Khu thứ chín, Khánh Văn đang lẳng lặng đứng lặng trên cây cầu hành lang nối giữa hai tòa nhà lớn.
Cây cầu treo lơ lửng kia giống như một sợi dây nối giữa hai toà nhà.
Mỗi lần Khánh Văn đứng ở đây quan sát nơi hoang đường nhất trong thành phố, kiểu gì hắn cũng sẽ cảm thấy có một cảm giác cực kì siêu thoát.
Nơi này không thuộc về hắn, hắn cũng không thuộc về nơi này.
3 giờ chiều, 72 thám viên khu tình báo số 3 đã tiến vào căn chung cư bên phải, phong toả hoàn toàn theo tin tức mà Diêu Chuẩn dưới tay Khánh Văn cung cấp.
Có tiếng súng vang lên trong toà nhà, Khánh Văn vẫn rất thản nhiên đứng trên cao ngắm cảnh.
Trông hắn cũng không để tâm tới lần hành động này, dù đám thám viên còn yếu, nhưng Diêu Chuẩn dưới tay hắn đã sớm nấp trong toà nhà, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Đám thám viên và sát thủ không thể sánh bằng thực lực của Diêu Chuẩn.
Chưa đến nửa giờ, đám thám viên dưới tay hắn đã còng năm tên sát thủ đi tới để báo tin vui:
“Thanh tra, đã bắt được hết rồi, có điều trong chung cư này chỉ có năm người. Lúc chiến đấu trong toà nhà, cao thủ dưới tay ngài kịp thời xuất hiện, phía chúng ta chỉ có ba người bị thương nhẹ.”
Khánh Văn hiền hoà cười nói:
“Năm người cũng tốt rồi, thời gian còn dài.”
Lúc này, một thám viên đi đến bên cạnh Khánh Văn thấp giọng nói:
“Một người bạn ở khu ba của ta nói đến bây giờ Khánh Nhất vẫn chưa đến khu tình báo số 3 làm việc, Khánh Vô cũng đã rời đi sau khi chúng ta đi không lâu, Khánh Thi còn đang theo đuổi idol, Khánh Hạnh lại nhặt được tiền.”
Điều khiến người ta không ngờ là Khánh Văn không chỉ hợp nhất thám viên của Khánh Nhất về bên mình, còn âm thầm thu mua cả đám thám viên dưới tay Khánh Nguyên đã mất tích.
Nhưng mà lúc Khánh Văn hành động cũng không dẫn theo người của Khánh Nguyên, để họ ở khu tình báo số 3 làm mật thám, giám thị mọi hành động của các nhân tuyển khác.
Khánh Văn nhìn thám viên một cái, thản nhiên nói:
“Được rồi, cảm ơn, ta đã biết.”
Có vẻ thám viên kia muốn cố ý lôi kéo làm quen:
“Khánh Nhất còn nhỏ, thích chơi hơi thích làm, nhưng Khánh Vô đột nhiên đi ra ngoài có thể gây ra ảnh hưởng gì không?”
Khánh Văn cười nói:
“Không sao, chúng ta chỉ cần bắt được một sát thủ nữa là được.”
Yêu cầu của ảnh tử là bắt được 6 tên sát thủ trở lên, hoặc bắt được quan chỉ huy Lâm Hải Bình của lần hành động này.
Mà giờ lại có 12 tên sát thủ.
Cho nên theo lý thuyết, có tối đa ba người được chọn có ưu thế nhận được nhiệm vụ tiếp theo.
Đương nhiên Khánh Văn có thể bắt hết tất cả, cắt đứt đường của những người còn lại, nhưng hắn cảm thấy không cần làm vậy, thời gian còn rất dài, có thể chơi từ từ.
Bây giờ hắn đã vượt lên trước những người được chọn khác, đương nhiên không bối rối.
Khánh Văn cười nói:
“Đợi lát nữa trở lại hầm đỗ xe của cơ quan tình báo PCA, ta đã chuẩn bị một ít quà nhỏ cho mọi người.”
Đám thám viên sửng sốt, lát sau tất cả đều vui vẻ.
Họ biết Khánh Văn rất hào phóng, chắc là muốn thưởng cho họ đã cống hiến trong lần hành động này.
Món quà đó rất đáng để mong chờ.
Lúc trở về, giữa đám thám viên như có sóng ngầm mãnh liệt, mọi người đều muốn ngồi trên xe của Khánh Văn để thân thiết với ông chủ này hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn ba thám viên lão luyện nhất chen lên xe.
Khánh Văn cũng không quan tâm, chỉ yên lặng chờ đám thám viên tự quyết định.
Đến khi trở lại hầm đỗ xe của khu tình báo số 3, nô bộc của Khánh Văn đã sớm chờ ở đó.
Trụ sở chính ở đây không quản lý nghiêm ngặt như khu tình báo số 1, Khánh Văn chỉ cần gọi điện thoại, xe tư nhân của hắn sẽ được đi vào bãi đỗ xe.
Nô bộc Khánh Văn mở hai xe tải thùng kín ra, trong cốp sau có 72 món quà.
Đó là những giỏ thịt bò đỏ tươi mê người.
Thịt tươi được bọc trong màng bọc thực phẩm, để ở trong một cái giỏ xách giống giỏ quà đi thăm bệnh ở thế giới ngoài, những miếng thịt dày bên trong được xếp thành hình hoa hồng đẹp mắt.
Bởi vì thịt bò thật ở thế giới trong cực kỳ khan hiếm, ngay cả thịt nướng trong quán ăn cũng có mùi như thịt bò đóng hộp, nói cho cùng cũng chỉ là protein tổng hợp cao cấp hơn chút thôi.
Cho nên món quà quý giá nhất ở thế giới trong chính là thịt tươi.
Đầu tiên chỉ có thể nhìn thấy thịt thật trong chợ ở khu Tam Thượng, một cân mất tận mấy trăm đồng, thậm chí thịt bò tốt nhất còn có giá hàng chục nghìn.
Đám thám viên sáng mắt nhìn cảnh này, họ đánh giá đại khái, chỉ sợ một giỏ thịt bò phải đến hai mươi cân, bằng cả một tháng tiền lương của họ.
Nếu xách về, không phải bà xã ở nhà sẽ vui đến chết sao?!
Khánh Văn cười nói:
“Đây chỉ là chút tấm lòng nhỏ của ta, chờ đến trước Tết còn có một món quà nữa. Hy vọng trong khoảng thời gian này các vị có thể tiếp tục phối hợp.”