"Xem ra ngươi cũng không ngốc.”
Thủ lĩnh ảnh tử cảm thán.
Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Có phải ngài muốn dẫn Khánh Mục về nhà là để lợi dụng hắn lần cuối đúng, nếu ta đoán không sai, có lẽ hắn sắp chết."
Thủ lĩnh ảnh tử im lặng một lúc mới nói:
"Sau này ngươi sẽ quen với chuyện này, khi nào ngươi có thể ngồi lên vị trí này ngươi sẽ hiểu, không phải lúc nào cũng có thể làm theo ý của mình."
Khánh Trần lắc đầu:
"Ta không muốn quen với nó."
Thật ra hắn cảm thấy không phải thủ lĩnh ảnh tử muốn lợi dụng Khánh Mục lần cuối nên mới đón hắn về nhà, mà vì đối phương đã quen dùng 'Lợi ích' để che dấu suy nghĩ thật trong lòng hắn mà thôi.
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử lại bình tĩnh nói:
"Ngươi có muốn quen với nó hay không là chuyện của ngươi. Dù bây giờ ngươi có muốn rời khỏi đây thì ta cũng không bắt ngươi ở lại. Nhưng ngươi nên nhớ, từ trước đến nay thủ lĩnh ảnh tử không được phép có tình cảm, thủ lĩnh ảnh tử đời trước không đón Khánh Mục về nhà, ta cũng không đón, nếu bây giờ ngươi không đi thì làm gì còn ai đi đón hắn."
Thủ lĩnh ảnh tử nói tiếp:
"Nhưng ngươi phải hiểu, tuy ta không thật lòng muốn đón hắn, nhưng chẳng phải ngươi thật lòng muốn đón hắn về sao. Cho nên, nếu ngươi thật sự muốn rời khỏi đây thì đợi khi nào làm xong chuyện này đã."
Khánh Trần tiếp tục hỏi:
"Nhưng tại sao lại là ta? Ta chẳng qua chỉ là một người du hành xuyên vào cơ thể của một thành viên của Khánh thị thôi."
"Sau này ngươi sẽ biết.”
Thủ lĩnh ảnh tử hỏi:
"Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi muốn biến Khánh Nhất thành cái bóng của ngươi không?"
Khánh Trần do dự một lúc rồi mới gật đầu:
"Không ai nói, thủ lĩnh ảnh tử không thể có cái bóng của mình, sau này hắn sẽ ở ngoài sáng, ta ở trong bóng tối điều khiển hắn."
"Tuy phá cách là chuyện nốt, nhưng ngươi có từng tụ hỏi ban thân, nếu sau này Khánh Nhất biết ngươi cũng là một trong những người được chọn, hắn sẽ nghĩ thế nào?"
Thủ lĩnh ảnh tử hỏi:
"Ngươi có thể nói ngươi sẽ không thay đổi, nhưng hắn thì sao? Đến lúc đó, tự tay giết bạn của mình không phải trải nghiệm sung sướng gì đâu."
Khánh Trần sửng sốt, có lẽ trước đây thủ lĩnh ảnh tử đã từng phải ra tay giết bạn của mình, nếu không sao hắn lại nói như vậy.
Lúc này, Khánh Trần lại hỏi:
"Ngài nghĩ Khánh Hạnh có ánh sáng may mắn thật sao?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Ngươi cảm thấy thế nào? Ta biết ngươi đã sai Diêm Xuân Mễ đi điều tra về Khánh Hạnh, nhưng ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có phá án giỏi thế nào cũng không tìm ra manh mối gì đâu. Ngươi nghĩ ta không thắc mắc chuyện này sao, từ khi trở thành thủ lĩnh ảnh tử, ta đã cho người đi điều tra chuyện này."
"Trong 10 năm qua, hắn đã nhặt được tiền tổng cộng 3491 lần, trong những lần đó, thân phận của những người rơi tiền chưa bao giờ lặp lại, nếu hắn cố ý làm như vậy để khiến mọi người nghĩ hắn có ánh sáng may mắn thì chẳng phải hắn cần thuê 3491 người thả tiền cho hắn sao."
Khánh Trần gật đầu, thuê càng nhiều người cũng đồng nghĩ với việc sơ hở càng nhiều.
Nhưng Khánh Trần lại nói:
"Nhưng nếu có một nhóm người đang bí mật giúp hắn làm việc này thì sao, ví dụ như giúp hắn trộm tiền, sau đó ném xuống đất cho hắn nhặt."
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Tuy mọi chuyện không có sơ hở gì nhưng chỉ cần người chấp hành đủ thông minh, hơn nữa am hiểu tạo ra tình huống bất ngờ chắc chắn có thể dễ dàng qua mắt mọi người. Nhìn như tình cờ, nhưng thật ra lại là một kế hoạch được tính toán rõ ràng."
Khánh Trần là một người không tin vào tình cờ, nên chắc chắn hắn ngày mai hắn sẽ phái người điều tra Tống Niểu Niểu.
Hắn không thể không hoài nghi đối phương, làm gì có ai có thể tình cờ gặp hắn nhiều lần như vậy được.
Cho nên, khi nghe truyền thuyết về Khánh Hạnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghi ngờ Khánh Hạnh đang cố ý khiến mọi người nghĩ hắn có ánh sáng may mắn.
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử giải thích:
"Thật ra lúc trước ta cũng có suy đoán như ngươi, nhưng trong những năm qua đã xảy ra 130 chuyện khá trùng hợp. Ví dụ như chuyện Khánh Văn phát sốt, hôm đó vì trời trở lạnh, nhưng người hầu lại quên đóng của sổ phòng hắn nên mới hắn mới bị bệnh."
"Trong 130 chuyện, có 63 chuyện được camera giám sát ghi lại, ta đã xem qua những đoạn video đó, khi sự việc xảy ra, không có ai khả nghi, gương mặt của những người trong video đều không lặp lại. Chỉ có một người từng xuất hiện 2 lần trong các video, lúc trước ta đã cho người đi tra hỏi hắn, nhưng sau khi điều tra mới phát hiện hắn chẳng qua chỉ tình cờ đi qua hai chỗ đó mà thôi."
Khánh Trần hiểu ý của thủ lĩnh ảnh tử, nếu những gương mặt xuất hiện trong các đoạn video không bao giờ lặp lại thì có thể loại bỏ trường hợp đoàn đội gây án. Vì nếu thật sự có đoàn đội giúp hắn thì chắc chắn số lượng thành viên phải rất lớn, Mà số lượng càng lớn thì càng nhiều sơ hở, nhưng họ lại không tìm ra chút manh mối nào.