở gần đó cùng một nụ cười biết ơn. “Nhờ vị cô nương kia nói cho đệ biết là không đánh thủng được lớp linh khí kia thì phải dùng cơ bắp đấy chứ! Đệ dùng cơ bắp xong tan xương nát thịt...”
“Dùng sức mạnh cơ bắp?”
Tiếu Dương nghe đến đây thì chau mày. Cậu ta chưa từng được nghe chuyện này bao giờ. Và cũng chưa từng chiến đấu mà không có linh khí. Đáng nói hơn nữa, làm quái gì có Tu Tiên Giả nào đi chiến đấu mà không dùng linh khí? Mở khoá tu vi để có linh lực cốt để dùng được linh khí cơ mà?
“Mà con nhỏ kia hả?”
Thấy nhiều cái để thắc mắc quá, Tiếu Dương quyết định đi đường tắt. Cậu ta quay mặt sang lườm Vũ Thanh, khiến cô gái ấy cũng giật mình mím cả môi lại.
C·hết rồi! Hắn định hỏi tội mình à?
Đằng nào rắc rối ở đây cũng vì cô ta mà ra. Lại chưa kể đến việc Vũ Thanh lúc đầu Vũ Thanh còn muốn đoạt mệnh Tiếu Dương nữa chứ. Giờ mọi chuyện tuy chưa vỡ lở ra nhưng nếu chỉ cần suy nghĩ chỉ một chút, hẳn ai ai cũng biết được là có vấn đề.
Mỗi bước chân Tiếu Dương đi lại chỗ cô gái thấy áp lực khủng kh·iếp. Vũ Thanh muốn bỏ chạy ngay nhưng biết thừa mình có chạy cũng không thoát nên đành đứng yên chịu trận.
Cùng lắm thì mình…
Vũ Thanh còn chưa kịp nghĩ dứt câu, cậu con trai thấp hơn cô một tấc lại đặt lên vai cô, cố ghì cô xuống cho cả hai cao ngang nhau bằng cái lực yếu đến vô hại. Nhận thấy không khả quan, Tiếu Dương bèn lượm một cục đá đủ to mang lại gần Vũ Thanh, chỉ để đứng lên đó cho họ trông ngang nhau.
Người con gái họ Lâm đang cứng họng trước cái tính nết kỳ quặc này. Để rồi cái biểu cảm ấy lại càng rõ nét hơn khi Vũ Thanh nghe câu hỏi của Tiếu Dương:
“Ngươi làm sao mà biết nếu đánh không xuyên linh khí thì phải dùng sức thường thế?”
Đó là chuyện cơ bản đứa nào chả biết hả cha nội!
Vũ Thanh muốn hét lên như thế, nhưng lại tự thấy mình vẫn còn yêu đời mà im bặt. Cô ta đang cố gắng lựa lời mà nói. Đứng trước kẻ mạnh hơn, lại còn có khả năng xử lý mình chỉ bằng một cái hắt hơi như Tiếu Dương, Vũ Thanh biết mình vẫn nên ăn nói đàng hoàng. Đằng nào lần trước vừa dứt câu đã bị con quái xà kia dí đến gần c·hết còn gì?
Nên sau ba giây đứng hình để lựa lời, Vũ Thanh cũng tìm ra một câu:
“Thì… Nếu có nghiên cứu và học nhiều thì sẽ biết điều đó ấy mà…”
“Nghiên cứu và học nhiều à…” Tiếu Dương nghe xong thì liền xoa cằm suy tư.
Bỏ mẹ mình lỡ mỉa rằng thằng kia ít học rồi!
Cũng ngay lúc cô nàng nghĩ mình lỡ chơi ngu thì Tiếu Dương bỗng trừng mắt thẳng về cô một cái. Não Vũ Thanh cố gắng tìm từ để giải thích nhưng tim cô bây giờ lại đập liên hồi như tiếng trống báo hiệuTrong giờ phút căng thẳng đến tột độ vì s·ợ c·hết, bộ não quay cuồng của cô nàng chẳng nghĩ ra được thứ gì nghe lọt tai...
