Chương 22: Quán Tam Thủ
Tiếu Dương và A Mãnh đi cùng nhau nhiều ngày, cũng đã vượt qua hết rừng này đến suối nọ; cuối cùng thì họ cũng đến được thành phố lớn đầu tiên: Lâm Truy, thủ đô của Tề Quốc.
“Cái thành đó to dữ dội luôn A Mãnh!”
Tiếu Dương là người hưng phấn nhất nên cậu ta há rộng miệng kêu lên một tiếng đủ to khiến bao người xung quanh phải nhìn. Đằng nào thì đây cũng là lần đầu cậu ta đến một nơi đông hơn vài ba trăm nhân khẩu.
Nhìn từ xa, họ có thể thấy một bức tường cao phải hơn mười mét. Dòng người kéo đến cửa thành dài khôn xiết. Quân lính tuần tra xung quanh cũng không ít, suốt quãng đường một dặm đến cổng phải có đến ba lần quân lính đi ngang qua dòm ngó gì đó. Cũng may A Mãnh có mang theo thẻ môn đệ của Mạc Giả Cốc theo nên không bị làm khó dễ. Tiếu Dương nhìn mấy tên lính tuần tra chẳng những đã không hỏi han gì thêm, mà còn chào một cách lịch sự thì xoa cằm tự nhủ.
“Môn phái của tên Chột thế mà uy tín quá nhỉ?”
“Mạc Giả Cốc giờ là môn phái lớn nhất Tề Quốc mà Tiếu Dương huynh.” A Mãnh vừa cười cất cái tấm thẻ vào áo vừa giải thích. “Nhờ chuyện khi xưa Ngũ Hành Môn bị sụp đổ, môn phái của đệ cũng thành đối tác chính của đất nước này rồi.”
“Đối tác? Như là các người đi đánh quái dẹp loạn dùng ông vua à?”
A Mãnh nghe câu hỏi của Tiếu Dương liền lắc đầu.
“Việc đó là của q·uân đ·ội. Còn cụ thể Mạc Giả Cốc đã làm gì với chính quyền thì nói thật, chính đệ cũng không rõ.”
Đằng nào cậu trai Hồ tộc cũng chỉ là một gã ngoại môn, lại suốt ngày ở một mình nên số lượng thông tin cậu ta biết cũng chỉ có hạn. Trong khi đó Tiếu Dương lại thuộc cái dạng mù mờ ngu ngơ bật nhất, tuy vậy, cậu ta lại biết được vài chuyện quan trọng mà không phải ai cũng đã từng nghe.
“Tu Tiên Giả hợp tác với chính quyền? Kì lạ thật.”
Thấy Tiếu Dương có vẻ kỳ lạ, A Mãnh liền đặt câu hỏi.
“Sao vậy Tiếu Dương huynh?”
“Thì như ngươi nói đấy, Mạc Giả Cốc hợp tác với Tề Quốc. Trong khi ta nhớ là hồi bé sư phụ của ta nói các Tu Tiên Giả luôn muốn tránh né mấy cái chuyện này.”
“Thế ạ? Vậy mà đệ cứ tưởng nó là chuyện bình thường?”
“Hừm… Mà kệ đi. Ta bắt đầu đói rồi nên lo ăn no đã rồi tính.”
Tiếu Dương nhún vai rồi cứ thế cùng đoàn người đi vào thành. A Mãnh liền vội vã lượm cái túi đồ to gấp đôi mình lên mà vác lên như chẳng hề gì, khiến bao người xung quanh phải bàng hoàng thì thầm các kiểu.
Cả hai người họ lại chẳng nhận thấy điều gì mà cứ đi vào thành. Tiếu Dương đã quá đói bụng để phải chú ý xung quanh, A Mãnh thì lại không nghĩ sẽ có ai đó quá chú ý đến mình. Nhưng họ đâu ngờ rằng đang có một cặp mắt không mấy thân thiện đang nhìn bọn họ từ phía xa.
“Ra đó là mục tiêu của chủ nhân.”
