Khánh Trần nhắn lại:
"Tiếp tục tìm."
Hắn mở file tài liệu ra xem, không thể không nói năng lực làm việc của Diêm Xuân Mễ không tồi chút nào. Trong vài ngày, nàng đã sắp xếp gọn gàng những chuyện may mắn lẫn xui xẻo mà Khánh Hạnh gây ra vào một bảng.
Trong bảng còn phân ra những chuyện làm chết người và chuyện làm người khác bị thương.
Thậm chí nàng còn sắp xếp các sự kiện theo thứ tự thời gian, bên cạnh cột thời gian là cột chú thích thêm về các thông tin khác nàng mới tìm được như khi sự kiện xảy ra, ví dụ như lúc đó Khánh Hạnh đang làm gì.
Không thể không nói, năng lực làm việc của đám Diêu Chuẩn của Mật Điệp ti còn mạnh hơn nhiều sơ với tưởng tượng của hắn, ít nhất thì so với họ, đám thám viên của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA còn thua xa.
Đương nhiên, bọn Khánh Hoa và Dương Húc Dương cũng có ưu thế riêng của mình, đây cũng là lí do vì sao Khánh Trần thích dùng họ hơn.
Mối quan hệ giữa Khánh Trần và đám Diêu Chuẩn của hắn cùng lắm chỉ được coi là hợp tác mà thôi, còn bọn Khánh Hoa lại là người của hắn, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được hắn tin tưởng bên nào hơn rồi.
Khánh Trần không nghĩ đến chuyện này nữa mà tập trung nhìn tài liệu trong tay.
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử bỗng nhận ra, từ khi mở tài liệu ra đến giờ, Khánh Trần còn chưa động đây chút nào, nhưng hắn cũng không định lên tiếng quấy rầy.
"Hóa ra ngay cả cơ hội trở thành người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử cũng do ánh sáng may mắn mang lại cho Khánh Hạnh sao. Đáng lẽ người được chọn phải là anh trai hắn, nhưng khi đối phương đi chơi kỹ nữ lại bị người ta dùng Tiên Nhân Khiêu*, chuyện này ầm ỹ đến mức cha mẹ hắn phải chuyển cơ hội trở thành người được chọn sang hắn thì mới có thể giải quyết được chuyện này."
Chú thích: * Tiên Nhân Khiêu chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường do hai người nam nữ phối hợp với nhau. Người nữ dùng tình dục để câu dẫn đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.
"Những người bị giết đều là những người có mối quan hệ khả thân thiết với Khánh Hạnh, còn những người từng bị thương đều là những người không thân thiết lắm với Khánh Hạnh."
"Theo suy đoán của ta, nếu đối phương thật sự có một quyển sách có thể thay đổi vận mệnh người khác thì có lẽ 'cường độ' thay đổi mạnh hay yếu của câu chuyện mà Khánh Hạnh viết ra sẽ phụ thuộc vào mức độ hiểu biết của hắn về nạn nhân."
"Ví dụ, nếu hắn chỉ biết năm sinh của nạn nhân, hắn chỉ có thể khiến người đó bị thương, nếu hắn biết ngày tháng năm sinh của đối phương thì hắn có thể giết người đó."
Khánh thị thủ lĩnh ảnh tử kinh ngạc nhìn Khánh Trần:
"Vậy chuyện nhặt được tiền thì phải giải thích như thế nào đây. Hắn còn không biết cả tên của 3491 người rơi tiền, huống chi là ngày tháng năm sinh."
Khánh Trần nói:
"Điều này đồng nghĩ với việc, nếu hắn muốn thay đổi vận mệnh của mình thì chỉ cần viết tên và ngày tháng năm sinh của mình lên quyển sổ đó. Sau đó hắn chỉ cần đi ra ngoài là có thể dễ dàng nhặt được tiền. Ta còn phát hiện ra một vấn đề nữa, sau khi biết mình có ánh sáng may mắn được một năm, Khánh Hạnh đột nhiên đi học vẽ. Nhưng hắn lại chỉ học mỗi vẽ phác hoạ."
"Ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao, tại sao hắn lại chỉ học vẽ phác họa? Thường thì sao khi học xong vẽ phác họa, người ta sẽ chuyển sang học thêm vài kiểu nữa như vẽ màu chẳng hạn, nhưng Khánh Hạnh lại chỉ học mỗi vẽ phác họa. Theo tài liệu mà Diêm Xuân Mễ vừa gửi, từ lúc bắt đầu học vẽ đến giờ, Khánh Hạnh chỉ học mỗi vẽ phác họa, thỉnh thoảng hắn còn ra ngoài vẽ cây cối để nâng cao kĩ thuật của mình, chứng tỏ hắn không bỏ học vẽ, sao lâu như vậy rồi mà hắn còn không học thêm kiểu vẽ nào khác, hắn không thấy chán à?"
"Theo suy đoán của ta, rất có thể vẽ phác họa có liên quan gì đến quá trình thay đổi vận mệnh của người, cũng có thể không phải hắn viết, mà là vẽ lại vận mệnh của người khác."
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Khánh Trần, nhưng hắn có thể chắc chắn cái gọi là ánh sáng may mắn trên người Khánh Hạnh không phải tự nhiên mà có, mà do đối phương tạo nên.
Khánh Trần nhìn thủ lĩnh ảnh tử:
"Nếu Diêm Xuân Mễ có thể tìm được những tài liệu này thì chắc chắn ngài cũng có thể tìm được, những gì ta có thể nghĩ ra, nhất định ngài cũng có thể nghĩ ra. Vậy sao ngài lại muốn giấu ta?"
"Ngươi không thấy thú vị ư.”
Thủ lĩnh ảnh tử nở nụ cười:
"Nhưng ta thật sự không biết thứ trong tay hắn là gì, nếu nó thật sự là vật cấm kỵ thì có lẽ sức sát thương của nó cũng không lớn lắm, ta cũng không định nhúng tay vào chuyện này."