Vốn dĩ lúc trước Khánh Trần chỉ định ở tạm đây một thời gian, khi nào công việc của hắn ở khu 1 ổn định một chút thì hắn sẽ dọn đến căn nhà mà Lý Tu Duệ mua cho hắn ở khu thứ ba. Chỉ là không ngờ lại có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra như vậy. Có lẽ từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không bao giờ gặp lại Tống Niểu Niểu nữa.
"Đúng rồi, bên phía Khánh Hoa thế nào rồi.”
Khánh Trần hỏi.
"Ngài yên tâm, Khánh Hoa có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó, hắn sẽ không sao đâu.”
Dương Húc Dương nói.
"Vậy là tốt rồi.”
Khánh Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Húc Dương nói tiếp:
"Chẳng lẽ ngài định điều tra những người đứng sau vụ mua bán này thật sao. Ngài cũng biết, người dám trả tiền mua Tống Niểu Niểu thì địa vị chắc chắn rất cao."
Khánh Trần nhìn Dương Húc Dương:
"Ta biết ngươi sợ ta sẽ gặp nguy hiểm vì chuyện này, nhưng dù những người đó có địa vị cao đến đâu cũng không sao, ngươi nghĩ địa vị của họ có thể cao hơn thủ lĩnh ảnh tử? Yên tâm, nếu quyền lực của ta không đủ để giải quyết họ thì thủ lĩnh ảnh tử sẽ ra mặt thay ta."
Khánh Trần thầm nghĩ, nếu thủ lĩnh ảnh tử đã cố ý kiếm chuyện cho hắn thì sao hắn không kiếm thêm chút phiền phức cho đối phương? Nếu người khác đã tặng quà cho ngươi thì chẳng phải ngươi cũng nên đáp lễ sao.
Dương Húc Dương thầm nghĩ, hóa ra thanh tra chính là người của thủ lĩnh ảnh tử, vậy thì càng tốt.
….
Lúc này, Khánh Hoa đang chán nản bước từng bước trên một con phố náo nhiệt ở khu thứ năm.
Hắn biết có người đang theo dõi hắn nhưng không thèm để ý.
Đêm nay, trong khi những thám viên khác của tổ 7 đều được về nhà nghỉ ngơi thì hắn phải làm việc, vì Khánh Trần đã giao cho hắn một nhiệm vụ, chính là…đợi người của Jindai hoặc Kashima đến giao dịch.
Đã 7 ngày trôi qua kể từ khi tấm bảng trắng được đặt trước cửa phòng làm việc của tổ 7. Tên những người Khánh Trần bắt được trong 7 ngày qua đều được viết lên đó.
Khánh Hoa đã từng nói với thanh tra, hắn sợ người của Jindai và Kashima sẽ không đến chỗ giao dịch.
Nhưng lúc đó Khánh Trần lại nói, nếu đối phương chưa đồng ý, có nghĩa là người chúng ta bắt được chưa đủ quan trọng với họ.
Nên hắn mới bảo mọi người tăng ca liên tiếp 10 ngày. Đến khi đó, chắc chắn số người mà họ bắt được sẽ khiến đối phương phải động tâm, đối phương không muốn giao dịch cũng không được.
Hai ngày trước, Khánh Hoa đã dẫn người đi bắt một thành viên dòng chính của gia tộc Jindai. Cha của hắn là một trong những nhân vật đại biểu cho gia tộc Jindai ở thành phố số 10, ngoài ra cha hắn còn là một trong những nghị viên cấp cao của liên bang.
Từ trước đến nay nếu một nghị viên muốn giữ được ghế của mình trong nghị viện, thanh danh của hắn phải thật trong sạch. Nếu con trai hắn bị kết tội, hắn sẽ có một vết nhơ, vì vết nhơ này mà lòng tin của người dân đối với hắn sẽ giảm xuống. Từ đó, số phiếu bầu cho hắn cũng sẽ giảm, số phiếu giảm thì hắn đắc cứ nhiệm kỳ tiếp kiểu gì, cho nên hắn không thể để con trai mình bị kết tội được.
Thật ra con trai của hắn làm việc cũng rất cẩn thận, chỉ không may gặp phải Khánh Trần thôi.
Đây chính là kế hoạch của Khánh Trần, hắn sẽ bắt người rất quan trọng đối với đối phương, đến khi đó họ không muốn giao dịch cũng không được.
Đây là dương mưu.
Nhưng Khánh Hoa không biết, không phải chỉ có mỗi người của Jindai đang theo dõi hắn.
Ở phía xa, trên sân thượng của một tòa cao ốc nào đó, thủ lĩnh ảnh tử cũng đang cầm kính viễn vọng theo dõi mọi hành động của hắn.
Thật ra hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với kế hoạch lần này của Khánh Trần. Từ trước đến nay hắn còn chưa nhìn thấy gia tộc Jindai bị ép xé bỏ mối quan hệ đồng minh với Kashima bao giờ, xem ra mọi chuyện sẽ rất thú vị đây.
Trên sân thượng lúc này, trừ thủ lĩnh ảnh tử ra thì ở đây vẫn còn môt người nữa, đối phương đang cung kính nói:
"Ảnh tử tiên sinh, người mua Tống Niểu Niểu rất có thể là một nhân vật nào đó nắm quyền rất lớn trong Trần thị. Nếu thật sự bắt đối phương, có lẽ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Sợ cái gì, không phải ta còn ở đây sao? Ngươi biết không, nếu ngươi thả một con hổ vào rừng, nó sẽ thử ăn tất cả động vật trong rừng một lần, ngươi biết vì sao nó làm vậy không?"
Người đứng sau sửng sốt nói:
"Tiên sinh, ta không biết."
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Vì nó muốn biết mình đang đứng ở chỗ nào trong chỗi thức ăn ở khu rừng đó. Nó có thể động đến ai và những người nào không thể động. Có phải ngươi đang nghĩ Khánh Trần làm việc quá lỗ mãng? Thật ra những chuyện hắn đang làm chẳng khác gì con hổ đó cả, hắn muốn biết ta sẽ vì hắn làm những gì và hắn đang ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn ở đây."