Chương 21: Hoà Bình Hồi 3
Ba ngày sau.
“A! Trương trưởng lão!”
“Lão chột đó còn sống, đừng có lo.” Tiếu Dương miệng đầy đồ ăn nhe răng cười. “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ c·hết luôn ấy chứ, thế mà còn sống. Tay còn lành lại luôn mới dữ.”
“Ồ…” A Mãnh nhìn cánh tay đáng lẽ bị đấm nát đã lành lặn của mình rồi lại quay sang Tiếu Dương hỏi vội. “Còn Trương trưởng lão thì sao?”
“Trời đất. Ngươi không biết lo cho bản thân là gì à?”
Tiếu Dương thở dài một cách ngán ngẩm trước khi lý giải cho A Mãnh những gì đã xảy ra sau ngày hôm đó.
Cuối cùng thì sau gần nửa tuần bất động, A Mãnh cũng tỉnh trở lại. Đáng lẽ cậu ta phải c·hết luôn ở đó nhưng nhờ có Uy Liêm hết lời kêu những luyện dược sư tốt nhất hỗ trợ mới cứu được mạng. Gã trưởng lão cũng được truyền công lực kịp thời mà phục hồi ngũ tạng và phục hồi hoàn toàn vào hôm qua.
“Và thế là ngươi được nằm ở đây, phòng của một đệ tử nội môn để phục hồi.”
Tiếu Dương hất cằm lên trần nhà bằng gỗ nâu toả mùi thơm hảo hạng. Bàn ghế, nội thất và cả cái đèn dầu cũng được chạm khắc một cách tinh xảo. Dù cậu thiếu gia họ Bạch vốn lớn lên ở một nơi tương tự nhưng sau ba tháng xa nhà thì cũng công nhận sống ở đây vẫn tốt và thoải mái hơn là mái nhà tranh với hai trái tim vàng của A Mãnh.
“Vậy trương sư phụ không sao à? Tốt quá!” Thế mà cậu trai da ngăm lại mừng rỡ cái gì không đâu. Hai chân ngay lập tức đứng thẳng dậy. “Thôi đến giờ tại hạ đi đốn củi rồi.”
“Đốn cái đầu nhà ngươi ấy nằm yên xuống!”
Tiếu Dương đạp A Mãnh một cách mạnh bạo để ép cậu ta nằm lại trên giường. Không chịu nữa thì cậu ta lại đấm liên hồi cho A Mãnh b·ất t·ỉnh luôn càng tốt. Cậu trai da ngăm vừa mới chịu chấp thuận theo yêu cầu của cậu họ Bạch thì bỗng cửa phòng mở ra. Vừa thấy bóng dáng Trương trưởng lão bước vào thì A Mãnh lại dễ dàng hất văng Tiếu Dương đi, vội vàng quỳ mọp xuống như thường lệ.
“Đồ nhi A Mãnh xin-”
“Thôi đứng dậy đi.” Trương Uy Liêm đỡ A Mãnh dậy khi cặp gối cậu trai cao to vừa chạm đất. “Không cần hành lễ đâu, ta đến để thông báo một vài điều thôi.”
“Thông báo?”
A Mãnh giật mình mà vội vàng đứng dậy theo ý của Trương trưởng lão. Cậu ta không rõ là môn phái định làm gì mình. Không lẽ là quyết đuổi cậu ta đi sau vụ rắc rối với con Thỉ Tinh?
“Có gì mà sợ hãi đổ cả mồ hôi hột thế tên ngốc.” Tiếu Dương chẳng hề có chút khách sáo mà cứ ngồi xuống bàn ăn trong phòng để dùng bữa. “Tên trưởng lão này đến để thông báo việc thử thách ngươi lên nội môn đấy.”
“Về chuyện đó thì rất tiếc là ta không làm được.”
Tiếu Dương ngay lập tức rút kiếm ra mà kề ngay cổ Uy Liêm dù miệng vẫn đang ngậm một cái đùi gà. Sát khí ngay lập tức tràn đây căn phòng khiến không khí ngột ngạt đến mức khó chịu.
“Nói lại xem?”
“Khoan… khoan đã Bạch huynh đệ! Trương trưởng lão hẳn có điều khó xử…”
Uy Liêm rõ ràng không hề phản ứng gì lại trước hành động của Tiếu Dương. Bản thân vị trưởng lão cũng đoán được chuyện này đã xảy ra nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bình tĩnh đáp.
“Đúng là việc này ta cũng mới biết thôi. Để nói rõ ràng hơn thì không phải ta không muốn, mà là ta không thể.”
“Lòng vòng quá vô thẳng chủ đề dùm cái tên chột này!”
