Lúc này, Trần Tắc lạnh lùng nói:
“Thanh tra Lý, ngươi mà làm như thế, về sau tổ 6 chúng ta không thể trở thành bạn bè với tổ 2 được rồi.”
Lý Vân giễu cợt:
“Chúng ta từng là bạn sao? Đúng rồi, bây giờ Trần thị các ngươi đã mất liên lạc với hơn mười quan chức rồi nhỉ, chắc chắn cấp trên của các ngươi đang rất căng thẳng, ngươi còn rảnh để đi ăn cơm à?”
Trước đó Trần Tắc có nói cấp trên ra lệnh cho họ không được tham dự, nhưng trên thực tế trong lòng Lý Vân Thủ biết rất rõ, Trần Tắc cũng đang lo lắng không kém gì Jindai và Kashima.
Lý Vân Thủ bê hộp cơm rời đi, còn nhỏ giọng ngâm nga, có vẻ tâm trạng rất tốt!
Chạng vạng tối, thanh tra thực tập tổ tình báo số 6 - Trần Chẩm đi lên tầng ba, hắn nhìn Khánh Hoa trước mặt, bình tĩnh nói:
“Ta đã chuyển phí hội viên rồi, bây giờ ta muốn gặp thanh tra mới của tổ 7 các ngươi.”
Khánh Hoa mỉm cười đón hắn vào:
“Thanh tra của chúng ta đang tập trung xem hồ sơ, không tiếp khách được, có chuyện gì ngươi nói với ta là được rồi.”
Trần Chẩm tí nữa thì tức chết, đã nộp phí hội viên rồi mà vẫn không gặp được thanh tra tổ 7.
Hai người đang đi vào bên trong, Trần Chẩm lại phát hiện thanh tra thực tập tổ 2 - Lý Thanh Phong đang ngồi trong văn phòng của thanh tra tổ 7.
Trần Chẩm sửng sốt, hỏi Khánh Hoa:
“Đây không phải là Lý Thanh Phong sao, hắn dựa vào cái gì mà có thể nói chuyện trực tiếp với thanh tra của các ngươi?”
Khánh Hoa ngẫm nghĩ: “Ngươi là VIP, hắn là VVIP. Ta biết có lẽ ngươi khó chấp nhận được, nhưng ông chủ của chúng ta nói không sao cả, ý thức tiêu pha phải được bồi dưỡng từ từ.”
Trần Chẩm muốn hộc máu ngay tại chỗ, còn có cấp bậc hội viên nữa?!
CMN chứ từ từ bồi dưỡng ý thức tiêu pha!
Không đúng, rõ ràng tổ tình báo số 2 của Lý thị đã sớm giao hện trước với tổ 7.
“Chờ một chút, ta quên mang điện thoại, phải quay về một chuyến.”
Trần Chẩm nói:
“Lát nữa đến vẫn có thể nói chuyện chứ?”
“Đương nhiên là được.”
Khánh Hoa cười nói:
“Cánh cửa của tổ 7 vĩnh viễn rộng mở cho hội viên!”
Trần Chẩm quay người rời khỏi, hắn trở lại văn phòng nói tất cả mọi chuyện vừa nhìn thấy trong tổ 7 cho thanh tra Trần Tắc.
Sắc mặt Trần Tắc xanh mét, vỗ bàn lên, hắn đã kịp phản ứng:
“Thì ra Lý Vân Thủ là người của bên đó!?”
Cảm giác này giống như khi ngươi đang chơi trò canh tranh với người khác, kết quả sau khi cạnh tranh mới phát hiện người ta là người của công ty trò chơi.
Vậy còn tranh đua gì nữa!
Trần Tắc không chỉ không gài bẫy được tổ 7, còn đưa manh mối quan trọng cho “người bên đó”.
Chắc hẳn bây giờ đám quan chức phe phái Lý thị đều đã trở về rồi, đây là tiền của quan thì trả đủ, còn tiền của dân thì chia ba xẻ bảy sao?
“Ông chủ, phải làm sao bây giờ?”
Trần Chẩm hỏi.
Trần Tắc thở dài:
“Còn có thể làm sao nữa, thua thì phải nhận thua thôi. Thành phố số 10 không phải sân nhà của chúng ta, lúc đầu cũng không có mấy quan chức nằm vùng, bây giờ lại bị bảy tổ bắt nhiều như vậy. Ngươi tiếp tục đến tổ 7 giao dịch, nói cho họ biết trong tay chúng ta không có người của Jindai, Kashima, nhưng có thể trao đổi những nhân viên tình báo của Khánh thị mà chúng ta bắt được mấy năm nay.”
“Vâng.”
Trần Chẩm gật đầu đi xuống tầng.
Trần Tắc ngẩn người ngồi trong văn phòng một mình, hắn không hiểu, muốn diễn kịch thì cũng phải để thanh tra thực tập của tổ 2 làm chứ.
Thanh tra tổ 7 dựa vào cái gì mà có thể sai khiến được cả Lý Vân Thủ?
...
Trong văn phòng tổ 7 trên tầng ba, Khánh Trần tiễn Lý Thanh Phong đi, lại ngồi trong phòng làm việc nhìn Trần Chẩm đi rồi về, liền biết chuyện này đã thành công.
Khánh Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khánh Chuẩn, Khánh Hoa đẩy cửa vào nhìn thấy màn này.
Khánh Chuẩn cười nói:
“Ông chủ, ta còn tưởng rằng ngươi đứng ngoài ngàn dặm bày mưu nghĩ kế chứ, hoá ra ngươi cũng không bình tĩnh.”
Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn:
“Nói về công việc trước đi, bên phía Kashima đã có đột phá chưa?”
Khánh Hoa khó nén kích động gật đầu:
“Kashima vừa liên hệ với chúng ta, họ đồng ý dùng Jindai Yashusi trao đổi hai thành viên Kashima trong tay chúng ta. Thời gian là ba ngày sau, giao dịch ngay trong thành phố số 10.”
“Đây là chuyện tốt.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ta sẽ báo có chuyện này với ảnh tử tiên sinh, việc trao đổi con tin cứ giao cho người chuyên nghiệp làm thôi.”
Rốt cuộc khu tình báo số 1 vẫn còn rất yếu, tay sai vẫn mãi chỉ là tay sai thôi, không được tính là quân chính quy.
Cho nên phải để Mật Điệp Ti dưới tay ảnh tử tự mình hoàn thành chuyện lớn, nó cần hơn mười gián điệp, mấy trăm diêu chuẩn bắt tay phối hợp.
Thân phận của Jindai Yashusi quá nhạy cảm, nhất định phải đề phòng Jindai đến cướp người.
Lúc này, Khánh Hoa khó hiểu hỏi:
“Ông chủ, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngài có muốn trả lời hay không đều được.”