"Nếu sau này không phải gặp đám diêm vương sống đó thì tốt biết bao."
Đây mong ước đầu tiên xuất hiện trong đầu Lý Mạnh Lâm sau khi hắn được thả.
Vì để mong ước nguyện này thành hiện thực, thậm chí hắn còn ngồi trước cửa sổ đợi sao băng mấy đêm liền….
Lý Mạnh Lâm làm vậy không phải vì hắn ngây thơ tin rằng sao băng có thể giúp điều ước của hắn trở thành hiện thực.
Mà vì hắn biết khi nào hắn còn sống ở thành phố số 10, thì chắc chắn mong ước của hắn sẽ không thể thành sự thật được.
Nên ngoài cầu nguyện ra, hắn không biết còn cách nào khác nữa.
Những ngày gần đây, lúc nào Lý Mạnh Lâm cũng sợ những thanh tra ở khu 1 sẽ ập đến nhà hắn, lôi hắn quay lại nơi quỷ quái đó một lần nữa.
Cũng may mấy ngày nay mọi chuyện khá yên bình, những gì hắn lo sợ đều không xảy ra. Sau khi hoảng sợ, hắn cũng nhận ra một chuyện, chỉ cần hắn báo cáo đủ thông tin về đoàn xe của các tập đoàn ra vào thành phố số 10 mỗi ngày thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhận ra điểm này, Lý Mạnh Lâm mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi hắn nghĩ cuộc sống của mình đã quay về với quỹ đạo bình thường thì tự nhiên đám diêm vương sống đó lại xuất hiện.
Không phải lý do tên diêm vương đó xuất hiện ở đây là vì con gái hắn chứ? Không đúng, nếu Tống Niểu Niểu cũng ở đây thì con gái hắn sẽ không sao.
Tuy nhan sắc của Lý Triệu Ân cũng khá xuất sắc, nhưng so với Tống Niểu Niểu thì nhan sắc của con bé vẫn còn kém xa.
Lý Mạnh Lâm thầm nghĩ.
Còn những nữ minh tinh ở đây, trong đó có cả Lý Triệu Ân đều đang ngẩn ngơ nhìn Lý Mạnh Lâm.
Ai cũng không ngờ một nhân viên cấp cao của cục quản lí xuất nhập cảnh như cha Lý Triệu Ân lại khép nhép, thậm chí nịnh nọt trước mặt thiếu niên này.
Từ nhỏ đến giờ, Lý Triệu Ân chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt cha nàng? Từ trước đến nay nàng chỉ thấy người khác nịnh nọt cha mình, chưa bao giờ thấy cha nàng phải nịnh nọt người nào cả.
Sao cha phải khép nép trước đối phương như vậy.
Lý Triệu Ân quay sang nhìn Khánh Trần, chắc chắn địa vị của đối phương rất cao rồi.
Không phải chỉ có mỗi Lý Triệu Ân kinh ngạc, ngay cả bọn Tống Niểu Niểu cũng rất bất ngờ, ai cũng không ngờ thiếu niên mà họ nghĩ là biến thái lúc trước lại có chức cao như vậy. Lúc này, ánh mắt của họ nhìn Khánh Trần đã thay đổi hoàn toàn.
Sau chuyện này, họ mới hiểu ra một việc, những minh tinh như họ dù có nổi tiếng đến đâu cũng chỉ là những người bình thường, mà người bình thường thì đâu có quyền quyết định chuyện gì. Chỉ có những người có chức vị cao trong liên bang như đối phương mới có quyền quyết định mạng sống của người khác.
Khánh Trần lạnh nhạt nói với Lý Mạnh Lâm:
"Ta nhận ra mấy tên buôn người trong chợ đen để mắt đến con gái ngươi nên lần theo dấu vết chúng khá lâu, cuối cũng hôm nay cũng bắt được cả đám."
"A?"
Lý Mạnh Lâm không ngờ Khánh Trần sẽ nói vậy, mãi đến lúc này hắn mới nhớ ra mục đích đến đây. Chẳng phải con gái hắn nói ở đây có biến thái sao, tại sao lại biến thành buôn người. Hắn định quay sang hỏi con gái mình thì mới phát hiện tất cả những minh tinh ở đây đều bị khóa ngón tay.
Sau đó hắn mới nhìn thấy hai người đàn ông trung niên bị Khánh Trần đánh gãy chân tay đang quằn quại trên sàn nhà.
Không cần hỏi, hắn cũng có thể tưởng tượng được chuyện gì.
Sau đó Lý Mạnh Lâm lập tức sai người mở khóa ngón tay cho các minh tinh khác, còn hắn thì đi mở khóa cho con gái.
Sau khi mở khóa xong, hắn bắt đầu hỏi thăm con gái chuyện đã xảy ra ở đây.
Khánh Trần lặng lẽ đứng chờ, ngay khi người của Lý Mạnh Lâm đang mở khóa ngón tay cho các minh tinh thì bỗng có tiếng bước chân ầm ầm của rất nhiều người vang lên ngoài hành lang. Lúc này, những người trong phòng đã bắt đầu run rẩy, không phải đồng bọn của hai tên bắt cóc kéo đến đây chứ.
Trong tất cả những người trong phòng, chỉ có mình Khánh Trần vẫn bình tĩnh như cũ.
Một lúc sau, Dương Húc Dương và hơn 20 thám viên của tổ 7 đã xuất hiện ngoài cửa.
Ngay khi bước vào nhà, họ lập tức đứng thành vòng tròn xung quanh Khánh Trần, sau đó cùng rút súng nhắm vào bọn Lý Mạnh Lâm, Lý Triệu Ân khiến những người này hoảng sợ trốn vào góc nhà.
Chuyện này xảy ra nhanh đến mức bọn Lý Mạnh Lâm còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ông chủ, ngài có sao không.”
Dương Húc Dương nói:
"Ngài muốn mang tất cả những người này về sao?"
Thật ra tối nay là thời gian nghỉ của Dương Húc Dương và 20 người đi cùng hắn. Lẽ ra tối nay họ định về nhà sớm để có thêm chút thời gian bên cạnh gia đình.