Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 25: Quái vật biết cười




Chương 25: Quái vật biết cười

Hoá hình là một sự kiện cực kỳ hiếm gặp ở Thất Quốc. Bởi linh khí tồn tại ở Cõi này vốn không phù hợp để yêu quái hấp thụ và tiến hoá dễ dàng như những nơi khác, nên việc một thứ gì đó có khả năng hóa hình ở một nơi thế này là một điều cực kỳ hiếm có. Ít nhất cũng phải mười năm, sự kiện ấy mới xảy ra một lần ở đâu đó trên toàn Cõi này.

Nhưng con cửu vĩ xà trước mặt Tiếu Dương lại là con thứ hai hoá hình trong hai tuần đổ lại đây, một điều chưa từng xảy ra bao giờ. Mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn khi con quái vật ấy đang cười nói cùng một cái giọng âm u đến lạnh gáy.

“Thêm… Tu Tiên Giả… đồ chơi… vui… Xi xi…!”

“Nó đang nói chuyện?”

A Mãnh nhìn về phía con quái vật khổng lồ, tỏ ra không thể tin vào điều mình đang chứng kiến. Cậu ta đã chiến đấu với không ít những thứ được xếp vào hàng “quái vật - yêu quái” và người con trai Hồ tộc có thể biết được một quy luật cơ bản nhất về những sinh vật này: chúng không thể nói chuyện! Dù bọn này có thể hô mưa gọi gió, có sức mạnh thậm chí có thể vượt xa những tu tiên giả hùng mạnh nhất nhưng ở Cõi này, chúng không thể nào có tri thức mà giao tiếp bằng tiếng người.

Dù A Mãnh không phải là người đang đối diện trực tiếp con quái xà, cậu ta vẫn rùng mình. Thế nhưng, để bản thân bình tĩnh lại trước những điều kỳ quái đang diễn ra, người thanh niên to lớn có làn da ngăm liền vội vã đặt Vũ Thanh nằm xuống ở một góc an toàn trước khi đi đến cạnh Tiếu Dương - người đang dán mắt về con quái vật.

Nhưng A Mãnh chưa kịp đến nơi, cuộc chiến đã bắt đầu.

Luồng linh khí màu bạc của Tiếu Dương bao bộc khắp người cậu ta, bùng lên như một ngọn lửa rồi lan tỏa ra khắp nơi trong khu rừng, khiến từng bụi tre bắt đầu phát sáng lên lấp lánh trong cực kỳ rực rỡ.

Ở phía bên kia, luồng linh khí màu dung nham cũng truyền qua khắp mặt đất. Đi đến đâu, mớ linh khí ấy lại khiến, đất đai khô cằn, nứt nẻ đến đó. Dường như, nó đã cắn nuốt hết mọi linh lực khác tồn tại trên đường di chuyển để truyền về cơ thể khổng lồ của con cửu vĩ xà.

Gương mặt của con quái xà trông thật kỳ quái và rùng rợn. Kẻ đối diện nó là Tiếu Dương cũng đanh mặt lại trông không kém phần đáng sợ. Ít nhất thì A Mãnh biết là mọi thứ đang không ổn. Bởi một kẻ lúc nào cũng nói cười vui vẻ, phóng khoáng đến nỗi vô trách nhiệm như Tiếu Dương mà bây giờ lại đằng đằng sát khí thế này thì đúng là sắp có chuyện lớn!

Áp lực còn nặng nề hơn cả khi huynh ấy đối đầu với Trương sư phụ nữa.

Thanh Bạch Hổ Kiếm được rút ra. Linh khí bạc đã được bao bộc khắp món v·ũ k·hí khiến nó phát sáng chói chang chẳng kém gì ánh mặt trời giữa trưa. Bàn tay nắm chặt thanh kiếm cũng được bao bọc bởi linh khí, như thể chúng đang hoá thành một chiếc găng tay liên kết món v·ũ k·hí với cơ thể người dùng.

Một loạt hành động ấy, đã diễn ra chỉ trong vẻn vẹn năm giây tính từ lúc con quái xà mở miệng!



Và Tiếu Dương là người t·ấn c·ông trước.

Cậu ta giậm chân xuống mặt đất, không chỉ điểm tiếp đất vỡ vụn tan nát, mà cả bụi tre cách đó mười mét cũng ngã rạp xuống. Cơ thể của người con trai mét rưỡi nhanh như cắt phóng thẳng đến con quái vật. Thanh Bạch Hổ Kiếm nhằm vào đầu, thân, những v·ết t·hương được tạo ra bởi Vũ Thanh không lâu trước đó mà chém tới tấp. Từng vệt trắng đập thẳng vào đầu con quái vật ngay lập tức bị hất tung ra bởi lưới linh lực màu dung nham đang bao bọc lấy cơ thể ấy.

