Ví dụ như trong những bộ phim nổi tiếng, người ta thường che tên các nhãn hiệu đi, nếu không che, chẳng phải họ đang quảng cáo cho sản phẩm đó sao.
Đương nhiên, nếu là Khánh Trần thì chắc chắn hắn sẽ bắt mọi người phải nộp.…Phí hội viên, cũng như nếu các nhãn hàng muốn tên nhãn hiệu của mình có mặt trên phim thì phải nộp tiền quảng cáo vậy.
"Sao lần này các ngươi không mang quạ đen theo? Ý ta là Lục Nhãn Ô Nha.”
Khánh Trần tò mò nói.
Tứ Nguyệt nói:
"Tòa án Cấm kỵ chỉ có đúng 6 con Lục Nhãn Ô Nha, bây giờ tất cả đều bị đem đến chiến trường ở gần thành phố số 19. Hai chúng ta không đi theo là vì chủ nhân bảo chúng ta ở lại trông coi ngươi."
Khánh Trần ngạc nhiên, trông coi hắn?! Sao phải trông coi hắn.
Lúc này, trong tòa nhà nào đó trên phố Phong Tình lại tiếp tục phát ra tiếng nổ, Tứ Nguyệt nhìn thoáng qua tòa nhà đó rồi nói:
"Không nói chuyện với ngươi nữa, chúng ta đi làm việc của mình."
Sau đó, Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt lại chùm mũ áo choàng lên đầu rồi đi về phía tòa nhà vừa phát nổ, xem ra đây chính là siêu phảm giả đầu tiên chết trong đêm nay, không biết hắn theo phe nào đây.
Khánh Trần và những người của Tòa án Cấm kỵ bình tĩnh nói chuyện với nhau như thể trận chiến đang diễn ra lúc này chẳng có liên quan gì với họ cả.
Khánh Trần vừa quay đầu nhìn Khánh Nhất thì phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào một tủ kính gần đó. Trong tủ kính của một cô gái đang khóc, xem ra chủ của nàng quên không mở cửa tủ trước khi chạy rồi.
"Sao thế? Vừa thấy đã yêu rồi à?"
Khánh Trần cười hỏi.
"Không, ta chỉ cảm thấy nàng đáng thương thôi.”
Khánh Nhất nói.
"Trên đời này còn nhiều người đáng thương lắm.”
Khánh Trần thở dài:
"Người của ngươi đang đứng ở chỗ nào, ta sẽ đưa ngươi đến đó. Bây giờ ta còn việc phải làm nên không nói chuyện thêm với ngươi được. Ngày mai ngươi cứ đến thẳng khu 1, ta sẽ dặn người gác cổng mở cửa cho ngươi."
"Ngay ở phía trước.”
Khánh Nhất chỉ tay về phía cuối phố Phong Tình.
Nhưng đúng lúc này, không biết một viên đạc lạc từ chỗ nào bay ra rồi bắn thẳng vào cây đèn đường cũ kĩ bên cạnh Khánh Nhất.
Lồng thủy tinh bao bên ngoài cây đèn vỡ toang, say đó những mảng thủy tinh bắt đầy rơi về phía cổ Khánh Nhất.
Ngay khi mảnh thủy tình còn cách cổ Khánh Nhất khoảng hai centimét, Khánh Trần đã kịp thời bắt lấy nó.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Khánh Nhất còn không biết tính mạng của mình vừa bị đe doa, trong đầu hắn lúc này còn đang nghĩ, đạn lạc bay ra từ trong chiến trường cũng bình thường.
Nhưng Khánh Trần lại không nghĩ như vậy, hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra:
"Chuyện này quá trùng hợp, hơn nữa còn chỉ nhắm vào mình ngươi."
Khánh Nhất nhíu mày:
"Tiên sinh, có phải ý ngài là ánh sáng may mắn của Khánh Hạnh đang ảnh hưởng đến ta không?"
"Chưa thể khẳng định chuyện này có liên quan đến ánh sáng may mắn hay không.”
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Ngươi cứ về trước đi, ta muốn điều tra thêm một chút."
Hắn vừa dứt lời thì có người la lên:
"Thanh tra!"
Khánh Trần quay đầu lại, sao Khánh Hoa lại dẫn bọn Dương Húc Dương đến đây.
"Không phải ta đã bảo các ngươi không cần đi theo sao, sao lại tới đây.”
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Yên tâm đi, ta không sao."
Khánh Hoa và bọn Dương Húc Dương đều kinh ngạc nhìn con phố đổ nát trước mặt, phía xa vẫn còn đang vang vọng tiếng súng.
Cuối cùng, mọi người lại quay sang nhìn Khánh Trần:
“Thanh tra, ở đây đã đổ nát đến mức này rồi mà ngài còn nói mình không sao?”
Trước khi đến đay, Khánh Hoa đã nói với tất cả các thám viên đi theo hắn: Ông chủ biết đêm nay hắn sẽ gặp nguy hiểm, hắn cũng biết nếu dẫn chúng ta đi theo thì chắc chắn mọi người sẽ gặp nguy hiểm nên đối phương mới dặn họ ở lại khu 1. Nhưng bây giờ chúng ta đã biết ông chủ là người như thế nào, hơn nữa, các ngươi đã bao giờ được trả lương nhiều như nửa tháng nay không, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn ông chủ gặp nguy hiểm sao.
Chẳng lẽ tổ 7 sợ chút nguy hiểm đó?
Thật ra, đối với Khánh Hoa mà nói, có hai nguyên nhân khiến hắn muốn đi cứu người. Nguyên nhân thứ nhất là Khánh Trần biết nếu dẫn họ theo thì chắc chắn họ sẽ gặp nguy hiểm, nên mới dặn họ không được đi theo, chuyện này khiến hắn rất cảm động.
Một nguyên nhân khác là, chuyện Khánh Trần muốn đón Khánh Mục về nhà đã kích thích lòng trung thành của hắn.
Nhưng trước khi thành công đón Khánh Mục về nhà, hắn không thể tiết lộ chuyện này với bất cứ ai.
Sau khi hắn nói xong, các thám viên đều vỗ ngực cam đoan, dù đêm nay Ngọc Hoàng có xuất hiện ở đó thì họ cũng nhất quyết bảo vệ ông chủ.
Nhưng khi họ nhìn thấy tình trạng đổ nát của phố Phong Tình và nghe thấy tiếng súng liên miên không ngớt phía xa, họ mới biết có lẽ mình vỗ ngực sớm quá rồi.
Từ trước đến giờ họ đã tham dự những trận chiến như thế này bao giờ đâu?
---
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