Khánh Trần nhìn thủ lĩnh ảnh tử, sau đó ra vẻ vô tội nói:
"Chẳng phải ngài ra lệnh cho ta làm vậy sao."
Thủ lĩnh ảnh tử khoát tay:
"Người đừng vội đổ tội cho ta….Mới đi làm mấy ngày mà sao ngươi đã am hiểu đổ tội cho người khác như vậy?!"
Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hành lang.
"Sáu người.”
Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh nói:
"Mục tiêu của họ không phải ngươi."
Khánh Trần im lặng lắng nghe một lúc, những người ngoài hành lang nhanh chóng lướt qua cửa phòng hắn, đi về phía căn phòng phía cuối hành lang.
Xem ra mục tiêu của những người này không phải hắn.
"Có lẽ mục tiêu của họ chính là minh tinh đó.”
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Ngươi không biết năm nay rất nhiều nữ minh tinh bị người ta bắt cóc để dâng cho các nhân vật lớn làm nô lệ sao."
Khánh Trần bình tĩnh hỏi:
"Có phải ngài chính là người đứng sau chuyện này không?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Ngươi thử đoán xem?"
Sau đó, thủ lĩnh ảnh tử lấy ra Ám Ảnh Chi Môn rồi bước vào.
Trong căn nhà chỉ còn lại Khánh Trần suy nghĩ xem lời mà thủ lĩnh ảnh tử vừa nói có ý gì.
Nếu hắn tin vào khả năng thủ lĩnh ảnh tử chính là người đứng sau chuyện này thì có lẽ hắn sẽ vui vẻ khoanh tay đứng xem màn kịch này.
Nhưng nếu người đứng sau chuyện này không phải thủ lĩnh ảnh tử thì có lẽ cuộc sống sau này của minh tinh đó sẽ rất thảm.
Cuối cùng, Khánh Trần lần nữa bước khỏi cửa.
…
Nửa đêm, hành lang vắng lặng không một bóng người.
Sau khi bước lại gần cửa, Khánh Trần đã nghe thấy âm thanh nhập mật mã, xem ra 6 người này biết mật khẩu nhà Tống Niểu Niểu, sau tiếng nhập mật mã là tiếng mở cửa, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Nếu 6 người đó quen biết Tống Niểu Niểu, tại sao phải lén lút như vậy. Hơn nữa, hành động của họ còn khá chuyên nghiệp, tiếng bước chân cũng rất nhỏ.
Sau khi cánh cửa đó đóng lại, căn nhà đó không còn vang lên bất cứ âm thanh nào khác.
Bây giờ Khánh Trần mới nhận ra một vấn đề, có lẽ vì Tống Niểu Niểu sợ bị hàng xóm làm phiền nên nàng đã cho người lắp đặt tường cách âm khắp. Nếu không sao hắn không nghe bất kì âm thanh nào phát ra từ nhà nàng.
Khánh Trần thầm thở dài, nếu bây giờ hắn không biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì, sao có thể tìm cách cứu người được.
Khánh Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhà mình, phía xa xa là một đám đèn neon ba chiều đang không ngừng biến thành các loại pháo hoa đủ mọi màu sắc để chúc mừng năm mới.
Sau khi pháo hoa nở rộ, đám đèn đó lại biến thành những con vật nho nhỏ chạy nhảy tung tăng khắp bầu trời.
Trong thời đại này, người ta đã thay thế hoàn toàn pháo hoa truyền thống bằng đèn neon ba chiều. Đến tối, đám đèn neon trên bầu trời sẽ biến bầu trời trên các thành phố trở nên thật lộng lẫy, lộng lẫy đến mức khiến người ta cảm tưởng hôm nay chính là ngày tổ chức vũ hội ánh sáng.
Thậm chí đôi khi Khánh Trần còn tưởng hắn đang phiêu lưu trong thế giới của Gatsby Vĩ Đại, vì mỗi ngày Jay Gatsby đều tổ chức những bữa tiệc tối tráng lệ ở đây nên thành phố này mới lộng lẫy như vậy.
Nhưng dù nó có lộng lẫy đến đâu thì cũng không thể nào che dấu sự dơ bẩn và tội ác của thế giới này.
Câu nói cuối cùng của thủ lĩnh ảnh tử trước khi rời khỏi đây có vẻ rất sâu xa, nhưng thật ra hắn chỉ muốn hỏi một câu rất đơn giản: Nếu suy đoán của ngươi đúng, ta thật sự là người đứng sau chuyện này thì không sao, nhưng nếu ngươi đoán sai thì chắc chắn Tống Niểu Niểu sẽ chết, ngươi chọn thế nào?
Thậm chí Khánh Trần còn cảm thấy, có lẽ lúc này thủ lĩnh ảnh tử đang ngồi ở đâu đó đợi xem hắn sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ bước ra ngoài hành lang mờ tối.
Lúc này, trong tay hắn đang cầm một khẩu súng giảm thanh đã lên đạn.
Cộc cộc cộc.
Khánh Trần bình tĩnh gõ cửa nhà Tống Niểu Niểu.
Sau đó hắn lại im lặng lắng nghe động tĩnh một lúc, nhưng có lẽ vì tường cách âm của căn nhà này quá dày nên dù đứng trước cửa nhà, hắn vẫn không nghe thấy bật kì âm thanh gì phát ra từ bên trong.
Khánh Trần lặng lẽ giơ súng lục lên trước ngực rồi trốn sang bên cạnh cửa nhà để tránh trường hợp bọn côn đồ không thèm ra mở cửa mà trực tiếp sả súng về phía hắn.
Sau đó hắn lại gõ cửa một lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Khánh Trần quay đầu nhìn những căn nhà trong hành lang, xác định không có ai tò mò mở cửa hắn mới bắn hai phát liên tiếp vào ổ khóa. Sau đó, một tiếng bụp vang lên, cánh cửa tự động mở ra.
Ngay khi cửa phòng hé mở, hắn mới nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm vang lên từ trong nhà, ngoài ra, hắn còn nghe thấy giọng hát của ai đó rất giống Tống Niểu Niểu.
Ồn ào như thể trong nhà đang diễn ra một buổi tiệc rất lớn vậy.