Chương 23: Cửu Vĩ Xà xuất chiến!
Sau khi Tiếu Dương ăn sạch quán của Tam Thủ, A Mãnh chỉ còn cách lấp đầy bụng bằng một cái bánh bao ngoài đường phố với sự thèm thuồng khi nghĩ đến những cao lương mỹ vị mà mình được kể lại. Hiển nhiên, cậu trai Hồ tộc đã không biết bản thân vừa thoát c·hết trong gang tấc, vì chỉ cần Tiếu Dương chừa cho cậu ta dù chỉ là một cọng rau thì có lẽ A Mãnh cũng đã toi đời; Dẫu sao, hai kẻ trong cuộc không mảy may hay biết chuyện đó.
Nên giờ dù cho có thèm đến mấy, cửa tiệm của người đầu bếp có gương mặt hình tam giác đều đã mất tăm.
“Cửa tiệm đột ngột biến mất sau khi chúng ta rời đi. Có khi nào đó là tiệm của một cao nhân đắc đạo ở ẩn không nhỉ? Thế thì có lẽ phải lâu lắm mới có dịp gặp lại nhau. Tiếc thật.”
Tiếu Dương tự hỏi rồi tự thở dài. Miệng A Mãnh vẫn gặm bánh bao trong đau khổ. Ánh mắt cậu trai da ngăm to lớn cứ toát ra vẻ buồn thảm khi nhìn về phía cửa tiệm bỏ hoàng không một bóng người, song, khi chợt nhớ ra lời kể của cậu trai họ Bạch, cặp mắt A Mãnh lại sáng trưng.
“Như lời huynh nói thì hai người đã hẹn ước là sẽ ăn tiếp một bữa nữa khi huynh trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả mà nhỉ?”
“Ừ.” Tiếu Dương gật đầu. Rồi chợt hiểu ra ý đồ của A Mãnh, cậu ta há rộng miệng ra cười cùng một cái búng tay. “Ý của ngươi là chỉ cần ta trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả thì sẽ gặp lại chủ tiệm đó phải không?!”
“Đúng rồi huynh! Thế thì chúng ta mau chuyên tâm học tập tu luyện nào!”
Cũng từ giây phút đó, A Mãnh lại có thêm một Đạo tâm tạm thời là giúp Tiếu Dương thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả.
Sau khi ăn xong, cả hai quyết định đi đến Lang Gia Các, một nơi được xem như là hội quán của các Tu Tiên Giả đang chu du đến tìm kiếm thêm tri thức và kết giao. Nếu phải tìm một phiên bản tương tự của phàm nhân thì chắc nó là một dạng tửu quán kết hợp với thư viện. Để vào, cả hai phải đóng phí năm trăm linh thạch một người cho mỗi hai tiếng. Đáng lẽ Tiếu Dương gật đầu đi vào ngay nhưng giờ cậu ta mới chợt nhận ra trong túi chỉ còn không quá năm mươi viên linh thạch.
“Bỏ bà khi nãy cho ăn xin hết tiền rồi.”
Lúc ra tay hào hiệp, Tiếu Dương quên quách chuyện mình cũng cần tiền để sống. Đường cùng, cậu thanh niên bèn quay sang A Mãnh định cầu cứu. Nhưng khi thấy đúng hai viên đá màu lục trong lòng bàn tay người bạn đồng hành, Tiếu Dương mới ngậm ngùi từ bỏ.
“Mà không sao!” Chưa mất quá hai giây, Tiếu Dương lại nắm chặt tay, đôi mắt tinh anh sáng rực đầy nhiệt huyết trở lại. “Chúng ta đi kiếm tiền nào!”
Chúng ta nên đi đến Sở quốc mới phải chứ…
A Mãnh thầm nghĩ. Dù trong lòng đầy bất lực, song cậu ta vẫn vác túi đồ khổng lồ trên vai đi theo Tiếu Dương đi tìm việc.