Đôi đồng tử của nhân vật bí ẩn dần thu nhỏ lại chỉ bằng một viên sỏi khi nó được đưa qua hướng của Tiếu Dương. Miệng người ấy bỗng cong lên thành một nụ cười kì quái.
“Cũng không có gì quá đặc sắc. Gọi Tam Thủ đến giải quyết đi.”
…
Khi Tiếu Dương và A Mãnh vào nội thành, nơi đây thậm chí còn đông đúc hơn hẳn bên ngoài. Trước mặt họ là vô số người qua lại, thêm hàng vạn giọng nói cứ lấn át nhau, thậm chí còn có cả một trận ẩ·u đ·ả ngay trước mặt. Ồn ào hỗn loạn là thế, mùi hương của nơi này lại tồi tệ đến mức kinh khủng. Mùi phân bò, ngựa bay phất phới cộng với mùi cá tanh ở khu chợ khiến một kẻ dù ăn lông ở lỗ nhà A Mãnh mấy tháng trời như Tiếu Dương cũng muốn ói ra mấy bãi.
“Ta muốn đi về…”
“Đệ cũng thế.”
Trong cái sự ồn ào của phồn hoa đô thị ấy, hai người con trai đến từ làng quê có thể nghe tiếng răng rắc trong lòng. Tiếng vỡ mộng đấy!
“Từ đây đến Sở Quốc khoản bao nhiêu ngày đường nhỉ?” Tiếu Dương nhìn A Mãnh và hỏi với một giọng vô hồn.
Cậu trai Hồ tộc cũng chẳng hơn kém gì mà nhìn lên trời, ngắm những chú chim đang bay trên bầu trời tự do bằng đôi mắt chẳng còn sức sống.
“Có lẽ là tầm một tháng đấy Tiếu Dương huynh.”
“Hái nấm ăn thêm một tháng cũng được nhỉ?”
“Đệ thì được.”
“Thế đi thôi.”
Cả hai vừa định quay đầu lại mà rời khỏi thành sau hai phút vừa bước vào, thì bỗng một bóng người xuất hiện ngay sau lưng vịnh vai lại. Một người đàn ông mặt tươi cười người mặc bộ đồ vải thô một màu xanh đậm, kèm theo trên vai người ấy có một miếng vải xám dùng để lau bàn. Gương mặt hình tam giác sắc nhọn đến mức kì quái của người này thật sự trông như một k·ẻ g·ian.
“Hai vị thiếu hiệp dừng chân đã! Đến quán Tam Thủ của bọn tôi để thử dùng bữa đi?! Ở chỗ chúng tôi có món vịt quay ngon cực, không ăn là tiếc cả đời!”
Đồ ăn?! Vịt quay?!
Thế là hai người họ lại bị thuyết phục ở lại.
Hành trình đến tiệm Tam Thủ của - nơi gã bồi bàn nhiệt tình kia làm việc - đã khiến Tiếu Dương và A Mãnh tốn rất nhiều năng lượng vì phải chen lấn với người khác. Thế nhưng bên trong cái quán nằm ở gốc phố đông đúc ấy lại vắng vẻ đến bất ngờ, sinh vật sống duy nhất ở đây trước khi họ đến là con chuột đang dùng ghế để mài răng.
Người thường hẳn sẽ quay lưng mà về ngay. Nhưng Tiếu Dương và A Mãnh không phải người bình thường. Họ là người đang đói.
“Ông có món gì ngon mang hết ra đây!”
Tiếu Dương hùng hồn tuyên bố khi ngồi lên cái ghế mà con chuột kia đang gặm. Ghế gãy hẳn một khúc chân, ngả một bên mà con chuột vẫn không di chuyển. Tiếu Dương còn đáng nể hơn, dù cho cái thân mét rưỡi đang bị nghiêng như dốc lên núi, cậu ta vẫn cứ tươi cười chờ đồ ăn.
Có hẳn một quán ở thủ đô, chủ nơi này đáng nể thật!
A Mãnh thì lại ngưỡng mộ cái gì không đâu.
Người đàn ông có vẻ là tiểu nhị thấy hai cậu thanh niên chẳng có vẻ gì rời đi thì mừng đến rớt nước mắt. Ông ta cúi đầu cảm ơn Tiếu Dương lẫn A Mãnh lia lịa trước khi chạy một mạch vào trong bếp cùng cái miệng cười gian manh.
