Dù sao thành phố số 10 có mấy chục nghìn quan chức lớn nhỏ, tổ tình báo khác cũng không thể xác nhận rốt cuộc có bao nhiêu người bị bắt ngay được.
Hơn nữa quan trọng là vì trước đó tổ 7 có chiến tích chói lọi nên không ai nghi ngờ Khánh Hoa đang đóng kịch cả.
Cơ mà dù Khánh Hoa diễn kịch như thế nào.
Đến nay vẫn không có ai đến tổ 7 làm hội viên.
Khánh Hoa nhìn thoáng qua thời gian, đã được 24 tiếng kể từ khi lấy bảng trắng xuống rồi.
Hắn nhìn thám viên canh gác ngục giam bí mật:
“Sao rồi, những tổ tình báo khác đã có dấu hiệu nhận thua chưa? Đã có ai đến hỏi về hội viên không?”
Thám viên lắc đầu, lo lắng nói:
“Không, không một người nào đến hỏi cả. Trưởng quan, ngươi nói xem kế hoạch này của ông chủ có thể thất bại không? Chắc hẳn những tổ tình báo khác vẫn còn con át chủ bài, họ sẽ không dễ dàng nhận thua, lần này chúng ta trở mặt, nếu không làm tốt sẽ còn khiến Khánh thị chúng ta hỗn loạn, nói không chừng tổ tình báo khác còn kéo cả nhân vật lớn xuống đấy.”
Khánh Hoa lạnh lùng lườm thám viên:
“Đây không phải là chuyện ngươi có thể thảo luận, ông chủ dặn dò cái gì, chúng ta cứ làm cái đó.”
Tuy hắn nói thế, nhưng nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút cũng hơi lo.
...
11 giờ đêm, nhà ăn thông báo cho mọi người đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya.
Tổ 7 đã quen với việc tăng ca đều vui vẻ đi ăn cơm, những tổ tình báo khác lại rầu rĩ đến nhà ăn.
Thật ra những thanh tra kia vốn không định để đám thám viên ăn bữa khuya, dù sao lửa sắp cháy đến nơi rồi, bận rộn cả một ngày mà chẳng làm được trò trống gì, còn ăn khuya cái gì nữa?
Song khi họ nghe nói tổ 7 đến nhà ăn mới vội đuổi đám thám viên nhà mình đi ăn cơm, thuận tiện xem có thể nghe ngóng được gì từ chỗ tổ 7 hay không.
Thanh tra thực tập Trần Chẩm của Trần thị vừa đến nhà ăn tầng 1 đã đi thẳng đến chỗ Khánh Chuẩn, ngồi xuồng đối diện Khánh Chuẩn.
Khánh Chuẩn cắn một miếng bánh bao, cười nói:
“Sao lại rầu rĩ như thế, chẳng lẽ công việc không thuận lợi sao?”
Trần Chẩm nghẹn họng, chúng ta không thuận lợi còn không phải vì ngươi đã bắt hết người trước rồi sao?
Nhưng mà hắn không thể nói như vậy, chỉ có thể giả vờ cười nói:
“Chỉ là tăng ca không được về nhà, thấy hơi mệt mỏi thôi. Đúng rồi, hôm nay các ngươi bắt được không ít người nhỉ?”
Khánh Chuẩn cười tủm tỉm nói:
“Đây là việc mà mấy người không phải hội viên như các ngươi có thể nghe ngóng chắc?”
Nói rồi, Khánh Chuẩn lại nhìn về phía thám viên bên cạnh Trần Chẩm:
“Tổ 6 không phát lương tăng ca cho các ngươi sao? Ăn một bữa cơm cũng phải đau khổ như vậy.”
Tên thám viên kia sửng sốt:
“Các ngươi có lương tăng ca?”
Khánh Chuẩn cười tủm tỉm đáp lại:
“Đương nhiên là có rồi, các ngươi không có sao? Tiền làm thêm giờ của tổ 7 chúng ta cũng phải bằng một xe...À không đúng, không thể nói cho các ngươi được.”
Nói xong, Khánh Chuẩn nghênh ngang cầm hộp cơm giữ nhiệt rời đi, trong hộp là cơm hắn lấy cho Khánh Trần.
Lúc đầu hắn có đến gọi ông chủ mới kia cùng đi ăn cơm, kết quả Khánh Trần lại từ chối.
Ông chủ mới nói với Khánh Chuẩn lúc này thanh tra tổ 7 phải giữ hình tượng thần bí, không phải là để thể hiện, mà làm thế mới tạo ra cảm giác áp lực lớn nhất cho các tổ tình báo khác.
Khánh Chuẩn cảm khái, vì để áp chế những tổ tình báo khác mà ông chủ mới tổ 7 dùng từ chiêu tâm lý đến chiêu tình báo.
Hơn nữa ông chủ mới này còn rất chăm chỉ, cứ ở mãi trong toà nhà khu tình báo số 1 không chịu rời đi, không biết là đang làm gì.
Khánh Chuẩn cầm hộp cơm đi vào văn phòng Khánh Trần thì thấy ông chủ mới đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghé, duy trì một tần suất hô hấp kỳ lạ nào đó.
Khánh Trần mở mắt ra:
“Sao rồi, có đi ăn cơm hết không?”
Khánh Chuẩn gật đầu:
“Xem ra ai cũng rất sốt ruột, lúc đầu trong nhà ăn không có bất kỳ ai, tổ 7 chúng ta vừa đến, những tổ tình báo khác cũng đều đến hết cả, ai cũng muốn nghe được vài thông tin.”
Khánh Trần gật đầu, mở nắp hộp cơm ra:
“Gấp là được.”
“Ngài không lo lắng họ trở tay lôi mấy nhân vật lớn của Khánh thị ra sao? Ta biết họ còn nắm giữ hồ sơ bí mật trong tay.”
Khánh Chuẩn ngẫm nghĩ, hứng thú nói:
“Ông chủ, những tổ tình báo khác sẽ không dễ thỏa hiệp. Dù đây đều là đám tép riu, nhưng dù sao cũng là Diêm Vương Sống trong mắt người bình thường, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách kéo nhân vật lớn phe phái Khánh thị ra rồi nhốt vào ngục giam bí mật làm lợi thế cho mình.”
Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn một cái:
“Ừm.”
Khánh Chuẩn thấy hơi bất ngờ, chuyện quan trọng như thế mà ngài chỉ “ừm” một tiếng thôi sao? Dù sao cũng phải nói cho chúng ta phải làm gì tiếp theo chứ?