Họ chỉ biết đi bắt người thôi.
Nghĩ đến đây, mọi người lại bắt đầu cảm thấy tự ti, ông chủ đâu cần họ đến giúp, dù họ không đến thì đối phương vẫn có thể dễ dàng thoát thân….
Khánh Trần cười nói:
"Các ngươi dẫn Khánh Nhất lên xe đi, ta còn phải đi làm chuyện khác nữa."
Khánh Hoa không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng ông chủ dần biến mất phía xa.
Như thể trận chiến ở đây chẳng có chút liên quan nào đến hắn vậy.
…
Trong tầng một của cao ốc Utopia, Khánh Trần ngán ngẩm chờ thang máy.
Sau khi rời khỏi phố phố Phong Tình, hắn không còn gắp bất cứ nguy hiểm gì….Nhưng khi thang máy vừa mở ra.
Tống Niểu Niểu trong bộ trang phục kín mít từ đầu đến chân đang đứng trong thang máy nhìn Khánh Trần.
Khánh Trần thàm thở dài, bây giờ hắn đã bắt đầu nghi ngờ Tống Niểu Niểu có vấn đề rồi.
Trong bốn lần hắn quay về cao ốc Utopia thì có những 3 lần gặp phải đối phương, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Tống Niểu Niểu đột nhiên hỏi:
"Thật ra không phải người đến đây để điều tra những kẻ buôn người đó đúng không. Nếu đã bắt được họ thì sao ngươi còn quay lại đây. Hơn nữa, nếu lúc trước ngươi thật sự đi điều tra thì sao lại chĩa súng vào ta ngay từ đầu."
Khánh Trần không nói gì, xem ra đối phương đã nghĩ thông mọi chuyện rồi….
Tống Niểu Niểu bước lại gần hắn rồi tiếp tục nói:
"Dù gì thì ta cũng phải nói lời cảm ơn, cảm ơn ngươi đã ra tay cứu ta, nếu không có ngươi thì không biết bây giờ ta đang ở đâu."
"Không có gì, đây là trách nhiệm của ta.”
Sau đó Khánh Trần bước vào thang máy rồi liên tục nhấn nút đóng cửa.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn vào vách tường thì phát hiện Tống Niểu Niểu cũng đang nhìn hắn.
Sau khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Tống Niểu Niểu vừa nhớ lại vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng để che dấu sự lúng túng của Khánh Trần vừa tủm tỉm cười.
Nàng luôn cảm thấy Khánh Trần ngày thường lạnh lùng và Khánh Trần hôm cứu nàng không phải cùng một người.
Tống Niểu Niểu là một minh tinh nổi tiếng nên tất nhiên nàng cũng có rất nhiều bạn bè trong giới thượng lưu.
Sau chuyện bắt cóc đêm hôm đó, nàng đã hỏi thăm bạn bè xem có ai biết gì về thanh tra mới nhận chức của tổ 7 không, nhưng mọi người không những không nói gì về người đó mà còn dặn nàng cách xa hắn một chút, hơn nữa, họ còn gọi hắn là Diêm Vương Sống.
Có người nói hắn chính là thân tín mới của thủ lĩnh ảnh tử, tốt nhất đừng có bất kỳ liên quan gì tới.
Nhưng mỗi lần Tống Niểu Niểu nhớ lại lúc Khánh Trần gặp nàng, không biết vì sao nàng không những không thấy hắn đang sợ, mà thậm chí còn thấy hắn rất đáng yêu….
….
Trong phòng khách vẫn tối om như trước.
Khánh Trần vừa thấy thủ lĩnh ảnh tử đang ngồi trên ghế sofa phàn nàn:
"Nếu ngài muốn dùng ta làm mồi thì ít nhất cũng phải nói trước với ta chứ?"
"Nói trước với ngươi, chắc chắn ngươi không đồng ý.”
Thủ lĩnh ảnh tử cười tủm tỉm nói:
"Ngươi đừng có trút bực tức vì gặp Tống Niểu Niểu lên đầu ta, ta đâu phải cha ngươi, hơn nữa, ta là người ngươi có thể trút giận sao."
Khánh Trần: "…."
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Tại sao mỗi lần về nhà ngươi đều đi qua phố Phong Tình, tuy ở đó không có camera giám sát, nhưng đối với một người vừa đến thành phố số 10 đã cẩn thận đi dạo quanh khu thứ năm một lần như ngươi, hành động này chẳng hợp lý chút nào. Nên chẳng phải ngươi cố ý đi con đường này để người khác biết ngươi chắc chắn ngươi sẽ đi qua đây, từ đó bố trí mai phục xung quanh con phố này, ngươi đang cố ý làm mồi giúp ta à."
Khánh Trần tức giận nói:
"Ta đi con đường đó để dễ chạy trốn thôi."
Thủ lĩnh ảnh tử nói không sai, mỗi lần về nhà, hắn đều cố ý đi qua phố Phong Tình là để mọi người hình thành suy nghĩ, nhất định hắn sẽ đi qua đây.
Nếu sau này có người muốn phục kích hắn, chắc chắn họ sẽ chọn chỗ này làm địa điểm mai phục, đến lúc đó hắn chỉ cần đi con đường khác là xong.
Đương nhiên không phải kẻ địch nào cũng ngu xuẩn như thế, đây chẳng qua chỉ là một trong những chi tiết nhỏ trong phương án chạy trốn của Khánh Trần.
Chẳng phải mọi người thưởng nói chi tiết quyết định thắng bại à.
"Không ngờ kế hoạch của ngài đêm nay lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Ta nghĩ ít nhất ba tháng nữa phố Phong Tình mới có thể sửa chữa lại như lúc đầu.”
Khánh Trần nói.
"Vừa lúc ta đang cảm thấy khó chịu với con phố đó, ngươi không cảm thấy phá hủy nó rất thú vị sao.”
Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:
"Chẳng lẽ ngươi không thấy khó chịu mỗi khi đi qua phố Phong Tình sao. Đúng rồi, ta sẽ chuẩn bị xong mọi thứ trước khi cuộc giao dịch Jindai Yasushi, nhưng ngươi phải là người đi giao dịch."
Thủ lĩnh ảnh tử nói với Khánh Trần:
"Ngươi có thể không làm chuyện gì nhưng ngươi nhất định phải là người mang Jindai Yasushi đi đổi lấy Khánh Mục."
"Có phải nếu ta đứng ra làm chuyện này thì lòng tin của người trong hệ thống tình báo của Khánh thị mới đặt vào ta?"
Khánh Trần hỏi.
---
Từ đây tới tối còn 5 chương nữa, mọi người cùng đón đọc nhé. Các bạn cũng có thể ghé qua MẶT TRĂNG ĐỎ hiện đang lên 10 chương mỗi ngày ạ!