Khánh Nhất hỏi.
Khánh Trần cười nói:
“Làm việc, không phải ngươi đã thấy ta đi ra từ đâu à? Còn nữa, lần sau đi trên phố đèn đỏ thì nhớ ăn kẹo mút, như thế mấy mụ già kia sẽ không bám lấy ngươi nữa.”
Lúc này Khánh Nhất mới ý thức được thật ra ngay từ đầu tiên sinh đã biết hắn đang theo dõi rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khánh Nhất bỗng thấy xấu hổ.
Khánh Trần cũng không nói nhiều, chỉ cười nói:
“Nếu có gì cần giúp thì cứ gọi cho ta, bây giờ chắc ta vẫn còn một xíu quyền lực. Ngoài ra, chắc hẳn ngươi đã hoàn thành đại chu thiên rồi nhỉ, mấy ngày nữa nếu rảnh ta sẽ dạy ngươi phương pháp tu hành tiếp theo.”
Nói rồi Khánh Trần xoay người rời đi, hắn đã phát hiện Diêm Xuân Mễ ở gần đây, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Khánh Nhất kinh ngạc nhìn bóng lưng Khánh Trần, tự nhủ tiên sinh cứ đi như thế sao?
Câu hỏi quan trọng nhất là, vì sao lão sư tiên sinh có địa vị cực cao trong trang viên Bán Sơn của Lý thị lại đột nhiên đến khu tình báo số 1 làm thanh tra?!
Cho nên, thật ra tiên sinh là người Khánh thị, nhưng vì sao người Khánh thị lại có địa vị cao như vậy ở Lý thị!?
Càng quan trọng hơn là, ngài chỉ nói mấy ngày nữa nếu rảnh sẽ dạy ta phương pháp tu hành, nhưng không nói cụ thể là vào lúc nào!
Xem ra còn phải chờ ở cổng khu tình báo số 1 mới được.
Đúng rồi, quên không hỏi hỏi tiên sinh có thể điều mình đến khu tình báo số 1 không.
Khánh Nhất vô cùng ảo não, tiên sinh đi xa vậy rồi hắn mới nhớ ra còn có rất nhiều việc chưa hỏi.
...
Khánh Trần chậm rãi đi trên đường.
Diêm Xuân Mễ đeo khẩu trang và kính râm, lặng lẽ đến gần:
“Ông chủ, ngài đã ra khỏi khu tình báo số 1 rồi.”
Khánh Trần cười hỏi:
“Lại nói, ngươi chỉ là một minh tinh nhỏ hạng C, sao phải ăn mặc kín mít như thế, thật sự có người có thể nhận ra ngươi sao?”
Diêm Xuân Mễ vội vàng cười nói:
“Nhỡ may có người nhận ra thì sao, nếu để ai trông thấy ta đi vói ngài, chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt cho ngài.”
“Ừm.”
Khánh Trần gật đầu.
Hai người sóng vai đi, Khánh Trần có vẻ rất rảnh rỗi, không hỏi Diêm Xuân Mễ có chuyện gì, cũng không giao việc gì cả, 12 diêu chuẩn mà ảnh tử tiên sinh phân phối cho hắn cũng trở nên vô dụng.
Diêm Xuân Mễ thấy thái độ này của đối phương thì cắn răng, sau đó tươi cười hỏi:
“Ông chủ, chẳng lẽ ngài không muốn sắp xếp vài công việc cho đám diêu chuẩn* chúng ta sao? Có phải ngài lo lắng chúng ta không phối hợp không. Ngài yên tâm đi, chắc chắn chúng ta sẽ phối hợp làm việc với ngài!”
*diều hâu
Khánh Trần cười mà không cười nhìn Diêm Xuân Mễ:
“Thật sao?”
“Ngài xem ngài nói kìa, 12 diêu chuẩn chúng ta chỉ chuyên môn phục vụ một mình ngài thôi.”
Diêm Xuân Mễ cười nói:
“Ngài muốn ta phục vụ ngài thế nào đây?”
Khánh Trần bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
“Làm việc dưới tay ta thì đừng giở trò quyến rũ, cũng không cần ngươi phải quyến rũ, nhớ kỹ điều này. Ta không cần ai hy sinh để hoàn thành mục tiêu của ta cả.”
Diêm Xuân Mễ sửng sốt nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nhưng chức vụ diêu chuẩn này được tạo ra là để kính dâng tất cả lên cho mục tiêu mà.
Khánh Trần nhìn Diêm Xuân Mễ, có lẽ bây giờ đối phương vẫn không chịu thua, có lẽ những diêu chuẩn khác còn chưa thật sự phục hắn, nhưng không sao cả, có thể dùng được.
“Hai chuyện, thứ nhất là điều tra ra sau khi Khánh Nguyên biến mất đã đi đâu. Chuyện thứ hai là ta muốn biết tất cả những chuyện may mắn mà Khánh Hạnh đã trải qua.”
…
"Ông chủ, sao ngươi lại muốn điều tra hai người đó?"
Diêm Xuân Mễ cẩn thận hỏi:
"Chẳng phải họ đều là nhân tuyển ảnh tử sao?"
Khánh Trần nhìn Diêm Xuân Mễ:
"Chẳng phải ngươi cũng đi theo ta à, không thấy ta nói chuyện với Khánh Nhất sao. Ta muốn Khánh Nhất là người chiến thắng."
"Thì ra là thế, người ngài chọn là Khánh Nhất sao. Tuy chúng ta đều biết Khánh Nhất không ngu ngốc như những gì hắn thường biểu hiện, nhưng dù gì thì hắn vẫn không phải người ưu tú nhất trong số những người được chọn."
Diêm Xuân Mễ thầm thì nói….
"Thế nào, ngươi có ý kiến gì sao? Ngươi muốn ta chọn ai.”
Khánh Trần hỏi.
"Ta nào dám có ý kiến gì, dù ông chủ có chọn ai thì chúng ta cũng ủng hộ người đó.”
Diêm Xuân Mễ cười nói:
"Đúng rồi, đám Diêu Chuẩn….."
Khánh Trần nhìn nàng:
"Lúc nào các ngươi hoàn thành hai nhiệm vụ đó rồi mới có thể nói đến chuyện khác. Đi làm việc của ngươi đi."
Diêm Xuân Mễ thở dài, xem ra chủ mới đã biết đám Diêu Chuẩn bắt đầu sốt ruột nên mới bình tĩnh như vậy.
Tuy được đi theo một ông chủ thông minh là chuyện tốt, nhưng đối với đám Diêu Chuẩn mà nói, có lẽ những âm mưu mà họ đang giấu trong lòng sẽ khó mà thực hiện được.
Nàng lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng ông chủ mới dần biến mất trong đám người, từ khi đối phương đến thành phố số 10 đến giờ chỉ mới 10 ngày, nhưng hắn có thể dễ dàng thu phục tất cả Diêu Chuẩn ở Mật Điệp ti lẫn các thám viên ở tổ 7.