Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1000: Cái Giá Cho Việc Phản Bội




Lúc này, Khánh Trần đã thay một bộ quần áo thể thao từ bao giờ rồi.

Hắn yên lặng đi trên đường, tự mình thăm dò địa điểm giao dịch thích hợp nhất trong lòng hắn.

Dựa theo giao hẹn của hắn và ảnh tử, đêm nay hắn phải thông báo địa điểm giao dịch cho ảnh tử.

Chạng vạng tối.

Ánh nắng chiều mùa đông xuyên qua những tòa nhà cao tầng san sát, chiếu lên người cực kì ấm áp.

Chỉ là khi ánh chiều tà màu đỏ chiếu lên cửa kính của tòa nhà đối diện, phản xạ vào trong mắt Khánh Trần, khiến hắn không thể mở mắt ra nổi.

Một tay ghita lang thang bên đường đang nhẹ nhàng gảy dây đàn, đôi giày dưới chân hắn đã rách, trên mặt cũng toàn là râu ria đã lâu không cạo.

Tiếng hát rất dễ nghe, bài hát là tác phẩm của Tống Niểu Niểu, chất giọng trong trẻo của Tống Niểu Niểu đổi thành vẻ tang thương của kẻ lang thang lại có một cảm giác khác.

Một chiếc xe đang chậm rãi chạy từ xa đến ngã tư đường phía trước, dưới ánh năng chiều, chiếc xe như ở trong hào quang.

Khánh Trần dừng chân nghe, có vẻ như đang hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này, giống như không phát hiện ra điều gì.

Nhưng vào lúc này, một người qua đường đi ngang qua tay ghita lang thang kia, vứt một đồng tiền xu xuống.

Chỉ là đồng tiền tiền xu kia rơi xuống mặt đất lại không nằm yên, mà còn bắn lên, lăn ra ngoài đường.

Tay ghita lang thang thấy cảnh này, vội ôm ghita đuổi theo tiền xu, đồng tiền này rất quan trọng với hắn, vì nó sẽ giúp hắn có một thanh protein tổng hợp làm chắc bụng.

Tay ghita lang thang cũng không chú ý, lúc hắn vọt ra đường, chiếc xe kia đã đến rất gần.

Tài xế trong xe không ngờ lại có người lao từ ven đường ra, vội đánh tay lái, chiếc xe lao vọt lên lối dành cho người đi bộ, đâm thẳng về phía Khánh Trần.

Khánh Trần đang dừng chân, chiếc xe mất khống chế, lang thang tay ghita xoay người nhặt tiền, dường như ai cũng không có liên quan đến nhau nhưng lại kết nối một cách kì diệu.

Một tiếng ầm vang, chiếc xe Benz đâm mạnh vào cột đèn bên đường.

Mà thiếu niên vốn dĩ đang đứng trên đường xe chạy chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, đang ngẫm nghĩ nhìn một màn này.

Tài xế trong ôtô nhìn chiếc xe hỏng của mình, chửi ầm lên với tay ghita lang thang kia:

“CMN ngươi không có mắt sao, chạy ra giữa đường làm gì?”

Tay ghita lang thang vội bỏ chạy.

Khánh Trần bỗng nhìn về phía tòa nhà cơ quan tình báo PCA, nếu Khánh Hạnh châm diêm cấm kỵ ACE-054 vào đúng lúc này, vậy chắc chắn đang nhìn hắn từ góc độ kia đúng không?

Hắn cười nói:

“Thú vị.”

Dựa theo tốc độ của chiếc xe này, nếu đâm phải Khánh Trần, có lẽ hắn sẽ gãy hai chân nhưng chưa đến mức phải chết.

Xem ra Khánh Hạnh đã để mắt tới hắn, nhưng cũng chỉ có thể chế tạo “tai nạn bị thương”, chứ không thể tạo ra “tai nạn chết người”.

…..

Thứ khiến người ta sợ hãi hai từ bất ngờ là vì không biết nó tới vào lúc nào.

Cho nên, khi đối mặt với đối thủ như vậy, ngươi chỉ có thể cực kỳ cẩn thận và cảnh giác, chuẩn bị xử lý nguy hiểm vào mọi lúc.

Dần dà, lo lắng đề phòng suốt ngày sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, ngủ không ngon, không thể tập trung làm bất kì việc gì, thậm chí còn mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Có thể đề phòng việc này được một ngày, nhưng lại không thể đề phòng một năm.

Tổ 7 của Khánh Trần vừa đến khu tình báo số 3 bắt người, kết quả đã bị Khánh Hạnh theo dõi ngay lập tức.

Cho dù là người như hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy lo lắng trong lòng.

Có thể tưởng tượng được, dù những người được chọn khác vẫn còn sống, tham gia được vòng thứ tư của trận chiến ảnh tử, nhưng chắc chắn tinh thần đã cực kỳ mệt mỏi.

Đương nhiên còn có một biện pháp tốt hơn, là giết người can thiệp vào vận mệnh của người khác này.

Giống như một đạo lý rất đơn giản, không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người tạo ra vấn đề.

Để người khác đi theo tiết tấu của ngươi mà không phải ngươi đi theo tiết tấu của người khác.

Hơn nữa Khánh Trần cảm thấy Khánh Hạnh lấy được vật cấm kỵ này rất phí phạm, rõ ràng còn có cách dùng tốt hơn.

Đương nhiên bây giờ vẫn chưa phải lúc, chuyện quan trọng nhất của Khánh Trần bây giờ là chuẩn bị cho vụ giao dịch Jindai Yashusi vào hai ngày sau.

Khánh Trần cầm điện thoại lên gọi cho Khánh Chuẩn:

“Tìm được chưa?”

Khánh Chuẩn cười đáp:

“Còn dễ tìm hơn cả tưởng tượng, có tổng cộng ba nội gian, nên xử lý thế nào đây?”

Khánh Trần trầm mặc hai giây:

“Có chứng cứ không?”

“Có.”

“Chuyển cho viện kiểm sát đi, khởi tố luôn.”

“Không giết họ sao?”

Khánh Chuẩn cười nói:

“Hình như thanh tra rất nhân từ, nhưng nếu như cái giá phải trả cho việc phản bội quá nhỏ, về sau vẫn còn có người phản bội.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ta thừa nhận ngươi nói rất có lý, nhưng họ bị xúi giục trước khi ta đến nên không quay đầu lại.”

“Được, nghe theo ông chủ hết!”