Việc ở Lâm Truy đương nhiên không thiếu. Từ bốc vác đến dọn hố xí đều có cả. Nhưng Tiếu Dương, người luôn tự hào là một Tu Tiên Giả đời nào lại làm mấy cái việc ấy. Thành ra cậu ta đến nửa ngày rồi cũng chưa kiếm được đồng nào, trong khi A Mãnh đã kiếm được gần hai trăm linh thạch, số tiền đủ cho cả một gia đình ăn trong một tháng nhờ sức khoẻ hơn người của mình.
“Tu Tiên Giả mà đi khuân đồ là thế nào?!”
Tiếu Dương nắm cổ áo A Mãnh mà trách cứ. Cậu trai Hồ tộc lại gãi đầu mà cười khổ.
“Thì đệ cũng còn chưa học được bộ pháp với mở tu vi nên cũng có phải Tu Tiên Giả đâu?”
“Bậy. Tu Tiên Giả không phải là có tu vi hay không, mà ở cái tâm hiểu không? Nếu ngươi có mạnh đến đâu mà không có tâm thế như một Tiên Nhân thì đừng gọi bản thân là Tu Tiên Giả!”
“À… vâng.” A Mãnh hoàn toàn không hiểu nhưng cũng gật đầu, rồi bất lực nhìn số tiền mình vừa kiếm được bị Tiếu Dương cho ăn mày.
Tệ hơn nữa cả hai hoàn toàn không còn biết nên làm gì tiếp theo để kiếm ra thêm tiền. Nhận thấy hai tên nhóc Tu Tiên Giả trẻ khi sáng đến chỗ mình vẫn không có tiền để vào, chủ của Lang Gia Các mới đi lại bắt chuyện.
“Hai vị thiếu hiệp mới đến Lâm Truy lần đầu à?”
Người đàn ông ấy có vẻ ngoài phải hơn bảy mươi, nếp nhăn đầy mặt, tấm lưng thế mà vẫn thẳng thớm, di chuyển dễ dàng như vẫn còn trẻ tốt. Ông ta nắm nhẹ đôi tay lại ở phía sau lưng, miệng mở một nụ cười nhè nhẹ chờ đợi câu trả lời.
“Dạ vâng.” A Mãnh nghe có người hỏi liền đáp với hai tay chắp lại, khẽ cúi. “Tiểu bối và Tiếu Dương huynh đây mới đến vào buổi sáng, lão tiền bối có gì dạy bảo ạ?”
Người đàn ông quản lý Lang Gia Các nhìn A Mãnh đáp lời mình rất lễ phép mà trong lòng cũng thấy hơi hoài nghi. Dù bản thân ông là người mở lời trước, nhưng thấy một người con trai rõ ràng là Hồ tộc hành xử văn minh đúng là lấy làm lạ. Ấy còn chưa nói đến đứng bên cạnh người con trai cao to kia, là một thanh niên khác vốn chẳng có gì quá đặc sắc, chiều cao khiêm tốn, tính tình lại ngỗ ngược không thèm đoái hoài gì đến người lớn tuổi mà lại được gọi là “huynh”. Nhìn thế nào ông ta cũng thấy hai kẻ này thật kì quặc.
Mà việc hai đứa trẻ này có thế nào cũng đành, vì ông ta cũng vốn có việc cần nhờ.
“Các vị muốn kiếm tiền như một Tu Tiên Giả không?”
Tiếu Dương vốn đang điên đầu suy nghĩ mình nên làm gì, nhưng khi nghe đến cụm “như một Tu Tiên Giả” thì ngay lập tức tập trung vào câu chuyện. Người đàn ông lớn tuổi thấy cả hai đã chịu tập trung lại mới bắt đầu nói ra yêu cầu của mình.
“Chuyện là lão cần bộ da của một con cửu vĩ xà. Nếu hai vị có thể lấy được, lão sẽ trả một vạn.”
“Được rồi lên đường g·iết quái vật nào A Mãnh!” Tiếu Dương nghe xong liền kéo A Mãnh đi lên đường.
“Khoan từ từ ta chưa nói xong thằng nhãi này!”
Buộc lòng, họ đành quay trở lại, tiếp tục lắng nghe. Người đàn ông chủ Lang Gia Các, dù kì khó chịu với Tiếu Dương nhưng cũng ráng mà nói tiếp.