“Bạch huynh đệ làm ơn đừng thất lễ!”
“Không sao.” Uy Liêm giơ một tay ra ra hiệu A Mãnh tránh ra một bên. Xong mới nhìn qua Tiếu Dương đang kề kiếm vào cổ mình. “Việc này có liên quan đến linh căn của A Mãnh, nói đến đây thì Bạch thiếu hiệp cũng hiểu rồi chứ?”
“Linh căn?”
“Ừ.”
Dù thấy Uy Liêm gật đầu vậy, Tiếu Dương lại nghệt cả mặt ra.
“Linh căn là cái gì?”
“Hả?”
Uy Liêm chẳng biết người mình đang nói chuyện đang giả ngu hay ngu thật nữa. Nhưng để đỡ mất thời gian, y cũng bỏ chuyện này qua một bên mà bắt đầu giải thích.
Linh căn là thứ mà cơ thể mọi người đều có, nó định hình sức mạnh linh lực mà người đó sẽ tạo ra là gì. Như Uy Liêm có linh căn thuộc hệ thổ, nên linh lực y tạo ra có màu nâu của đất, phù hợp với những chiêu thức hệ thổ, một trường phái chính của Mạc Giả Cốc. Nếu linh căn không phù hợp với môn phái, người đó chắc chắn sẽ bị từ chối gia nhập nội môn mặc dù tư chất có tốt đến mấy.
“Khác có sao đâu? Học đại dùng luôn cũng đâu mất gì đúng không A Mãnh?”
“Không. Học hành bậy bạ thì tẩu hỏa nhập ma c·hết đấy đừng có xúi bậy.”
Uy Liêm chau mày đáp câu hỏi ngu ngơ của Tiếu Dương để rồi phải nhận thêm một câu khác thậm chí còn ngốc hơn.
“Thế thôi mình đi tìm môn phái khác là xong!”
Trương trưởng lão bắt đầu hơi cạn lời với sự tếu táo của Tiếu Dương mà cũng cố giải thích tiếp cho tường tận.
“Ta e rằng chuyện đó cũng không dễ dàng đâu Bạch thiếu hiệp. Người bình thường sẽ có linh căn trong ngũ hệ, ứng với kim, mộc, thuỷ, hoả và thổ nếu thế thì trước sau gì cũng tìm ra môn phái phù hợp. Nhưng A Mãnh lại mang trong người linh căn thuộc hệ khác với người thường, thứ mà không môn phái nào ở Thất Quốc này có tồn tại.”
“Hệ khác?”
Tiếu Dương và A Mãnh ngay lập tức đồng thanh, chờ đợi câu trả lời.
“Ừ, một hệ khác hoàn toàn, là gì ta cũng không biết!”
“Lão muốn ăn chém à?!”
“Khoan khoan Bạch huynh đệ bình tĩnh!”
Cũng biết trước thế nào cũng lại bị doạ chém nên Uy Liêm cũng cứ mặt bình tĩnh nhìn hai thằng nhóc trước mặt mình giãy đành đạch. Vị trưởng lão sờ lên con mắt bị mất của mình mà thầm nghĩ gì đó trước khi nói tiếp.
“Nhưng ta có thể đoán A Mãnh mang hệ linh căn giống với các Hồ tộc khác. Thế thì việc nó trở thành Tu Tiên Giả không phải là không thể.”
“Thật hả?!” Cũng như khi nãy, cả Tiếu Dương và A Mãnh đều mừng rỡ đồng thanh. “Vậy phải làm sao đây Trương trưởng lão?!”
Thằng nhóc họ Bạch vừa gọi mình là Trương trưởng lão à?
Dù có thấy hơi sai sai nhưng Uy Liêm vẫn cố không quá nhiều cảm xúc gì ra ngoài. Y lấy từ trong túi áo ra một quyển sách màu đỏ có viết bốn chữ “Đại Thiên Võ Pháp” đưa cho A Mãnh.
“Đây là những gì ta đã nghiên cứu về phương pháp tu luyện của Hồ tộc suốt nhiều năm qua. Ta chưa hoàn thành nó mà chỉ được vài trang nên chỉ có thể giúp phần nào. Nếu con muốn tiến xa hơn, thì hãy đến Hợp Phì ở Sở Quốc-nơi có Đại Thư Viện Cổ có thể được ghi chép phần còn lại hoặc thậm chí còn nhiều hơn cả thế về thứ này.”
“Cái này là…” A Mãnh cầm lấy quyển sách bằng cả hai tay mà rung rung cảm động. “Bộ pháp tu luyện để trở thành Tu Tiên Giả?”
“Ừ.”