“Tóm được chúng rồi.”
Khác hẳn với bên ngoài xập xệ, bên trong bếp của của hiệu là một nơi sạch sẽ và thoáng mát đến vô lý. Kì lạ hơn, nơi này không hề có bếp lửa hay lò nướng, thay vào đó vô số tượng đồ ăn được làm sẵn trông ngon miệng cực kì chẳng khác gì đồ ăn thật.
Người đàn ông mặt tam giác đi đến một đĩa tượng bánh bao mà thở vào luồng linh khí màu xanh lục. Luồng linh khí ấy lướt đến đâu, chiếc bánh bao mềm mại đến đó và toả khói trắng như thể vừa ra khỏi lò hấp. Khi luồng khí quét qua hết cả, đĩa bánh toả một hương thơm ngọt ngào của loại bột thượng hạng ra ngoài khiến cả Tiếu Dương lẫn A Mãnh phải chảy nước dãi ào ào.
Tiếp nối đến là đĩa rau xào, vịt quay thơm tho đến mức nếu người đang no căng bụng còn muốn ăn cả. Huống chi hai cậu Tu Tiên Giả trẻ tuổi đang đói meo? Ắt hẳn họ sẽ chẳng mảy may suy nghĩ gì mà nuốt sạch mớ đồ ăn tẩm độc này.
Phen này chúng khỏi thoát!
Nhưng đồ ăn còn chưa kịp đem ra, tên mặt tam giác bỗng thấy lạnh cả sóng lưng. Giật mình quay mặt lại, hắn thấy một vẻ mặt tức giận u ám của Tiếu Dương đang chằm chằm nhìn mình. Ánh mắt của cậu thanh niên như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp, đôi tay rung rung, miệng thở hồng hộc trông đáng sợ cực kì.
Bỏ mẹ!
Tên mặt tam giác định rút v·ũ k·hí ra giao chiến ngay lập tức trước khi b·ị đ·ánh. Thế mà Tiếu Dương lại chộp ngay cái bánh bao bên cạnh hắn, bỏ ngay vào miệng, nuốt cái ực mà chẳng thèm nhai lấy một cái.
“Hả…”
Tên chủ tiệm kiêm tiểu nhị nhìn Tiếu Dương như thấy ma. Hắn chưa từng nghĩ là có một tên đủ mạnh mà đi qua phong ấn trận hắn đặt giữa hai căn phòng; lại càng không thể nghĩ rằng có một tên nhóc đủ ngu để nuốt thức ăn có độc, ở trong một căn phòng đáng ngờ thế này.
“Hự!”
Dính rồi!
Tên chủ tiệm trừng mắt nhìn Tiếu Dương bất chợt ôm ngực đau đớn. Chất độc có trong những món ăn từ gốm sứ này là độc được tôi luyện qua bằng linh lực lục-mộc hệ, với khả năng đặc biệt là hút sạch toàn bộ linh khí có trong một người. Thành ra dù là một Tu Tiên Giả mạnh mẽ đến đâu có khả năng kháng độc, linh khí của kẻ ấy cũng sẽ bị rút sạch cho đến bất động, quyền sinh sát sẽ hoàn toàn nằm vào tay kẻ đã hạ độc.
Cũng như Tiếu Dương bây giờ, cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy, mặt mũi xanh xao như người sắp c·hết.
Đúng rồi! Ánh mắt căm hờn đấy! Đó là của những kẻ đã biết mình hết mạng!
Tên chủ tiệm mừng thầm trong bụng mà bắt đầu cười hẳn ra thành tiếng. Hắn không ngờ rằng nhiệm vụ lần này của cấp trên lại được hoàn thành một cách nhanh đến vậy.
Đội trưởng sẽ tự hào về Tam Thủ ta!
Tự sướng là thế. Mà đột nhiên Tiếu Dương lại đứng vững trở lại, làn da cũng hồng hào như người thường. Nhưng nhịp thở, ánh mắt vẫn như một con thú hoang; điều này khiến cho Tam Thủ lo lắng cực kì.
