Các minh tinh càng thêm tuyệt vọng, họ không ngờ đám côn đồ này không chỉ có hai người, mà còn có rất nhiều người đang trốn ở bãi đỗ xe chờ đợi Lý Mạnh Lâm.
Đây là sai lầm duy nhất trong lần hành động này của đám bắt cóc. Họ nghe Lý Triệu Ân gọi điện cho Lý Mạnh Lâm, mới biết được vị trí của Tống Niểu Niểu, như vậy cái giá phải trả chính là Lý Mạnh Lâm đến cứu viện.
Nhưng Lý Triệu Ân chỉ nói gặp phải một tên biến thái trong điện thoại, Lý Mạnh Lâm sẽ không dẫn quá nhiều người tới, cũng sẽ không mang theo vũ khí hỏa lực nặng.
Thỉnh thoảng Tống Niểu Niểu còn nhìn về phía cửa, nàng cũng không biết mình đang chờ cái gì.
Người đàn ông trung niên phát hiện ra ánh mắt của nàng, cũng nghi ngờ nhìn ra cửa, nhưng không phát hiện được gì.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ngươi đang chờ gì thế?”
Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau họ bỗng nhiên mở ra.
Tống Niểu Niểu thấy thiếu niên thanh tra từng quấy rầy mình nhiều lần xuất hiện ở cửa.
“Ờm...cắt ngang một chút nhé!”
Thiếu niên nói.
Một giây sau, Tống Niểu Niểu thấy thiếu niên đưa tay bóp cò, chưa đến hai giây ngắn ngủi đã bắn bốn phát liên tục, bắn gãy hai chân của hai người đàn ông trung niên.
Hai người đàn ông trung niên mất thăng bằng ngã xuống đất. Họ muốn bắn trả, nhưng chưa kịp bóp cò đã cảm thấy cánh tay tê rần, cổ tay chảy máu ồ ạt không còn sức để cầm súng lục nữa.
Tống Niểu Niểu nhìn thiếu niên kia, bỗng nhiên nghĩ hoá ra cắt ngang một chút...là đánh gãy cả tay và chân thật.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người ngắt lời người khác nói thô bạo như thế.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất lặng lẽ thò bàn tay trái không bị thương vào trong túi, ấn một phím nào đó.
Khánh Trần mỉm cười nhìn hắn:
“Muốn gọi đồng bọn sao. Xin lỗi, bây giờ họ đều giống các ngươi. Muốn chạy cũng không được.”
Người đàn ông trung niên tuyệt vọng:
“Ngươi là ai?”
Tống Niểu Niểu bị khoá tay chân ngồi dưới đất tự nhủ trong lòng, hoá ra là đi giải quyết đồng bọn của đám côn đồ này, khó trách sẽ tới muộn.
Nàng nhìn bên mặt Khánh Trần, thấy thiếu niên này ung dung ngồi xổm trước mặt côn đồ, lại nghĩ tới kỹ thuật bắn chính xác và sự tự tin khi ra tay khống chế tình hình của đối phương.
Bỗng thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
Đây chính là hiệu ứng lẫn lộn kích thích nổi tiếng, bình thường khi gặp nguy hiểm, mọi người sẽ hay sinh ra phản ứng, nhận sai một sự rung động nào đó bởi vì quá sợ hãi.
Cho nên tỏ tình ở trên cầu treo, bánh xe Ferris hay cáp treo sẽ dễ thành công hơn.
Người đàn ông trung niên hung dữ hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lúc này, Khánh Trần mới nói:
“Nếu như ngươi là người bên trong chợ đen, chắc hẳn đã nghe nói về ta, ta là thanh tra tổ 7 khu tình báo số 1 mới nhậm chức.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ông chủ mới của tổ 7 khu tình báo số 1? Đương nhiên họ biết!
Đây chính là người gần đây gây ra sóng to gió lớn trong giới tình báo chỉ bằng sức một mình.
Nhưng hắn không thể ngờ ông chủ mới của tổ 7 khu tình báo số 1 lại trẻ thế này!
Thật ra vừa rồi họ đã gặp Khánh Trần ở hành lang, nhưng vì Khánh Trần quá trẻ nên họ mới không để trong lòng.
Khánh Trần nói:
“Thật ra các ngươi cũng không oan uổng lắm, ta đã theo dõi các ngươi từ lâu, lần này rơi vào tay ta không cần oan ức đâu.”
Lúc này, Khánh Trần vẫn không quên nói hay cho mình, như thế có thể giải thích hiểu nhầm lúc trước với Tống Niểu Niểu: Hắn đang điều tra đám côn đồ này, không cẩn thận làm mấy chuyện mờ ám, nhưng thật ra mấy chuyện mờ ám này là để cứu các ngươi, cho nên hãy quên chuyện của chúng ta đi.
Quả nhiên, Tống Niểu Niểu nghe Khánh Trần nói vậy thì lập tức thấy thoải mái hơn, vẻ mặt biết ơn….nhưng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.
Mà hai người đàn ông trung niên kia đều ngây ra, họ cũng không biết mình có tài đức gì lại đáng để ông chủ khu tình báo số 1 tự mình theo dõi thế này?
Tống Niểu Niểu không biết rõ mọi chuyện, cũng không hiểu lắm về chợ đen và khu tình báo, cho nên sẽ không hiểu hai người kinh ngạc đến mức nào.
Nhưng người đàn ông trung niên lại hiểu, họ là cái thá gì trước mặt khu tình báo chứ?
Diêm Vương khu tình báo số 1 theo dõi hai người họ có khác gì dùng đại bác bắn con muỗi không?
Đúng lúc này, có người từ ngoài cửa vọt vào, Lý Mạnh Lâm dẫn theo hai tên binh sĩ cầm súng ngắn trong tay gào hét inh ỏi:
“Để ta xem tên biến thái nào dám bắt nạt con gái ta?!”
Khánh Trần chậm rãi đứng dậy đối mặt với súng ngắn:
“Đội trưởng Lý, cục quản lý xuất nhập cảnh cần phải nâng cao năng lực chiến đấu đấy. Nếu thật sự có côn đồ ở đây, các ngươi đến có khác gì chịu chết không? Ta thấy có lẽ ngươi đã sống an nhàn sung sướng ở vị trí này quá lâu rồi.”
Lý Mạnh Lâm nhìn thiếu niên trong phòng chậm rãi xoay người lại rồi há hốc mồm không khép lại được.
Các minh tinh bị tiếng hét của Lý Mạnh Lâm thu hút, họ giật mình nhìn sang, tận mắt nhìn thấy Lý Mạnh Lâm biến hoá từ hung ác đến ngây ra như phỗng.
Vị lãnh đạo cục quản lý xuất nhập cảnh bình thường luôn oai phong lẫm liệt, bây giờ lại cứng đờ y như bị hóa đá, tay cầm súng cũng buông thõng bên người.
“Thanh...Thanh tra, sao ngài lại ở đây?!”