Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 999: Khánh Vô




Chỉ thấy Khánh Vô yên lặng đứng ở ngoài cửa, còn kéo theo một người không rõ sống chết.

Khánh Vô có làn da ngăm đen, sắc mặt kiên nghị, rõ ràng phải vất vả tu luyện phơi nắng phơi gió lâu dài mới được vậy.

Trên người hắn còn đầy vết máu, mọi người không rõ đây là máu của Khánh Vô hay của người khác.

Khánh Vô cũng không để ý đến đám người Khánh Nhất, lạnh lùng nói:

“Thám viên của ta đâu, nhốt người vào tù đi, đây là chỉ huy đám sát thủ - Lâm Hải Bình.”

Mọi người đều sửng sốt, ai cũng không ngờ được người ngày nào cũng nằm nhoài ra bàn này lại đi tìm Lâm Hải Bình một mình, lại bắt được đối phương về.

Nhìn đối phương xách người trưởng thành như xách gà con, chẳng lẽ hắn có thực lực cấp C trở lên?

Thậm chí rất có thể đã là cấp B!

Chỉ là đám thám viên trong phòng làm việc lại không hề động đậy, có người cười trên nỗi đau của người khác, nghĩ thầm dù Khánh Vô rất lợi hại nhưng cũng chỉ làm không công cho Khánh Nhất thôi.

Bây giờ thì hay rồi, tất cả cố gắng của Khánh Vô và Khánh Văn đều phải đưa cho Khánh Nhất.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ là khi Khánh Nhất nhìn thấy Khánh Vô, ngoan ngoãn mỉm cười lên tiếng chào:

“Chào Khánh Vô ca ca, mấy ngày trước mẹ ta nói lần sau ngươi trở về nhất định phải đến nhà ta, nàng có hầm xương cho ngươi ăn.”

Khánh Vô sửng sốt một chút rồi bình tĩnh nói:

“Ừm, biết rồi.”

Nói xong, Khánh Nhất lại dẫn người đi ngay, căn bản không muốn cướp Lâm Hải Bình trong tay Khánh Vô.

Trên đường, Khánh Hoa nhìn Khánh Nhất một cái:

“Ngài không cần Lâm Hải Bình sao?”

Khánh Nhất cười nói:

“Thực lực của Khánh Vô rất mạnh, chúng ta cộng lại cũng không đánh lại hắn. Nếu chọc giận hắn, không chừng chúng ta mới là người mất mặt. Yên tâm, ta sẽ không để các vị đi theo ta phải chịu nguy hiểm này đâu.”

Khánh Hoa khó hiểu:

“Khánh Vô có cấp bậc gì?”

Khánh Nhất ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ít nhất cũng phải cấp B, đây là tên cuồng võ nổi tiếng trong đám con cháu Khánh thị. Trong mắt chỉ có tu hành chứ không có chuyện khác. Hắn cũng là một trong những người được chọn, người duy nhất tham gia trận chiến ảnh tử mà không có người bảo vệ, vì cấp cao nhất của người hộ đạo là C, còn không bằng chính hắn.”

Lúc này trong phòng làm việc, Khánh Vô giao phạm nhân cho thám viên, mình thì nằm nhoài ra bàn ngáy o o, không thèm để ý đến vết máu trên người, cứ như đây là một chuyện rất quen thuộc vậy.

Chỉ là khi thám viên nhận lấy Lâm Hải Bình mới phát hiện, người chủ mưu đám sát thủ này đã gãy hết tay chân, xương cốt cũng vỡ nát.

Có người kéo ống tay áo của Lâm Hải Bình ra nhìn thoáng qua, từng dấu tay trên đó đã chứng minh đối phương bị Khánh Vô bóp nát xương!

Khánh Văn nhìn Khánh Vô, thậm chí hắn còn lo lắng lúc này Khánh Vô nổi máu điên lên giết toàn bộ người được chọn trong phòng làm việc.

Đây cũng là một cách để kết thúc trận chiến ảnh tử.

Bầu không khí trong văn phòng tòa nhà khu tình báo số 3 đã không sinh động như trước nữa, mọi người đều yên lặng, nơi này giống như bị lốc xoáy áp suất thấp bao phủ.

Tất cả đều nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc Khánh Nhất dựa vào gì mới có thể để khu tình báo số 1 làm chỗ dựa cho hắn?

Không phải gần đây khu tình báo số 1 đang bận bắt người ư, sao đột nhiên lại tới tham gia trận chiến ảnh tử vậy.

...

Khánh Hoa dẫn theo tất cả thám viên trở lại tầng ba khu tình báo số 1.

Vừa vào cửa lại phát hiện trong văn phòng trống không, chỉ có một mình Khánh Chuẩn vắt chéo chân trên bàn, đeo tai nghe nghe ca nhạc.

Không thấy bóng dáng Khánh Trần đâu cả.

Khánh Hoa hỏi Khánh Chuẩn:

“Ông chủ đâu?”

Khánh Chuẩn mỉm cười tháo tai nghe xuống, trả lời:

“Ông chủ ra ngoài một mình rồi, bảo là có chuyện muốn làm.”

Khánh Hoa sửng sốt, hắn đến bên cạnh Khánh Chuẩn cầm tai nghe lên nghe thử, đúng là bên trong có tiếng nhạc cực lớn:

“Ngươi biết khẩu ngữ? Sao trước kia ta không biết.”

“Ngươi còn không biết nhiều chuyện lắm.”

Khánh Chuẩn sâu xa nói:

“Dẫn người về chưa?”

“Rồi.”

Khánh Hoa gật đầu:

“Đã giam vào ngục giam bí mật.”

Lúc này Khánh Hoa bỗng nghĩ, vừa rồi ông chủ sai tất cả thám viên ra ngoài giúp Khánh Nhất bắt người, có phải muốn đẩy họ đi để có cơ hội ra ngoài một mình không?

Đối phương muốn làm gì mà lại thần bí như thế.

Mặt khác, sợ rằng ông chủ mới này vẫn còn chưa tin thám viên tổ 7 lắm.

Khánh Hoa đẩy thám viên khác ra, thấp giọng hỏi Khánh Chuẩn:

“Gần đây ông chủ không phân công ngươi làm việc gì, có phải là đã giao nhiệm vụ bí mật cho ngươi không?”

“Ngươi đoán đi?”

Khánh Chuẩn cười tủm tỉm đáp lại.

“Ta đoán, ông chủ muốn ngươi tìm được nội gián trong tổ 7.”

Khánh Hoa thấp giọng nói:

“Đúng không?”

Khánh Chuẩn cười nói:

“Bí mật.”

Khánh Hoa thở dài, nội bộ khu tình báo số 1 cực kì rắc rối khó gỡ, mỗi tổ tình báo xếp nội gián vào trong các tổ tình báo khác cũng là bình thường.

---

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