Cái gì? Một kẻ có linh lực kém như hắn đáng lẽ phải c·hết rồi chứ?!
Nhưng Tiếu Dương vẫn còn sống. Thậm chí còn đủ sức để lấy thêm một cái bánh bao nữa bỏ vào miệng trước sự ngỡ ngàng của Tam Thủ.
Hả?
Rồi lại một lần nữa da xanh hoá lại hồng hào, run rẩy rồi lại đứng thẳng, linh khí cạn xong lại xuất hiện. Tiếu Dương lập lại mớ triệu chứng ấy năm lần, bằng với năm cái bánh bao trên đĩa.
Thằng nhãi này… điên rồi à?!
Tam Thủ đứng bất động nhìn Tiếu Dương ăn uống một cách ngon lành. Càng sợ hãi hơn khi thấy tên nhóc ấy đập một tay lên bàn một cái rầm đầy uy lực dù cho đáng lẽ cậu ta phải c·hết được năm lần rồi!
“Ngo…”
Tam Thủ tay chạm lên cây dao phay của mình mà run lên sợ hãi. Hắn chưa bao giờ gặp ai có lượng linh khí nhiều như Tiếu Dương như thế này. Nếu phải so sánh, có lẽ chỉ có mỗi Đại Chủ Nhân của hắn mới đạt được cái sức mạnh đó.
Nguy rồi! Mình làm sao mà đủ khả năng đánh thắng nó chứ?
Tên chủ tiệm g·iả m·ạo còn đang bối rối không biết làm gì thì Tiếu Dương đã tiếp cận từ lúc nào không hay. Cậu Tu Tiên Giả trẻ tuổi đặt hai tay lên vai của Tam Thủ khiến hắn không thể động đậy.
Phen này con c·hết chắc rồi trời ơi!
Hắn xanh mặt muốn kêu cứu nhưng không thể! Tay sát thủ đành nhắm nghiền đôi mắt lại chờ đợi c·ái c·hết của mình.
“Ngon quá!”
“Hả?”
Thế mà khi nghe thấy giọng Tiếu Dương, hắn mới mở mắt ra để nhìn thấy một gương mặt rạng rỡ đến khó tin. Cậu nhóc ấy cười toe, đôi mắt đen tuyền mở to còn mũi thì cứ hít thở liên hồi trông chẳng khác gì một thằng nhóc chứ không phải Tu Tiên Giả.
“Ngon cực kì luôn đấy! Ông là đầu bếp hả?” Tiếu Dương nắm chặt hai vai Tam Thủ mà rung lắc như một con gấu xám tìm mật. “Chưa bao giờ ta ăn được món bánh bao nào ngon đến mức này luôn á!”
Cậu trai họ Bạch bỗng dừng một chút, hít một hơi vào thật sâu như cố tìm lại hương vị đã bị mình nuốt sạch ấy. Đôi mắt màu đen tuyền loé sáng lên như hai viên ngọc trai đen, miệng thì vừa nói vừa chảy nước dãi.
“Bột bánh mềm thơm thế hẳn là dùng bằng loại bột thượng hạng cộng với tỷ lệ nhào nước hoàn hảo. Thịt lại vừa dai vừa mềm như thể được trộn kĩ lưỡng bằng đôi tay nghệ nhân thật sự! Sao mà ông nấu ngon thế mà lại tiệm vắng vậy? Còn nữa không cho tôi ăn nữa với!”
Tam Thủ là một sát thủ được huấn luyện từ nhỏ với mục đích tìm g·iết những mục tiêu có khả năng gây hại cho tổ chức của hắn. Hắn luôn tự hào với khả năng tẩm độc thần sầu của mình và luôn tận hưởng gương mặt của những kẻ gần c·hết như một thú vui khiến hắn tiếp tục nhiệm vụ độc ác này.
Nhưng đây là lần đầu hắn thấy gương mặt ấy. Một gương mặt đầy sự vui tươi và hào hứng. Vẻ mặt của một người thật sự tâm đắc với một thứ gì đó.
Điều đó khiến hắn cảm thấy ấm lòng cực kì!
