"Số lần ngài ghé thăm chỗ này còn nhiều hơn cả chủ nhà như ta.”
Khánh Trần vừa đổi dép lê vừa thở dài:
"Ngài đừng gán ghép chúng ta làm gì, đối với những người như chúng ta, chẳng phải càng tránh xa những người nổi tiếng đó mới càng tốt sao. Thật ra đến tận bây giờ ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao ngài lại biến Diêm Xuân Mễ trở thành Diêu Chuẩn của ta."
"Tất nhiên chuyện gì cũng phải có mục đích của nó, đối với những người có quyền thế, họ không cần biết khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh mình thế nào, mà thứ họ quan tâm chính là người phụ nữ đó có thân phận gì.”
Trong căn phòng tối om, thủ lĩnh ảnh tử khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói.
Khánh Trần sửng sốt:
"Chẳng lẽ lí do ngài dùng nàng chỉ vì thân phận của nàng có thể hấp dẫn đàn ông sao?"
"Đúng vậy.”
Thủ lĩnh ảnh tử nhìn Khánh Trần:
"Có phải ngươi đang định nói ngươi sẽ không hy sinh nhan sắc của nàng để đổi lấy tin tức không, vậy có bao giờ ngươi thắc mắc làm tình báo là làm gì không? Ngươi nghĩ mọi người dựa vào cái gì để lấy thông tin? Ngươi nghĩ những tin tức đó có thể dễ dàng lấy được sao, nếu nàng không dùng cách đó thì còn cách nào để moi thông tin."
Khánh Trần lắc đầu:
"Ta sẽ không cho phép nàng dùng cách đó để lấy tin tức."
Sau khi nghe đối phương nói, Khánh Trần mới hiểu ra hai việc.
Việc thứ nhất: Một người có thể dùng xác kẻ khác làm phân bón trà như thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị sao có thể là một người nhân từ được.
Chỉ khi nói chuyện với hắn, đối phương bộc lộ ra mặt ôn hòa của mình mà thôi.
Việc thứ hai: Không ngờ hắn còn chưa về đến nhà mà đối phương đã biết tất cả những chuyện hắn gặp trên đường về. Xem ra năng lực thu thập tình báo của thủ lĩnh ảnh tử còn cường đại hơn rất nhiều so với những gì hắn nghĩ.
"Tùy ngươi vậy.”
Thủ lĩnh ảnh tử lắc đầu:
"Đúng rồi, Sao ngươi không mang theo lá trà ta tặng đến khu 1? Ngươi cứ uống nó lúc làm việc cũng được, nhưng nhớ phải chia đều số trà đó trong 15 ngày, nếu ngươi không uống liên tục thì tác dụng của trà sẽ giảm rất nhiều, nhưng nhớ không được uống quá nhiều lần, cũng không nên uống quá ít."
Khánh Trần tính nghĩ, còn đúng 15 ngày nữa là hắn có thể trở về, xem ra hắn phải tận dụng thật tốt những ngày này mới được.
"Ta cũng không ngờ sau khi nhận chức lại có nhiều việc như vậy.”
Khánh Trần ngồi bịch xuống chiếc ghế phía đối diện với thủ lĩnh ảnh tử, sau đó hắn bắt đầu thoải mái nằm nhoài trên đó.
Lúc trước, đám đèn neon trên bầu trời luôn khiến hắn cảm thấy thế giới này chỉ là mộng ảo, nhưng không hiểu tại sao khi ngồi trong căn phòng đen xì như thế này, hắn lại cảm thấy rất an toàn.
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị hăng hái hỏi:
"Rõ ràng trước khi ngươi đến khu 1, ta đã dặn ngươi có thể tin tưởng Khánh Chuẩn, nhưng hắn nói khi hắn hỏi ngươi, ngươi lại nói ta chưa nhắc đến hắn với ngươi bao giờ."
Khánh Trần nhìn thủ lĩnh ảnh tử:
"Sau khi ta đến khu 1, ta mới là sếp của hắn, nếu ta không nói vậy thì sao Khánh Chuẩn có thể coi ta là sếp của hắn được. Nếu hắn nghĩ ngài mới là sếp của hắn thì sao chịu làm việc cho ta? Hơn nữa, sự thật đã chứng minh, ta không cần sự trợ giúp của ngài."
"Nên khi phân công công việc, ngươi mới cố ý giao cho Khánh Chuẩn ít công việc hơn mọi người để giảm sự chú ý của hắn trong tổ 7. Sau đó ngươi lại biến một người không liên hệ nhiều với ta như Khánh Hoa trở thành người nổi bật nhất.”
Thủ lĩnh ảnh tử gật đầu.
Tuy nói như vậy nhưng có vẻ thủ lĩnh ảnh tử lại không tức giận chút nào, thậm chí giọng nói của đối phương còn có vẻ khá vui:
"Thường thì mọi người hay tin vào lời nói của kẻ có quyền hơn lời của những người bình thường, những người biết cách nói chuyện thường rất thích trích dẫn danh ngôn hoặc nhắc đến một người quen có quyền thế để tăng sự tin cậy trong lời nói. Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào đang thừa nhận ngươi không đủ tự tin, nếu ngươi có đủ quyền uy thì cần gì nhờ đến danh tiếng của kẻ khác. Nếu ngươi tin Khánh Chuẩn, ngươi cũng chẳng khác gì họ. Tin tưởng vào bản thân, đây chính là một trong những tố chất mà những người lãnh đạo cần có."
Khánh Trần hỏi:
"Người lãnh đạo cần những tố chất gì?"
Rhủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Chẳng phải lúc trước ta đã nói với ngươi rồi sao, điều thứ nhất chính là không được tin tưởng bất cứ ai."
"Nhưng sống như vậy rất mệt.”
Khánh Trần không đồng ý với quan điểm này lắm.
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Chẳng qua ngươi chưa ngồi lên vị trí này nên mới nghĩ như vậy thôi. Đúng rồi, ngươi có biết việc hai người trong trung tâm sổ số ngươi bị bắt đã ảnh hưởng rất nhiều đến lợi ích của những nhân vật trung tâm trong nhánh thứ nhất của Khánh thị không. Sau khi ngươi bắt họ, rất nhiều người trong gia tộc đã khiếu nại ngươi, thậm chí có người còn muốn ta điều người khác đến thế chỗ ngươi."