Lý Khác nói:
“Cho nên, ta cảm thấy ngươi phải đề phòng Khánh Hạnh, loại người có hào quang may mắn này sẽ khiến các ngươi gặp chuyện không may.”
Khánh Nhất gật đầu, hắn đang muốn nói cái gì, lại thấy được một bóng người quen thuộc đang đi ra khỏi cửa sắt nhỏ trong kính viễn vọng.
Điều khiến người ta phải sợ hãi là Khánh Hoa đã từng hung dữ đến bắt người ở khu tình báo số 6, lúc này lại rất cung kính đi theo thiếu niên kia.
Khánh Hoa hôm đi bắt người khác hẳn với Khánh Hoa bây giờ.
Người trước có hình tượng như Diêm Vương Sống, mà người sau lại là phán quan dưới tay Diêm Vương.
Khánh Nhất đột nhiên hiểu ra, hoá ra thiếu niên kia mới là Diêm Vương thật sự của khu tình báo số 1.
Khánh Hoa là thanh tra thực tập, như vậy chắc chắc chỉ có thanh tra mới khiến Khánh Hoa khách khí như thế.
Hơn nữa Khánh Nhất biết, chỉ sợ sau khi đối phương vào khu tình báo số 1, tổ 7 mới dám trắng trợn bắt người.
Tất cả mà tổ 7 làm gần đây đều có liên quan đến thiếu niên thanh tra này.
“Tiên sinh...”
Khánh Nhất kinh ngạc nói.
Lý Khác trong điện thoại nhíu mày hỏi:
“Ngươi nhớ tiên sinh đến điên rồi hả?”
“Không nói nữa.”
Khánh Nhất cúp điện thoại.
Hắn trông thấy, sau khi Khánh Trần tạm biệt với Khánh Hoa thì đi một mình ra đường cái ngoài cửa khu tình báo, rất nhanh đã hoà vào trong đám người.
Khánh Nhất cứ chậm rãi đi theo sau lưng đối phương, sợ mình không cẩn thận làm mất dấu.
Khu tình báo số 1 nằm ở khu thứ ba, mà khu thứ ba lại tiếp giáp với khu thứ hai, khu thứ bốn, khu thứ năm.
Khánh Nhất yên lặng đi theo Khánh Trần từ khu thứ ba vào khu thứ năm, thế giới bắt đầu phồn hoa náo nhiệt hẳn lên.
Nếu như nói sự náo nhiệt của khu Tam Thượng đều do những câu lạc bộ tư nhân xa hoa, như vậy sự náo nhiệt của khu Hạ Lục đều do dân chúng ăn chơi vui vẻ.
Bây giờ tất cả đám công nhân, viên chức đều đã tan làm, mọi người đi trên đường hoặc đi bằng đường sắt nhẹ.
Mọi người về nhà thay quần áo lao động, có lẽ là đi xem thi đấu quyền anh, cũng có thể là đến quán bar uống rượu, hoặc là vào rạp chiếu phim để cảm nhận cuộc đời hư cấu.
Trải nghiệm những câu chuyện đẹp đẽ mà mình chưa bao giờ trải qua.
Diễn viên tụ tập trong những quán bar to to nhỏ nhỏ của thành phố, có minh tinh nhỏ, cũng có minh tinh lớn.
Tóm lại là cực kì náo nhiệt.
Khánh Nhất nhìn Khánh Trần nghênh ngang đi vào phố đèn đỏ của Jindai, hắn dần dần há to miệng, không ngờ lão sư tiên sinh sạch sẽ lại đến chỗ như thế này?!
Một giây sau, hắn trông thấy Khánh Trần lấy một cái kẹo mút từ trong túi ra nhét vào miệng, tiếp tục đi về phía trước.
Khánh Nhất đi trên đường phố, một bà chủ ở bên đường đi tới lôi kéo hắn:
“Tiên sinh, có muốn vào trong phòng uống rượu với mấy cô gái chúng ta không, trò gì các nàng cũng biết hết.”
Khánh Nhất sửng sốt, hắn vô ý thức nhìn về phía cửa kính, một thiếu nữ mặc kimono đang đứng đó mỉm cười với hắn.
Không đúng, hắn không phải đến để đi dạo phố đèn đỏ, hắn đang theo dõi tiên sinh!
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, lúc Khánh Nhất quay đầu lại đã không thể tìm được bóng dáng của Khánh Trần nữa.
Hắn lại nhìn cô gái trong cửa kính kia một chút rồi vội vàng chạy về phía trước.
Nhưng mà tiên sinh giống như một giọt nước hoà vào trong biển rộng, không thể tìm được nữa.
Khánh Nhất hơi uể oải, nếu như không phải vừa rồi mình mất tập trung, nhất định sẽ không để mất dấu.
Nhưng mà hắn đã biết lão sư tiên sinh đâu rồi, dù sao vẫn còn cơ hội đến tìm lại.
Thật ra Khánh Nhất có số điện thoại của Khánh Trần, nhưng không biết vì sao hắn lại không muốn gọi, giống như nếu gọi hắn sẽ thua vậy.
Hơn nữa khi hắn gọi điện cho tiên sinh, tiên sinh hỏi hắn có chuyện gì, hắn nên nói thế nào đây?
Khánh Nhất buồn bực ngán ngẩm đi trên phố đèn đỏ Jindai, ngay lúc đi đến con đường ít người qua lại, đột nhiên cảm giác hình như có người theo dõi mình.
Hắn đột nhiên quay lại thì thấy thiếu niên lão sư tiên sinh đang ngậm kẹo, mỉm cười đi theo mình.
Trong chốc lát, Khánh Nhất bỗng cúi đầu xoay người rời đi theo bản năng.
Lại nghe Khánh Trần hỏi:
“Tên nhóc ngươi theo dõi ta làm gì?”
Khánh Nhất lắp bắp:
“Chào...chào tiên sinh, ta không theo dõi ngài, ta chỉ trùng hợp đi ngang qua chỗ này thôi.”
“Thật sao?”
Khánh Trần đi tới vỗ quả đầu dưa hấu của Khánh Nhất.
Khánh Nhất vốn định tránh né, thế nhưng không biết vì sao cơ thể lại không nghe sai khiến, chỉ biết đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bàn tay kia vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu, giống như lần đầu tiên được tiên sinh quán đỉnh cho ở biệt viện Thu Diệp vậy.
Hắn vẫn còn cảm thấy hơi cảm động.
Màu đèn neon đỏ chót tung bay trên bầu trời phố đèn đỏ Jindai phía xa, cờ rượu màu trắng bay phấp phới, tiên sinh giống như đang đứng trong ánh hào quang.
“Tiên sinh, sao ngươi lại tới thành phố số 10?”