Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 961: Buôn Người 2




Nhưng ngay khi Dương Húc Dương thông báo thanh tra cần người đến giúp, hơn 20 người này không kêu ca bất kì câu nào mà lập tức theo Dương Húc Dương đến đây.

Đây chính là thành qua sau hơn 10 ngày làm việc ở khu 1 của Khánh Trần.

Bây giờ, tất cả các thám viên ở tổ 7 đã thật sự coi Khánh Trần là người lãnh đạo của họ.

Khánh Trần quay sang nhìn Dương Húc Dương:

"Chỉ có 2 người đang nằm trên mặt đất là kẻ buôn người, còn những người đang đứng trong góc đều là con tin. Ngươi ở đây xử lí những chuyện còn lại đi, nhớ dẫn cả 7 người dưới bãi đậu xe về thẩm vấn. Trông coi cho cẩn thận, có lẽ bây giờ có rất nhiều người đang trông chờ diệt khẩu họ đấy. Không được để chúng tự tử, ta muốn thấy người sống về đến khu 1. Còn nữa, sau khi mang về, ta cho ngươi 3 ngày để biết được khách hàng hiện tại của họ là ai và những ai đã từng là khách hàng của họ. Dương Húc Dương, ngươi có biết nhiệm cụ của ngươi quan trọng đến mức nào không, nếu ngươi thất bại, những tên cặn bã chuyên buôn bán nô lệ vẫn sẽ thoải mái sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sau này sẽ có không biết bao nhiêu người nữa rơi vào tay họ nữa."

Nghe xong, Dương Húc Dương mới cảm nhận được trọng trách cao cả của mình, hắn lập tức đứng thẳng người, sau đó nói chắc nịch:

"Ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Khánh Trần lại quay sang nhìn Lý Mạnh Lâm, lạnh nhạt nói:

"Chẳng lẽ ngươi không biết điện thoại của con gái ngươi bị nghe lén sao. Sáng mai nhớ đến khu 1, ta sẽ cho người dạy một số kĩ năng phản trinh sát cho ngươi."

Sắp xếp xong mọi chuyện, Khánh Trần cứ thế xoay người bước ra cửa.

Mọi người đều nhìn theo bóng lưng hắn, Dương Húc Dương và các thám viên khác thấy thế cũng đi nhấc theo 2 tên buôn người dưới sàn rồi đi theo.

Khánh Trần không nhân cơ hội này để gây ấn tượng với Tống Niểu Niểu, hắn cũng không thừa dịp này để bắt những minh tinh khác phải làm gì. Như thể đối với hắn, chuyện cứu những người ở đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi.

Các minh tinh vừa nhìn theo bóng lưng Khánh Trần vừa thầm nhủ, chẳng phải Tống Niểu Niểu cũng đang ở đây sao, chẳng lẽ hắn không định nhân cơ hội này để nói gì?!

Lý Triệu Ân vừa đứng dậy vừa xoa ngón tay đau nhức rồi nói với Lý Mạnh Lâm:

"Cha, người đó là ai vậy?"

Lý Mạnh Lâm nhìn con gái nhà mình, sau đó lại liếc nhìn Tống Niểu Niểu:

"Hắn là thanh tra mới nhận chức ở khu 1, ngươi có biết từ khi nhận chức đến giờ hắn đã bắt bao nhiêu người không. Chẳng phải dạo này trên Tiền Tuyến thường xuyên đưa tin về những quan viên mất tích không rõ lí do sao. Hắn là người bắt họ. Hơn nữa, nghe nói nếu hắn đã ra lệnh bắt , người đó chắc chắn sẽ không thoát được. Ngươi nhớ phải cách xa hắn một chút, người bình thường như chúng ta tốt nhất không nên chọc vào những nhân vật nắm quyền lớn trong Khánh thị như hắn."

Lý Triệu Ân thầm tự nhủ, vừa rồi nàng còn không hiểu tại sao cha mình lại khách khí với hắn như vậy, hóa ra đối phương là nhân vật lớn của Khánh thị!

Nàng thầm thì:

"Nhưng chẳng phải hắn còn rất trẻ sao."

"Ngươi thì biết cái gì.”

Lý Mạnh Lâm tức giận nói:

"Trong các tập đoàn, người trẻ tuổi nắm quyền càng to thì cũng đồng nghĩ với việc tương lai của hắn sẽ càng sáng lạn. Chỉ vài năm nữa thôi, không biết chừng lúc đó quyền lực trong tay hắn đã lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng được."

Tuy Lý Mạnh Lâm là một kẻ chuyên đi nịnh nọt người khác để củng cố chức vị của mình, nhưng hắn sẽ không bao giờ để con gái bảo bối Lý Triệu Ân của hắn có liên quan gì đến những nhân vật nguy hiểm như vậy.

Hắn bỗng quay sang nhìn Tống Niểu Niểu thì phát hiện đối phương đang ngẩn người nhìn ra cửa, trông như có rất nhiều tâm sự.

Không hiểu sao, Lý Mạnh Lâm luôn cảm thấy mọi chuyện đêm nay không đơn giản như những gì hắn thấy.

Ngoài hành lang, Khánh Trần đang đưa hành lí của mình cho Dương Húc Dương.

Dương Húc Dương ngơ ngác hỏi:

"Ông chủ, ngài cũng ở đây sao?"

"Ừ.”

Khánh Trần bình tĩnh trả lời.

"Sao ngài lại đưa cho ta nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ ngài định chuyển đến khu 1 sao?"

Dương Húc Dương nghi ngờ nói.

Khánh Trần nhìn hắn:

"Ngươi cũng biết chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, các ngươi có thể nghỉ ngơi, nhưng ta thì không."

Không hiểu sao, sau khi nghe những lời này, Dương Húc Dương lại cảm thấy rất cảm động:

"Ông chủ, ngài cực khổ rồi."

Thật ra lý do khiến Khánh Trần không muốn tiếp tục ở đây không phải vì công việc ở khu 1, mà vì Tống Niểu Niểu. Hắn không biết sau chuyện này, nếu tiếp tục chạm mặt nhau, hắn nên nói gì nữa.

Tuy hắn đã cố ý nói vài câu chữa cháy, nhưng chỉ cần cô gái đó không phải kẻ ngốc thì sớm muộn gì nàng cũng nghĩ thông mọi chuyện.