Uy Liêm nhắm mắt lại mà thầm nghĩ rằng không ngờ rằng lại có ngày mình đưa quyển sách này cho một Hồ tộc. Y luôn có ý định dùng công trình này để phân tích và tiêu diệt những kẻ xâm lược từ phương Bắc, giờ lại đưa nó cho A Mãnh-một đứa trẻ da ngăm mang dòng máu của kẻ thù thì đúng là mỉa mai.
“Mà ta có một cảnh báo. Nếu con trở thành một Tu Tiên Giả thông qua bộ pháp này thì sẽ có một tác dụng phụ. Càng tu luyện nó, cái ác bên trong con sẽ càng mạnh mẽ và khiến con trở thành những kẻ khát máu.”
“Khát máu?!”
A Mãnh nghe đến từ này thì xanh cả mặt. Cậu ta nhìn quyển bộ pháp trong tay mà nuốt nước bọt.
Mình sẽ trở thành những kẻ đã g·iết Trương phu nhân nếu tập luyện nó à…?
Đôi tay ấy vừa rung lên thì Tiếu Dương đã nhón người dù đứng trên một chiếc ghế gỗ để vỗ vai A Mãnh.
“Gì chứ A Mãnh thành kẻ khát máu? Nghe như bảo trời mọc đằng Tây ấy!” Cậu trai họ Bạch giơ ngón trỏ ra rồi lắc qua lắc lại trước mặt Uy Liêm cùng giọng răng đe. “Này nhé lão Chột, ta đảm bảo A Mãnh không bao giờ thành một kẻ man rợ. Vì nếu có thể thì hắn đã xé xác lão ra từ lâu rồi.”
“Bạch huynh đệ!”
Không như A Mãnh lo lắng, Uy Liêm chẳng có vẻ gì là để tâm lời nói ấy. Thậm chí, ông ta còn đồng tình mà gật đầu.
“Ừ ta cũng mong thế. Bởi thế nên ta mới đưa quyển bộ pháp này cho A Mãnh.” Uy Liêm nhìn lên cậu thanh niên cao to có gương mặt còn già hơn mình, người đàn ông chưa bao giờ tỏ ra thiện chí với Hồ tộc kia bỗng mỉm cười với A Mãnh. “Nếu vợ ta đã tin, thì ta cũng tin con.”
“Sư phụ!”
“Buông buông ra! Ta còn đang dưỡng thương đấy đừng có ôm cái kiểu đấy!”
“Á con xin lỗi!”
Nhìn hai người họ cuối cùng có thể vui vẻ thế này làm Tiếu Dương cũng nở một nụ cười mừng thầm. Dù trong gương mặt ấy lại thấp thoáng một chút gì đó buồn bã chẳng rõ lý do.
“Mà phải rồi Bạch thiếu hiệp, Trương mỗ có một điều muốn nhờ vả.”
…
“Được rồi A Mãnh! Chúng ta coi bộ phải đi hơi xa mới tới Sở Quốc đấy nên chuẩn bị đồ nhanh lên!”
“Được rồi Bạch huynh đệ, tại hạ ra ngay đây!”
Quay về ngôi nhà gỗ trong rừng của A Mãnh, hai người họ ngay lập tức chuẩn bị đồ đạc mà lên đường đến Đại Thư Viện Cổ ở Sở Quốc. Chuyện là Uy Liêm đã nhờ Tiếu Dương cho A Mãnh đi nhờ đến nơi đó trong hành trình đến Tần Quốc của cậu ta. Đương nhiên, Tiếu Dương gật đầu ngay lập tức và nắm cổ A Mãnh về nhà để chuẩn bị đồ để khởi hành.
“Đại Thư Viện Cổ hả? Không biết ở đó có gì nhỉ?”
Tiếu Dương bắt đầu nghĩ đến một tòa kiến trúc nguy nga khổng lồ với vô số sách vở mà xoa cằm, không ấn tượng mấy! Nhưng khi nghĩ đến những quyển bí kíp thất truyền có khả năng cho cậu ta bao nhiêu phép thần thông mạnh mẽ nhất trần gian thì ánh mắt lại loé sáng lên.
“Nhanh nhanh nào A Mãnh! Chậm chân kẻo bị chôm sách bây giờ!”
“Đợi chút Bạch huynh đệ!”
“Thiệt tình chậm chạp quá đấy.”
Tiếu Dương dựa một thân cây mà lèm bèm. Trên người cậu thiếu gia có đúng bộ quần áo, một bình da đựng nước và một thanh kiếm giắt hông là thấy đủ. Còn A Mãnh định mang cả cái nhà theo hay gì!
