Lúc ăn cơm hộp, các thám viên ở tổ 7 rất thích mang hộp cơm ra đứng trước cửa, vừa ăn cơm hộp vừa vui vẻ đọc tên những người trên bảng.
Không hiểu sao, họ lại cảm thấy ăn cơm như vậy mới ngon.
Tục ngữ nói ‘binh hùng một cái, tướng hùng một tổ’.
Khi ghế thanh tra bỏ trống, tuy Khánh Hoa đã kiêm luôn cả chức thanh tra nhưng lúc đó tinh thần của cả tổ đều khá rời rạc.
Nhưng khi Khánh Trần vừa đến, cả tổ 7 đã thay đổi rất nhiều, dù ngày nào họ cũng phải tăng ca nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn.
Hơn nữa, số tiền kiếm được từ việc làm thêm trong mười ngày này còn nhiều hơn cả tổng số tiền lương hơn 20 năm đi làm cộng lại của họ.
Khánh Hoa định tìm Khánh Trần để hỏi đối phương về vấn đề phân chia tiền làm thêm? Chẳng lẽ thanh tra không định chừa chút nào cho mình sao?
Tuy hắn đã lén lút trừa cho Khánh Trần phần lớn nhất, sau đó hắn còn sai Dương Húc Dương chuyển hết số tiền tịch thu được trong sòng bạc cho Khánh Trần, nhưng số tiền đó vẫn quá ít so với số tiền mà họ kiếm được.
Lúc trước, thanh tra sẽ là người lấy 90% thu nhập của nhóm, còn 96 người chỉ được hưởng 10% còn lại, nhưng bây giờ lại biến thành Khánh Trần cầm 1 phần, còn họ chia nhau chín phần.
Chuyện này khác xa so với lúc trước.
Nhưng Khánh Trần lại trả lời hắn:
"Chẳng phải mọi người đều làm việc như nhau à. Thậm chí các ngươi còn làm công việc nguy hiểm hơn ta. Số tiền đó coi như chút tiền dưỡng già cho mọi người, đây là những gì ta muốn nói."
Sau đó Khánh Trần bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khánh Hoa tò mò nói:
"Thanh tra, ngươi định ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, ta định về nhà.”
Khánh Trần cười híp mắt nói:
"Nếu ta còn không ra ngoài thì có lẽ có người phải sốt ruột đấy."
Ý hắn chính là đám Diêu Chuẩn.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Diêm Xuân Mễ đều gửi tin nhắn chào buổi sáng, buổi trưa và chúc ngủ ngon cho hắn, rõ ràng họ bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, Khánh Trần biết, đã đến lúc rồi.
Hắn nhìn Khánh Hoa:
"Thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi."
"A?"
Khánh Hoa sửng sốt nói:
"Ông chủ, ta vẫn kiên trì được."
Khánh Trần cười nói :
"Nếu ngươi còn không đi ra ngoài thì sao Jindai và Kashima có thể nói đến chuyện trao đổi với ngươi được? Chẳng lẽ ngươi nghĩ họ sẽ đến phòng làm việc của ngươi để nói sao? Nhỡ có người nào nhìn thấy thì sao."
Khánh Hoa bỗng hiểu ra tại sao thanh tra lại nói để đạn bay, hóa ra là để đợi ngày này.
….
Đến đêm, Khánh Nhất ngồi co ro trong một chiếc xe nhỏ cũ nát do vệ sĩ tìm được, còn dùng kính viễn vọng quan sát cửa sắt lớn khu tình báo từ xa.
Hắn đã tới đây ngồi chờ bảy ngày.
Cứ đến khi trời tối khu tình báo số 3 tan làm, hắn sẽ vụng trộm đổi xe tới đây quan sát.
Thật ra Khánh Nhất cũng không biết rốt cuộc mình muốn quan sát cái gì, hắn chỉ cảm thấy có lẽ ở đây sẽ thú vị hơn, chỉ muốn đến xem một chút.
Lúc này, cửa sắt khi tình báo số 1 mở ra, một đám người lần lượt đi ra từ bên trong.
Khánh Nhất nhận ra những người kia, đó là đám người lúc trước đến khu tình báo số 6 bắt bớ!
Khánh Nhất đang tập trung tinh thần chờ đợi, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Khánh Nhất giật mình luống cuống tay chân, sợ người của khu tình báo số 1 nghe thấy tiếng điện thoại.
Chỉ là hắn vốn định cúp máy luôn, không ngờ thấy người gọi đến là là Lý Khác, do dự một chút vẫn bắt máy.
Khánh Nhất nói nhỏ:
“Làm gì thế, bây giờ ta đang bận?”
Lý Khác nói:
“Ta mới lấy được tin tức, Khánh Văn gặp phải chyện không may trên đường đi làm về. Nhưng hắn lái rất chậm cho nên không bị thương tích gì, chỉ đâm phải người khác, lúc này đang chờ uỷ ban quản lý trị an PCE hoà giải.”
“Đây đâu phải chuyện lớn gì, sao lại phải gọi điện đến.”
Khánh Nhất không hiểu.
Lý Khác bình tĩnh nói:
“Chúng ta đang nghi ngờ, có thể là hào quang may mắn của Khánh Hạnh lại mở ra rồi.”
Có không ít người biết Khánh Hạnh có được hào quang may mắn, vì cha mẹ của Khánh Hạnh vẫn luôn rêu rao về sự may mắn của con trai mình ra bên ngoài.
Phải biết, hàng ngàn năm trước tổ tiên Khánh thị có một người bạn có hào quang may mắn, từng trở thành vua thảo nguyên phương bắc, thành lập vương đình của mình.
Điều này cũng không cần giấu giếm làm gì.
Lý Khác nói:
“Mở camrea giám sát ra có thể nhìn thấy tai nạn kia xảy ra rất kì diệu, cũng rất phức tạp. Một ông lão dắt chó đi ngang qua, con chó tiểu vào cây cột điện, không cẩn thận bắn lên ống quần của người đi đường. Sau đó người đi đường cãi nhau với ông lão, một bà cô trung niên đang băng qua đường quay đầu lại xem náo nhiệt, lúc này mới bị Khánh Văn đâm phải.”
“Khánh Văn không biết nhìn đường sao?”
Khánh Nhất châm chọc:
“Trông thấy người đi đường mà còn không biết né tránh à.”
“Đây chính là chỗ kì diệu, khi ấy là 5 giờ chiều, hắn đi quan đoạn đường đó đúng lúc bị ánh mặt trời phản xạ từ toà nhà đối diện làm chói mắt.”