Nhận thấy chém không phải cách, Tiếu Dương liền chuyển sang đâm. Cậu ta nhắm vào những chỗ tấm lưới ấy không bọc lại. Nhưng mỗi khi đâm vào đâu, linh khí màu đỏ sậm kì quái lại tự di chuyển mà đỡ, vô hiệu mọi đòn t·ấn c·ông.

Con cửu vĩ xà cũng chẳng nằm yên mà để bị t·ấn c·ông. Nó liên tục di chuyển qua lại - nhưng không phải để bỏ chạy. Bộ đuôi nhọn hoắc của nó liên tục đâm vào vị trí của Tiếu Dương, đôi khi chúng còn bắn ra những tia nước bọt đậm đặc linh khí đủ sức xuyên phá cả một bức tường thành về phía cậu trai họ Bạch. Tốc độ và sức mạnh của Tiếu Dương đương nhiên không phải hạng vừa, cậu ta né và đỡ toàn bộ mớ đó mà không rơi lấy một giọt mồ hôi. Song, cậu ta cũng chẳng thể gây ra bất kỳ thương tổn cho kẻ địch nốt.

A Mãnh bên dưới nhìn những gì đang diễn ra mà tim đập rộn ràng. Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy một trận chiến hoành tráng và điên cuồng như vậy. Con quái vật kia và Tiếu Dương đi đến đâu thì dường như cây cối, mặt đất đều bị tan nát thành một bãi hoang tàn. Dù rất muốn giúp nhưng A Mãnh biết mình nếu tham gia trận chiến này thì chắc chắn khó mà toàn mạng.

Nếu mình có thể trở thành Tu Tiên Giả thì…

A Mãnh sờ cuộn tre ghi bộ pháp mà Trương Uy Liêm đã trao cho mình. Dù cậu ta đã cố không biết bao nhiêu lần vẫn không thể lĩnh hội được bộ pháp để trở thành một Tu Tiên Giả. Nên giờ dù A Mãnh vẫn là một Hồ tộc uy mãnh, cậu ta cũng chẳng khác nào một tên con người bình thường, tuy có sức mạnh nhưng chẳng thể thi triển bất kì phép thuật nào khác. Một kẻ như vậy, nếu tham gia vào trận chiến này thì y như một con thiêu thân bay vào ngọn lửa đang c·háy r·ừng rực trong đêm.

“Trừ khi đủ mạnh để đánh xuyên qua lớp vẩy… bằng không dùng linh khí để đánh thì thế này là vô ích.”

“Hả?”

Bất chợt nghe thấy tiếng nói, A Mãnh quay sang nhìn bên cạnh. Lúc này, Vũ Thanh đã tỉnh dậy, đôi mắt vô hồn màu lục của cô chằm chằm nhìn vào trận chiến kinh hoàng trước mặt mà chẳng thể hiện bất kì cảm xúc nào. Người con gái họ Lâm cố gắng hít thở để hồi sức, khi thấy vừa đủ, cô ta lại liền nói lại đầy đủ câu:

“Đánh vào đuôi của nó. Sau khi t·ấn c·ông… nơi ấy sẽ không được linh khí bảo vệ.”

“Thật à?”

Khác với phần thân và đầu, linh khí dồn về chín đuôi của con quái xà khi chuẩn bị t·ấn c·ông đều bị hấp thụ và truyền vào quả đạn nước. Nên vào lúc nó vừa t·ấn c·ông xong, phần đuôi là nơi duy nhất không được linh khí màu dung nham kia bảo vệ.



Tuy A Mãnh chỉ người thường nhưng lượng linh khí đang toả ra lúc này đã quá nồng nặc. Đôi mắt phàm nhân của cậu ta cũng có thể thấy được những lằn màu sắc màu đỏ rõ ràng biến mất ở phần đuôi mỗi khi vừa t·ấn c·ông. Dù chỉ tầm hai giây sau, một lượng lớn linh khí mới lại tiếp tục tạo thành một màng chắn mới phủ lên nơi đó nhưng chỉ như thế là quá đủ.

“Tiếu Dương huynh! Tấn công vào đuôi của nó ấy! Sau khi nó t·ấn c·ông thì linh khí sẽ không bảo vệ chỗ đó!”

“Đuôi à?”

Tiếu Dương nghe vậy cũng nhìn theo về phía đuôi. Đúng y như A Mãnh nói, rằng khi quả đạn nước được bắn ra từ đó, rõ ràng là luồng linh khí bao bọc phần đuôi ấy bị tan đi mất trong một lúc. Nên chẳng cần mất thời gian nhiều để suy nghĩ, Tiếu Dương vung kiếm chém thẳng vào điểm yếu kia.

Và lần đầu tiên trong suốt cuộc chiến, máu đã đổ.

Cái đuôi nặng đến phải vài tấn bị cắt phăng bay đi như chẻ tre. Máu trong ấy phụt ra như một cái miệng núi lửa, túa ra không biết bao nhiêu linh khí màu dung nham trông ghê tởm khôn xiết.