“Được rồi! Để ta nấu cho khách quan ăn!”
Thế là Tam Thủ quên luôn nhiệm vụ mà dùng phép thuật tạo đồ ăn từ những bức tượng gốm sứ. Tất nhiên tất cả chúng đều có độc. Tiếu Dương lại ăn được tất, ăn sạch, không chừa một thứ gì cùng vẻ mặt vui sướng tột độ.
“Món rau xào này giòn ngọt quá! Ông chọn nguyên liệu quá tuyệt vời!”
“Khách quan mừng là tốt rồi!” Tam Thủ cười toe toét, lại tiếp tục mang ra đĩa cá hấp thơm đến nứt mũi. “Kế tiếp là…”
“Cá Hấp Xì Dầu!”
Tiếu Dương cắt lời tay chủ tiệm mà lấy đũa gắp ngay một miếng. Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ sung sướng thỏa mãn như thể đã thấy bản thân sống đủ rồi. Vì quả thật, linh khí trong người cậu ta đang đốt cháy như lò nung như thể muốn t·hiêu r·ụi cả cơ thể. Dù Tiếu Dương lại nghĩ đó là phản ứng quá bình thường khi được ăn ngon.
“Mùi gừng quá thơm! Cộng với vị hành thắm vào xì dầu khiến mình tanh của cá hoà quyện vào tạo ra từng thớ cá nóng hổi ngọt vị đến khó tin! Ta cảm giác như thể mình đang được hoá thành cá mà bơi lượn ở khắp dòng Hoàng Hà vậy!”
“Đúng là chỉ có Bạch thiếu hiệp là hiểu!” Nghe được lời nhận xét của Tiếu Dương, tam Thủ cười đến rớt nước mắt. “Được rồi tiếp món nữa này!”
“Tuyệt vời!”
Thế là họ cứ thế mà nấu rồi ăn rồi nấu rồi ăn. Cho đến khi căn phòng này chẳng còn thứ gì ngoài Tam Thủ đang cười tươi roi rói và Tiếu Dương đã no căn bụng thì mới dừng lại. Cậu trai họ Bạch chưa bao giờ được ăn ngon thế này nên không khỏi việc trao thêm một lời khen nữa trước lúc tính tiền.
“Ông chủ! Với tài nấu nướng của ông thì chắc chắn sẽ nổi tiếng nhất Lâm Truy, à không, phải nói là cả Tề Quốc này đấy!”
Còn Tam Thủ thì mừng đến mức không còn nước mắt để tuông!
“Cảm ơn khách quan! Ta nhất định sẽ trở thành Đệ Nhất Bếp Gia bằng chính khả năng nấu nướng chứ không phải linh lực nữa!”
Hai người họ nắm lấy vai nhau, cùng trao những cái nhìn đầy nhiệt huyết trước khi tạo ra một lời hẹn ước.
“Vậy ra đó là Đạo tâm của ông à?! Hay đấy! Ta thì sẽ trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả mà cứu nhân độ thế!”
“Quả là một Đạo tâm có khí phách nam nhi! Khi nào thiếu hiệp thành danh, Tam Thủ tôi nhất định sẽ nấu một bữa còn ngon hơn thế này nữa!”
“Được rồi hứa thế đi!”
Và bằng cái bụng thần kỳ của Tiếu Dương, hai kẻ đáng lẽ phải chém g·iết nhau lại trở thành bạn. Mặc cho A Mãnh đang nằm đợi ở ngoài đến đói meo.
…
“Khốn kh·iếp!”
Ở một nơi không xa so với ngoại thành, bóng đen bí ẩn bóp nát viên đá truyền âm kết nối Tam Thủ. Kẻ ấy không ngờ rằng sát thủ mạnh nhất dưới trướng mình lại bị khuất phục một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí còn mưu phản từ bỏ hắn nữa cơ chứ! Như thế này Chủ nhân của hắn sẽ trách tội nặng nề, chắc chắn còn bị trừng phạt.
Ta không thể để chủ nhân trách cứ ta được!
“Thế thì đích thân ta sẽ xử trí ngươi, truyền nhân của Vương Minh Bảo!”