“Ra cô là một Hiền giả chứ gì?”
“Hả?” Vũ Thanh đương nhiên lại nghệt cả mặt ra, nhưng não cô đang hoạt động hết công xuất để bảo vệ bản thân toàn mạng lập tức kêu cái đầu gật, bảo cái miệng cười đáp ngay. “Ừ đúng rồi! Tôi là một Hiền giả đấy!”
Dù thực là đến quyển Kinh Thi, Vũ Thanh còn chưa đọc được lấy một chữ, khá là mỉa mai đấy.
“Ban đầu cô muốn nghiên cứu con cửu vĩ xà mà đứng xa quan sát, tiêu diệt nó vì nó sắp hoá hình và nguy hiểm. Nhưng vì con cửu vĩ xà có tri giác nên mới tìm diệt cô đầu tiên.”
“Đúng! Đúng! Chỉ mới nhìn một cái mà biết rồi, vị huynh đài giỏi thật đấy!”
“Ê A Mãnh! Một Hiền giả vừa khen ta giỏi nè!”
Dù chưa đến một tiếng trước, cô ta vừa bảo Tiếu Dương là “ngu”. Nhưng riêng chuyện này, Vũ Thanh thấy mình không nên nhắc đến thì hơn.
“Hả?”
Vào lúc đôi mắt màu lục đang cố tránh né việc nhìn về cậu trai trước mắt, cô gái họ Lâm bất ngờ phát hiện cái đầu của con cửu vĩ xà lại tiếp tục phát ra linh khí. Đôi mắt màu đỏ ngầu của loài bò sát khổng lồ ấy càng lúc càng sáng hơn đến mức như hoá thành hai q·uả c·ầu l·ửa. Dù không biết chuyện gì sắp xảy ra, Vũ Thanh ngay lập tức hét toáng lên.
“Chạy ra khỏi đây mau!”
Rồi một v·ụ n·ổ được kích hoạt.
Nhưng thứ vừa phát sáng kia không phải một một q·uả c·ầu l·ửa hay thứ gì tương tự, mà là mặt hàng cao cấp hơn rất nhiều lần: một quả bom linh khí màu dung nham.
Khi bom nổ, một làn sương màu đỏ sậm lan ra khắp nơi. Đi đến đâu, nó khiến cây cối khô héo tan rã ngay đến ấy. Mặt đất cũng nứt nẻ như khô cằn hàng trăm năm. Mọi sinh vật đủ xui xẻo để còn tồn tại trong phạm vi một cây số coi như đều đã m·ất m·ạng sạch.
Vũ Thanh đang bay trên cao bằng sợi xích màu đen lo lắng nhìn quanh. Cô ta chỉ vừa kịp nắm lấy vạt áo Tiếu Dương mà xách đi nên chẳng thể rõ người cao to còn lại ở đâu.
Thiếu gia họ Bạch cũng có chung nỗi lo tương tự. Cậu ta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền vùng mình để thoát khỏi Vũ Thanh. Bay từ độ cao trên dưới năm mươi mét với Tiếu Dương chẳng phải chuyện gì quá lớn lao. Việc hít phải khí độc cũng chẳng khiến cậu ta bị vấn đề gì vì Tiếu Dương có thể nín thở đến tận hai tiếng. Nhưng khi thấy A Mãnh nằm bất động ở một góc, cậu ta lại tái mét cả mặt mày.
“A Mãnh!”
Không tiếng trả lời, chỉ một cơ thể nằm bất động và tím ngắt như một quả cà xấu xí. A Mãnh nằm yên đó mặc cho Tiếu Dương hết sức lay dậy.
Nhưng cậu ta vẫn cứ bất động.
Như một xác c·hết không hơn không kém, chứ chẳng phải một sinh vật sống nữa.