“May quá Bạch thiếu hiệp còn ở đây.”
Tiếu Dương đang đứng chờ, ngắm trời ngắm rừng đến chán thì Uy Liêm lại xuất hiện với mồ hôi nhễ nhại, miêng thì thở một cách rất mệt mỏi.
“Lão đừng nói là vừa chạy bộ ba dặm đến đấy nhé?”
“Ừ.” Vị trưởng lão gật đầu. “Vì linh lực của ta chưa ổn định nên chưa dám dùng phi kiếm và cầm lấy này.”
“Hử?”
Tiếu Dương đưa tay ra cầm lấy vật mà Uy Liêm đưa cho mình. Cậu ta lại dùng hai ngón tay để đưa nó lên trước mắt, săm soi quan sát viên ngọc nhỏ đỏ rực nhưng lạnh lẽo đến kì lạ.
“Cái quái gì đây? Đan dược à?”
“Không. Nó là Tinh Hồn được chiết xuất ra từ xác con Thỉ Tinh mà thiếu hiệp vừa tiêu diệt vài ngày trước.”
“Ồ…”
Tiếu Dương lại tiếp tục sờ mó và xoa xoa vật tròn vo nhỏ bé tẹo như một viên bi. Uy Liêm thấy một vật quý giá thế bị xem như một món đồ chơi mà xót ruột giải thích thêm.
“Vật này nếu uống vào có thể tăng ít nhất là năm mươi năm tu vi. Vì con Thỉ Tinh hôm nọ đã hoá hình đến gần như Đại Yêu Quái thì đáng giá phải đến hai trăm năm. Nếu thiếu hiệp nuốt vào, cậu sẽ còn trở nên mạnh hơn nhiều đấy.”
“Ồ. Ra là không cần tu luyện gì cũng mạnh hơn?”
“Ừ.”
Uy Liêm vốn đã định mượn tay A Mãnh để thu hoạch viên Tinh Hồn quý giá này để tăng tu vi bản thân, chuẩn bị kế hoạch t·ấn c·ông Hồ Giới trong tương lai. Nhưng nghĩ lại mạng mình còn toàn vẹn chín phần là nhờ Tiếu Dương ra tay nên y cũng chẳng thiếu liêm sỉ đến độ c·ướp lấy chiến lợi phẩm của người ta.
Với lại Bạch thiếu hiệp cũng có vẻ là một người tốt, việc dâng món bảo vật này hẳn cũng là điều mà Giai Tuệ mong muốn.
“Ta không cần.”
Dẫu vậy, Tiếu Dương lại bóp nát viên Tinh Hồn ấy một cách nhẹ nhàng cũng một cái bĩu môi. Uy Liêm mở tròn xoe đôi mắt nhìn màu đỏ linh lực trong ấy tan rã ra rồi biến mất vào không khí. Thứ bảo vật có thể khiến một người tăng tu vi một cách vượt trội mà bất kì ai cũng mong muốn vừa bị bóp nát trước mặt hắn, một cách không thương tiếc!
“Nếu đã tu luyện để thành Tiên Nhân, thì dùng ba cái thứ đường tắt này thì chẳng giống với điều mà một Tiên Nhân sẽ làm chút nào. Cảm ơn nhé, chứ ta không cần đâu.”
Tiếu Dương cười toe rồi quay sang A Mãnh đang vác cả ngôi nhà trên lưng thật thì giật mình la hét om sòm. Để lại Uy Lực nhìn ánh sáng màu đỏ quý giá kia dần biến mất khỏi tầm mắt thì lại nhìn vào lòng bàn tay của mình.
“Tên nhóc này đúng là kì quái thật…”
…
Tiếu Dương khi đó mới tháo cái nhà ra khỏi A Mãnh, cả hai người họ chỉ mang theo đồ ăn, một vài bộ đồ và toàn bộ linh thạch mà mình có. Họ vội vàng chạy về phía nam, hướng về Sở Quốc với niềm hân hoan tột độ.
“Bạch huynh đệ. Nếu tại hạ trở thành Tu Tiên Giả thì cần Đạo tâm. Liệu tại hạ có thể lấy Đạo tâm của người khác không?”
Tiếu Dương chạy song song theo A Mãnh luồn lách qua khu rừng cổ rậm rạp. Người thanh niên họ Bạch cười toe đáp một cách thẳng thắn.
“Được chứ sao không? Đạo tâm là cái quái gì chả được, miễn là thứ ngươi tin nhất!”
A Mãnh nghe thế cũng nhe răng cười cùng.
“Thế thì tại hạ biết Đạo tâm của mình là gì rồi.”
Là “Hoà bình”.