Chớp lấy thời cơ đó, Tiếu Dương tiếp tục đâm, chém liên hồi vào v·ết t·hương. Thế nhưng, chàng trai trẻ chẳng thể gây ra bất kỳ thương tích nào được nữa. Chỗ bị cắt đứt lìa kia nay được bao bọc bởi một lớp linh khí còn dày đặc hơn tấm lưới xung quanh cơ thể con cửu vĩ xà, tạo nên bộ giáp bất khả x·âm p·hạm.

Đã biết mục tiêu mà kẻ địch đang nhắm vào, con cửu vĩ xà liền tận dụng hết tám đuôi còn lại mà t·ấn c·ông toàn lực vào Tiếu Dương. Cậu trai họ Bạch dù đã cố tránh né nhưng cũng phải lãnh ba quả đạn nước vào người, khiến cơ thể đang bọc linh khí bạc ấy bị hất văng xuống đất. Chưa kịp đứng dậy, một loạt đạn nước khác lại được bắn ra. Chỗ tiếp đất của Tiếu Dương bây giờ như một cái cối giã gạo đang bị đập liên hồi vào để nát bấy thành bột.

Cũng phải năm sáu đợt dồn dập như thế, con cửu vĩ xà mới dừng lại. Nó mỉm cười trông thật kỳ dị khi nhìn xuống cái lỗ sâu đến vài trăm mét kia. Không ai trên đời này đủ sức sống nổi sau đợt oanh tạc kinh hoàng ấy, đó là điều hiển nhiên nên nó đã nghĩ mình đã chiến thắng.

Còn Vũ Thanh thì nghĩ rằng mình cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tầm nhìn của loài rắn phụ thuộc vào nhiệt độ cơ thể, giờ mình dùng phép ẩn nhiệt là sẽ thoát được.

Cô gái ấy tận dụng lúc A Mãnh lẫn con cửu vĩ xà còn không chú ý đến mình, rón rén nhẹ nhàng đứng dậy. Khi chuẩn bị lôi sợi xích của mình ra thì ánh mắt con quái thú lại dán về phía cô.

“Ngươi… con đàn bà… chỉ nhìn mà biết điểm yếu của ta… giỏi lắm. Xi xi… Giỏi… giỏi!”



Vũ Thanh nghe những lời đó mà tê cứng cả người. Không những vì cô ta đang sợ, mà còn vì linh khí màu dung nham của con quái thú biết nói kia đã lan đến chỗ cô từ lúc nào chẳng hay. Chúng quấn lấy đôi chân đang tê cứng của cô, dần dần bóp chặt lại, không cho phép cô bỏ chạy.

Sao nó mãi không buông tha cho mình!

“Định chạy hả…?” Con rắn lại cười, giọng của nó càng lúc càng rõ ràng nhưng sự rùng rợn vẫn chẳng biến đi chút nào. “Tiếc tiếc… Ngươi là mục tiêu của “kẻ đó” nên… ta phải g·iết ngươi mới được. Xi xi…”

“...Kẻ đó?”

Vũ Thanh vô thức hỏi lại. Suốt bao lâu nay, cô ta vốn dĩ luôn ẩn giấu thân thế của mình nên không thể nào có người biết, trừ khi…

“Kẻ mang thanh kiếm… đen… Xi xi… Hắn yêu cầu ta g·iết ngươi… Bù lại, ta có sức mạnh của hắn…”

“Kiếm đen?”

Trong đầu Vũ Thanh liền hiện ra một hình ảnh rõ ràng đến rùng mình.

Nhưng nghĩ lại, gái họ Lâm nửa mừng lại nửa lo. Cô ta mừng vì đó không phải người mà cô vốn nghĩ đến từ đầu. Nhưng lại lo, vì chẳng biết vì sao kẻ đó lại muốn g·iết cô dù ngay cả khi cô còn chưa kịp tiếp cận nổi.

Thậm chí hắn còn tạo ra cả một con quái vật thế này chỉ để g·iết mình?

Vũ Thanh cũng chẳng phải một tu tiên giả mạnh mẽ. Thế này thì khác nào dùng dao mổ lợn để gọt vỏ khoai đâu!

“Ta định… chơi đùa một chút nhưng thôi vậy. Vùng vẫy cũng giỏi… nên ta cho ngươi một c·ái c·hết đẹp. Xi xi…”

Tám cái đuôi còn lại của con quái xà lăm le nhằm về phía Vũ Thanh đang đứng bất động. Chúng như thể đang chuẩn bị hết sức lực để bắn cô tan xác như quả pháo bông.

Tưởng chừng như mình lần này c·hết chắc, đôi mắt màu lục của cô lại lóng lánh như mọi khi. Thế nhưng, Vũ Thanh chợt nhìn thấy người con trai da ngăm cao to khi nãy - chẳng biết bằng cách nào đã leo được lên một thân tre ngay trên đầu con quái vật. Chưa hết bất ngờ, Vũ Thanh còn thấy kẻ đó lại đang chuẩn bị để… t·ấn c·ông?

Và A Mãnh t·ấn c·ông thật.