Đám thám viên cực kì hưng phấn, ai nấy đều xách giỏ thịt bò, áp giải năm tên sát thủ đi lên tầng.
Khi họ đi vào văn phòng, những thám viên khác ở lại canh gác đều không thể tưởng tượng nổi, mở to hai mắt nhìn giỏ thịt bò.
Trên thực tế, Khánh Văn lựa chọn phát quà vào lúc này là muốn để đám thám viên của những người được chọn khác thấy hâm mộ, việc hắn muốn làm không khác gì tổ 7 của Khánh Trần, chỉ là quà cáp hơi khác thôi...Nhưng đúng lúc này, có người đẩy cánh cửa của khu tình báo số 3 ra.
Khánh Văn vừa quay đầu liền nhìn thấy Khánh Hoa lúc trước đến trụ sở cơ quan tình báo Liên Bang PCA bắt người xuất hiện ở ngoài cửa.
Khánh Hoa khẽ mỉm cười dẫn hơn mười người xông vào, vây quanh năm sát thủ bị còng tay kia:
“Đây là sát thủ tấn công phố đèn đỏ của Jindai sao?”
Khánh Văn vừa định đi qua chào hỏi với Khánh Hoa, thì thấy Khánh Nhất đứng phái sau mỉm cười nhìn mình.
Khánh Nhất.
Đồng tử Khánh Văn co lại, hắn không ngờ Khánh Nhất lại đột nhiên xuất hiện, còn dẫn theo nhiều người của khu tình báo số 1.
Đám thám viên lão luyện đã quen thuộc với điều lệ của cơ quan tình báo đều kịp phản ứng, Khánh Nhất đang muốn lợi dụng quyền ưu tiên của khu tình báo số 1 để hưởng lợi!
Nhưng Khánh Nhất cũng không nói chuyện với Khánh Văn, mà nhìn về phía đám thám viên vốn là cấp dưới của hắn.
“Đây là thịt bò mà Khánh Văn ca ca tặng mọi người sao. Hắn luôn hào phóng như thế, nhưng mà ăn nhiều thịt sẽ không tốt cho tiêu hoá đâu.”
Khánh Nhất cười tủm tỉm nói.
Ta không giả vờ nữa, ta ngả bài!
Thật ra cùng lắm Khánh Nhất chỉ là trưởng thành hơi sớm thôi, chứ suy nghĩ vẫn chưa chín chắn như trong tưởng tượng.
Cho nên, lúc này Khánh Nhất vô cùng thoải mái, cũng cảm thấy may mắn vì bái một sư phụ vừa thích bao che cho con vừa có thực lực!
Có Khánh Trần tiên sinh trấn giữ ở khu tình báo số 1, những người được chọn khác đều bị hắn nghiền ép hoàn toàn trong phương diện thân phận chính thức!
Vì sao người cầm quyền muốn lập ra quy tắc xã hội, vì họ mới là người được lợi lớn nhất trong quy tắc đó.
Đôi khi một người thông minh giết người cũng không cần dùng vũ lực, dùng quy tắc là được.
Trong mắt Khánh Nhất, tiên sinh nhà mình là một người cực kì thông minh.
Đám thám viên của Khánh Nhất vẫn đang cầm giỏ thịt bò trong tay, khi họ phát hiện trước kia Khánh Nhất đều giả heo ăn thịt hổ thì muốn vứt giỏ thịt bò xuống trở về cũng không còn kịp.
Hơn nữa họ cũng biết rõ Khánh Nhất có khu tình báo số 1 chống lưng, hắn căn bản không cần họ.
Khánh Hoa ở bên cạnh xen vào, lạnh lùng nói với những thám viên kia:
“Một ít thịt bò đã thu mua được các ngươi, hoàn toàn quên mất lãnh đạo của mình là ai, đúng là bùn nhão không trát được tường mà.”
Đám thám viên càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Khánh Văn bình tĩnh nhìn Khánh Nhất:
“Ngươi muốn gì?”
Khánh Nhất cười tủm tỉm nói:
“Không có gì, chỉ là dẫn đám sát thủ mà ngươi vừa bắt được đi thôi.”
“Dựa vào cái gì?”
Khánh Văn lạnh lùng nói:
“Đây là ta bắt về.”
Khánh Nhất quay đầu nhìn Khánh Hoa:
“Chúng ta có thể dẫn đi không?”
Khánh Hoa nói:
“Điều 4 chương 3 trong điều lệ chế độ của PCA có nói khu tình báo số 1 có quyền ưu tiên thẩm vấn. Những khu tình báo khác cần phối hợp làm theo, giao nhận kẻ tình nghi. Thanh tra Khánh Văn, không phải ngươi chưa đọc kỹ điều lệ chế độ của PCA đấy chứ.”
Nếu là trước kia, chắc chắn Khánh Hoa sẽ không dám đắc tội người được chọn, nhưng bây giờ lại khác, sau lưng hắn có chỗ dựa cực kì vững chắc.
Hơn nữa Khánh Hoa biết rất rõ, kết quả của trận chiến ảnh tử là ngươi chết ta sống, gió chiều nào theo chiều nấy sẽ không có kết cục tốt.
Ngươi chỉ có thể theo một bên, sau đó cược hắn thắng.
Nếu ông chủ Khánh Trần đã đặt cược cho Khánh Nhất, vậy Khánh Hoa không còn lựa chọn nào khác.
Khánh Hoa hiểu địa vị của mình rất rõ, một vị phó quan trung thành chính là con đường tốt nhất của hắn.
“Dương Húc Dương, giao nhận phạm nhân đi!”
Khánh Hoa lạnh giọng nói.
Khánh Văn còn muốn nói điều gì, lại phát hiện những thám viên kia đều cúi đầu, không dám nói một câu nào cả.
Đây chính là sự khác nhau giữa hoàn toàn trung thành và chó săn, Khánh Trần đã dạy dỗ thám viên tổ 7 rất ngoan ngoãn, trong lòng ai nấy đều có mỗi Khánh Trần, mà Khánh Văn chỉ mới thu mua bằng một ít ơn huệ nhỏ thôi.
Ai hơn ai kém rõ ngay.
Nếu Khánh Văn cũng thu phục đám thám viên như Khánh Trần, chỉ sợ cho dù đám thám viên bị phạt cũng vẫn đứng sóng vai với Khánh Hoa, nhưng việc Khánh Văn làm lại thua xa Khánh Trần.
Sắc mặt Khánh Văn xanh mét, không nói một lời, trơ mắt nhìn Khánh Hoa đưa người đi.
Khánh Nhất thì cười tủm tỉm:
“Cám ơn ngươi nhé, Khánh Văn ca ca.”
Nhưng vào lúc này, lại có người bỗng nhiên đá văng cửa khu tình báo số 3 ra.