“Cửu vĩ xà nằm sâu ở trong khu rừng phía tây nam Lâm Truy. Khi hai vị thấy không khí đậm đặc mùi linh khí thì đó là lúc sắp đến ổ của nó. Và nên nhớ, lão chỉ cần bộ da, không cần g·iết.”
Đằng nào bọn này cũng làm gì g·iết cho nổi.
Việc nghe có vẻ đơn giản nhưng lại nguy hiểm cực kì. Ai có kinh nghiệm trong giới tu luyện đều biết cửu vĩ xà là một giống loài rất nguy hiểm, nhất là ở trong ổ của nó. Việc lấy một vạn để đi đến một nơi như thế để lấy một tấm da đã lột thì chẳng đáng một chút nào, nên chẳng lạ gì khi ông lão này lại chọn bọn lính mới.
Nếu chúng thành công thì tốt, lỡ c·hết cũng chẳng sao.
Sau khi kết kết hợp đồng các thứ, ông lão quản lý Lang Gia Các mới bảo cả hai nên sớm lên đường để hoàn thành công việc trước trời tối. A Mãnh chần chừ, định ở lại một đêm trước khi lại lao đầu vào nguy hiểm nhưng lại bị Tiếu Dương kéo thẳng vào rừng.
…
Trong khi đó, ở khu rừng phía nam Lâm Truy, một người con gái đang ngồi trên thân cao của một bụi tre. Cô ta mặc trên mình bộ áo vải thô chẳng khác gì con trai, tóc cũng búi lên thành một cục cho gọn gàng. Nếu không phải vì có một thân hình đẫy đà đủ khiến bao cô gái ganh tỵ, cộng với gương mặt thanh tú, nước da trắng hồng thì hẳn là sẽ bị nhầm là giới tính bởi những đặc điểm khác trên cơ thể và cách hành xử chẳng khác gì một tên đàn ông.
“Sập bẫy rồi.” Đến cái giọng nói cũng cố vờ khàn khàn để tỏ ra ngầu lòi dù nghe kì dị hết sức. “Phen này “chủ nhân” sẽ hài lòng cho mà xem.”
Người con gái có vẻ ngoài tầm độ đôi mươi này chính là người đã ra lệnh cho Tam Thủ á·m s·át Tiếu Dương. Để đảm bảo rằng nhiệm vụ lần này không thất bại, chính cô ta đã đưa tiền cho lão quản lý cửa ra vào của Lang Gia Các để lão dụ dỗ mục tiêu của mình tự đi vào chỗ c·hết.
Nghĩ ra được kế sách này, ta quả là thiên tài!
Ngoài bị ảo, cô ta còn là một kẻ tự luyến. Nặng!
“Chúng tới rồi!”
Khi thấy bóng dáng của hai tên thanh niên, người con gái kỳ quặc trên thân tre liền nở một nụ cười đắc thắng. Đôi mắt có mí trên dày hơn người thường loé sáng lên, chằm chằm quan sát xuống bên dưới. Bộ áo vải màu lục của cô gái quả thật rất phù hợp với việc ngụy trang trong khu rừng này.
…
“Nơi này có yêu quái à? Hèn gì vắng vẻ ghê. Chả bù với cái thành đông đến ngạt thở kia.” Tiếu Dương vắt hai tay ra sau gáy mà thở dài sảng khoái, ngũ quan giãn ra trông thoải mái cực kì. “Chả biết sao chứ ta thấy thích ở mấy nơi thế này hơn.”
Chính huynh ấy mấy ngày trước bảo ghét ngoài nơi hoang dã mà thích chỗ đông người mà?
A Mãnh nghe những lời kia của Tiếu Dương thì đâm ra cười khổ. Cả hai tuy đã làm bạn đồng hành được ít lâu, cậu trai da ngăm cao to vẫn chưa thể hiểu được cái tính khí thất thường của họ Bạch. Nhưng dẫu sao, A Mãnh vẫn thấy thoải mái khi đi cùng với một người thật thà như Tiếu Dương hơn là những đồng môn vốn khinh ghét mình khi xưa.
“Ê A Mãnh! A Mãnh!”
