"Tuy sức sát thương của nó không lớn lắm, nhưng nó cũng là vật cấm kỵ mà, ngài không cảm thấy chuyện thay đổi vận mệnh của người khác rất thú vị?”
Khánh Trần nói.
Thủ lĩnh ảnh tử lắc đầu cười nói:
"Khánh Hạnh cũng là người của Khánh thị, sao ta có thể cướp đồ chơi của con cháu. Đối với ngươi mà nói, hắn là đối thủ cạnh tranh, nhưng với ta mà nói, hắn là một trong những người được chọn, ta thì luôn đối xử công bằng với tất cả những người được chọn."
Khánh Trần gật đầu:
"Cho nên, bây giờ trên người Khánh Hạnh có những hai vật cấm kỵ."
Một cái là vật cấm kỵ mà hắn lấy được trong vòng thứ nhất, cái còn lại chính là vật cấm kỵ có thể thay đổi vận mệnh mà Khánh Hạnh có từ trước.
Vật cấm kỵ mà hắn lấy được từ vòng thứ nhất là vật cấm kỵ ACE-054: Hộp Diêm Cũ Nát.
Theo tài liệu mà Lâm Tiểu Tiếu chuẩn bị cho hắn, mỗi ngày hộp diêm này có thể tạo ra một que diêm, sau khi đốt diêm lên, ngọn lửa sẽ tạo thanh một quầng sáng, khi nhìn vào quầng sáng đó, đối phương có thể thấy được người hắn muốn gặp đang làm gì.
Lúc Khánh Trần đọc đoạn giới thiệu về vật cấm kỵ ACE-054 còn thầm tự nhủ, chẳng lẽ ai đó đã cướp bao diêm của cô bé bán diêm à?
Cô bé bán diêm thật thảm.
Đương nhiên, siêu phàm giả phân ra vật cấm kỵ đó còn thảm hơn nàng nhiều, nếu người đó phải đốt chính mình mới có thể thấy người mình muốn gặp thì có lẽ sức chiến đấu của hắn còn không bằng 'dã quái'….
Tuy tác dụng của vật cấm kỵ ACE-054 không nhiều lắm nhưng dù gì sao nó cũng được coi là một vật cấm kỵ.
Lúc này, Khánh Trần đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Khánh Hạnh.
Hắn bỗng đọc được một chi tiết nhỏ trong tài liệu mà Diêm Xuân Mễ vừa gửi đến.
Nói nó là chi tiết nhỏ vì nó chỉ chiếm đúng 4 chữ trong file tài liệu dài mấy chục trang này: Khánh Hạnh bị bệnh.
Vấn đề mấu chốt không phải 4 chữ này, mà là ở chỗ chú thích thời gian xảy ra chuyện này.
Không ai quen thuộc mốc thời gian này hơn hắn….Vì chẳng phải ngày hôm đó chính là ngày đầu tiên hắn xuyên đến ngục giam số 18.
Khánh Trần bắt đầu nhíu mày, chẳng lẽ Khánh Hạnh cũng là người du hành?
Tuy không thể khẳng định, nhưng hắn hoàn toàn có lí do để nghi ngờ chuyện này.
Ngày Khánh Hạnh bị bệnh, hắn đang ở thành phố số 10. Nói cách khác, nếu đối phương thật sự là người du hành thời gian thì hẳn cũng là người của Trịnh thành.
Khánh Trần hỏi:
"Ảnh tử tiên sinh, có phải ngài đã đoán được năng lực của Khánh Hạnh bắt nguồn từ vật cấm kỵ đúng không? Nếu ngài có thể đoán được thì chẳng phải những nhân vật lớn khác của Khánh thị cũng có thể đoán được sao."
"Ta biết hay không không quan trọng, quan trọng ở chỗ hắn dùng vật cấm kỵ đó để làm gì.”
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Những thông tin ngươi đọc được, ta cũng có thể đọc được, nên có phải bây giờ ngươi cũng đang nghi ngờ hắn cũng là người du hành không?"
"Hắn không phải.”
Khánh Trần lắc đầu nói:
"Trong file tài liệu này không hề nhắc đến việc Khánh Hạnh bỗng nhiên không vẽ được gì một thời gian. Đầu tiên, nếu người xuyên vào Khánh Hạnh. muốn đạt đến trình độ vẽ tranh như hắn trong một thời gian ngắn là đều không thể. Thứ hai, trình độ vẽ tranh của hắn lúc trước và sau khi bị bệnh không có thay đổi gì."
"Ta không thể chắc chắn hắn có phải người du hành thời gian hay không, nhưng ta có thể chắc chắn trong số những người được chọn còn lại, có một người cũng là….À, trừ ngươi ra.”
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói.
Khánh Trần sửng sốt, ngoài hắn còn một người du hành nữa?
Là ai?
Chẳng lẽ là Khánh Nguyên sao?
Khánh Nguyên không phải người ở thành phố số 10, mà là ở thành phố số 19. Từ khi đối phương biến mất đến giờ, thậm chí ngay cả Diêu Chuẩn cũng không thể tìm ra bất cứ manh mối gì về hắn, điều này nói rõ hắn có một tổ chức hẫu thuẫn rất hùng mạnh.
Có thể đó là lực lượng của cha mẹ Khánh Nguyên phái đến đây, nhưng cũng có thể do tổ chức người du hành của Thái thành ở thế giới ngoài đang giúp hắn!
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử bỗng đứng dậy:
"Ngươi lại có khách rồi, cái nhà này cũng thật náo nhiệt, ta đi đây. Ngươi cứ chọn địa điểm giao dịch đi, nhưng muộn nhất phải xong trong ngày mai. Ta muốn chuẩn bị xong trước khi diễn ra giao dịch."
"Ừ, trước 6 giờ tối mai ta sẽ gửi địa điểm giao dịch mà lý do ta chọn nó cho ngài.”
Khánh Trần gật đầu.
Lúc thủ lĩnh ảnh tử bước vào Ám Ảnh Chi Môn cũng là lúc có người gõ cửa nhà hắn.
Khánh Trần vừa mở cửa ra đã thấy Tô Hành Chỉ đang lén lén lút lút đứng bên ngoài. Lần này đối phương không mặc bộ âu phục trắng như lần trước mà chọn một bộ quần áo ở nhà khá thoải mái.
Còn về tại sao đối phương phải lén lút đứng trước cửa nhà hắn ư? Có lẽ vì hắn biết thực lực của mình kém xa Lý Đông Trạch nên mới phải cẩn thận như vậy.