Đương nhiên những người trong căn phòng này đều có một chỗ đứng trong vòng giải trí Liên Bang.
Cho nên, không chỉ có mỗi Tống Niểu Niểu giống dê béo đợi làm thịt, bọn cướp để mắt tới tất cả.
Nhưng chỉ sợ những người này còn chưa thể ngờ được, côn đồ không chỉ muốn doạ dẫm, bắt cóc, thậm chí còn muốn bán họ đi kiếm lời giống như hàng hoá.
Thế giới ngoài có bí mật mua bán phụ nữ, mà thế giới trong còn đen tối hơn, trong chợ đen vẫn luôn có tình trạng buôn bán nô lệ, thậm chí còn tạo thành một chuỗi cung ứng.
Những nô lệ có “thân phận” này sẽ bán được với giá rất cao trong chợ đen.
Trong số mọi người ở đây, không có một ai là không có tên tuổi, sẽ bán được rất nhiều tiền trong chợ đen.
Đồng thời, lúc khách hàng mua sắm còn phải giao rất nhiều tiền đặt cọc, một khi mua nô lệ thì phải cam đoan nô lệ không chạy trốn, nếu nô lệ chạy mất thì sẽ mất tiền cọc.
Theo lý thuyết, khách hàng đều là quyền quý lớn mạnh, không thể tuân theo quy định ở trong chợ đen được, nhưng hết lần này tới lần khác quy định này vẫn được sử dụng.
Chỉ vì tổ chức chuỗi cung ứng trong chợ đen đã hứa hẹn, dù họ tịch thu tiền đặt cọc, nhưng cũng sẽ phụ trách giết chết nô lệ chạy thoát.
Chỉ là bình thường rất hiếm có cơ hội bắt được minh tinh hạng A, đầu tiên minh tinh hạng A đều ở khu Tam Thượng. Nơi đó được quản lý cực kì nghiêm ngặt, không có người trong chợ đen nào lại dám nhàn rỗi đến đó gây sự, ngay cả paparazzi muốn đến khu Tam Thượng chụp ảnh cũng phải đút lót cho thám viên uỷ ban trị an PCE mới có thể đi vào. Trước khi đi vào còn phải bị lục soát người và kiểm tra, xác định không có tiền án mới được vào.
Tiếp theo, bình thường cũng không có mấy quyền quý đồng ý chi ra một số tiền lớn cho minh tinh hạng A, số tiền đó đủ để cho mấy chục người độc lập về tài chính.
Cuối cùng, một khi chuyện này bị lộ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hơn hai mươi năm trước đã từng có người bắt được minh tinh hạng A, kết quả toàn Liên Bang xảy ra bạo động khiến tập đoàn cũng phải sứt đầu mẻ trán.
Cuối cùng phải tống cổ tên quyền quý mua nữ minh tinh hạng A kia vào ngục giam Liên Bang mới ổn định được sự giận dữ của dân chúng.
Lần này lại có người ra giá rất cao, vừa lúc có người bên trong chợ đen phát hiện bình thường Tống Niểu Niểu không ở khu Tam Thượng, mà là khu thứ năm.
Về sau lại có người cung cấp tin tức rằng thỉnh thoảng bạn bè của Tống Niểu Niểu sẽ xuất hiện ở khu thứ năm, rồi lại biến mát một cách khó hiểu.
Có côn đồ để ý đến, phát hiện có lẽ đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Thế là côn đồ đã phải tốn rất nhiều công sức tìm hacker sửa đổi, phá giải giao diện máy tính để nghe lén nàng gọi điện với người bạn Lý Triệu Ân.
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn dự đoán, gần như không lâu sau đã có cơ hội .
“Ai cũng nói ngành giải trí dễ kiếm tiền, ta rất tò mò các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền để chuộc mạng mình đây?”
Một người đàn ông trung niên cười hỏi.
Đợi đến khi các minh tinh đều chuyển khoản xong xuôi.
Hai người đàn ông trung niên, một người cầm súng ống, một người dùng chìa khóa khóa tất cả trong phòng, không chỉ khóa tay mà còn khoá cả chân.
Lúc này, bảy minh tinh trong phòng đều không dám phản kháng.
Côn đồ có súng, họ có phản kháng cũng sẽ không có bất kì tác dụng gì.
Không biết vì sao, Tống Niểu Niểu với đôi mắt đỏ ửng lại đột nhiên nhớ ra thiếu niên thanh tra kia đang ở ngay bên cạnh. Hơn nữa cũng thấy hai người đàn ông trung niên vào nhà, không biết có phát hiện ra sự bất thường ở đây không?
Nhưng nếu như đối phương đã phát hiện, hẳn phải đến cứu mình rồi?
Từ khi người đàn ông trung niên vào nhà đến bây giờ đã qua gần nửa giờ, muốn tới đã sớm tới, nếu chưa đến thì có lẽ sẽ không đến nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên xác định đã khoá chặt mọi người xong mới không kiêng dè gì lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh từng người một.
Trong phòng, một nam minh tinh trẻ tuổi cảm thấy không đúng:
“Các ngươi không chỉ muốn đòi tiền, còn định bán Tống Niểu Niểu đi!”
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên bật cười, để lộ hàm răng đen vàng lẫn lộn:
“Ngươi sai rồi, không phải chúng ta muốn bán Tống Niểu Niểu đi, mà là muốn bán tất cả các ngươi đi, cả đời có một vụ làm ăn này là đủ rồi.”
Các minh tinh lập tức tuyệt vọng, họ biết nếu như bị bán đi sẽ có kết cục thế nào, đó sẽ là mấy chục năm tối tăm không có ánh mặt trời, cho đến khi mỗi người đều già yếu xấu xí, bị bí mật đưa đến hoang dã.
Người đàn ông trung niên cười nói:
“Đừng nóng vội, lúc này đồng bọn của chúng ta còn đang chuẩn bị ở bãi đỗ xe, các ngươi còn chút thời gian tự do cuối cùng, cứ hưởng thụ cho tốt đi.”
Lý Triệu Ân giận dữ gào lên:
“Ta đã gọi điện cho ba ba rồi, chẳng mấy chốc hắn sẽ tới!”
Người đàn ông trung niên hứng thú nâng cằm Lý Triệu Ân lên:
“Nếu không ngươi cho rằng đồng bọn của ta mai phục ở bãi đỗ xe làm gì? Lãnh đạo và binh sĩ cục quản lý xuất nhập cảnh đều có tác dụng trong đường hầm kia. Yên tâm đi, giải quyết xong họ sẽ đưa các ngươi rời đi.”
Lúc này, đồng bọn bên cạnh hắn thấy hắn muốn động tay động chân với Lý Triệu Ân, liền lạnh giọng nói:
“Ngươi chạm vào nàng, khách hàng sẽ cảm thấy nàng sẽ không còn đáng giá nữa. Nghĩ cho kĩ vào, sau khi lấy được tiền thì lo gì không tìm được gái? Đừng phạm sai lầm, nếu không đại ca sẽ không tha cho ngươi.”