Cậu trai Hồ tộc đang thấy mừng thầm thì bỗng được gọi tên liên hồi. Cậu ta nhìn qua phía Tiếu Dương đang chỉ tay, cười toe vào thì thấy một cái đầu rắn to gấp mười lần mình đang nằm ngủ ở ngay bên cạnh cậu ta.
“Hình như nó là con cửu vĩ xà đó.” Chả biết vì sao mà Tiếu Dương vẫn cười toe được. “Chưa gì mà gặp nó rồi may quá đỡ phải tìm!”
A Mãnh vốn chẳng rõ lắm về bọn yêu ma quỷ quái tồn tại trên đời này mạnh yếu thế nào. Nhưng nhìn thấy con quái vật có lớp vảy màu xám bóng loáng nặng nề như hàng vạn miếng giáp xếp chồng lên nhau đang ngủ, miệng xè cái lưỡi dài gấp đôi Tiếu Dương ra khè, bản năng sinh tồn của A Mãnh cũng có biết là con này đáng sợ hơn hẳn con Thỉ Tinh hôm nọ.
“Được rồi để ta chém c·hết nó là xong việc.”
Thấy Tiếu Dương định rút thanh Bạch Hổ Kiếm ra, A Mãnh liền cản.
“Khoan đã!” Chợt nhận ra việc lớn tiếng có thể khiến con quái vật tỉnh giấc, A Mãnh đổ cả mồ hôi hột, hạ tông giọng xuống. “Lão tiền bối khi nãy dặn là không được g·iết nó. Chỉ lấy da thôi.”
“Chỉ da thôi? Không g·iết sao lấy da?”
A Mãnh nghe câu hỏi tỉnh queo của Tiếu Dương mà đầu óc bỗng trống rỗng. Phải được một lúc tầm mười giây, cậu trai da ngăm mới hiểu ra vấn đề.
“Huynh không biết rắn đến một ngày nào đó sẽ tự lột da à?”
“Rắn có thể tự lột da?! Ghê vậy?!”
Suýt chút nữa, A Mãnh đã hỏi vặn lại xem Tiếu Dương có đang đùa không. Nhưng khi nhìn người bạn đồng hành tỏ ra bất ngờ thật sự thì cậu trai Hồ tộc sốc đến độ đơ cả người. Còn ở đâu đó trên cây lại có tiếng khúc khích, dần dà thành một giọng cười ngạo nghễ.
“Ha ha lớn đến tuổi này mà không biết con rắn có thể lột da à? Nhà ngươi từ cái lỗ nào chui lên thế? Ngu gì ngu dữ há há!”
Hai cậu con trai ở bên dưới nghe tiếng thì liền nhìn lên cây. Kèm theo đó còn có một cặp mắt của con cửu vĩ xà cũng ngước đầu nhìn.
Nhận thấy bản thân lỡ miệng mà khiến bản thân bị phát hiện, Lâm Vũ Thanh, cô gái mặc trên mình bộ đồ vải thô màu lục cũng toát mồ hôi hột. Để bản thân không bị xem như một kẻ xấu đang cố tình ẩn thân để lựa cơ hội ra tay s·át h·ại người khác (dù đúng là như vậy) Vũ Thanh liền nảy ra một ý tưởng.
“Có duyên sẽ còn gặp lại.” Cô gái buộc tóc đuôi gà vẫy tay cùng nở một nụ cười thật tươi trước khi phóng thẳng đi một cách vội vàng.
Đúng vậy, ý tưởng đó là bỏ chạy. Thế mà con cửu vĩ xà b·ị đ·ánh thức lại bỗng dí theo cô ta, làm cho Vũ Thanh phải vừa chạy vừa hét toáng lên kêu cứu.
Hậu quả là hai cậu trai nhà quê bị bỏ lại, đứng ngơ ngác giữa rừng.
“Chúng ta nên giúp cô ta không?” A Mãnh nhìn về hướng mịt mù bụi đất do con quái vật tạo ra trong quá trình rượt đuổi cô gái kia mà hỏi.
“Nó vừa bảo ta là đồ ngu đấy. Kệ đi.”
Thế là Tiếu Dương mặc kệ, mặc nhiên đi vào ổ con quái vật để tìm bộ da.