Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 912: Tiền Thưởng 2




Dù nhìn từ góc độ nào, Khánh Trần cũng không giống người du hành.

Người du hành bình thường chắc chắn sẽ không thể nói cười vui vẻ sau một trận chiến như hắn được, cứ như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn mưa rơi xuống nhân gian, không thể bình thường hơn được nữa.

“Cho nên lúc trước ngươi toàn nói dối.”

Đoàn Tử nhỏ giọng hỏi:

“Cái gì mà bị đồng đội vứt bỏ, cái gì mà muốn đến thành phố số 10 tham gia trường luyện thi, đều là giả dối hết.”

Khánh Trần mỉm cười nói:

“Các ngươi cũng đâu có nói thật, ví dụ như các ngươi không nói mình là người du hành, coi như hoà nhau đi.”

Đoàn Tử hơi khựng lại:

“Được rồi.”

Khánh Trần hiếu kì hỏi:

“Các ngươi trao đổi chim ưng với người hoang dã là để bán cho nhân vật lớn trong thành phố số 10 sao?”

“Đúng vậy.”

Tôn Sở Từ giải thích:

“Gần đây chỗ đó đang thịnh hành việc huấn luyện chim ưng, nếu có một con chim ưng được thuần hoá đứng trên cánh tay để tham gia hoạt động của giới thượng lưu sẽ là chuyện cực kì có thể diện.”

Giống như các minh tinh ở thế giới ngoài được mặc quần áo hàng hiệu nào đó thì sẽ rất có mặt mũi vậy, lúc nào mọi người cũng đều theo đuổi trào lưu.

Mà bây giờ chim ưng chính là mốt mới nhất của xã hội thượng lưu ở thành phố số 10.

Khánh Trần ngẫm nghĩ, nếu như có một con chim cắt Thanh Sơn đứng trên cánh tay mình, vậy mình có thể trở thành người có mặt mũi nhất không?

Đáng tiếc chim cắt Thanh Sơn quá lớn, không đứng vừa cánh tay hắn.

Mà chưa chắc nó vui lòng phối hợp với hắn.

Tôn Sở Từ tiếp tục nói:

“Lần này người ủy thác thợ săn hoang dã bắt giữ chim cắt là một nhân vật lớn, nhưng hình như cũng không phải bắt cho hắn, mà muốn tặng cho những người khác.”

“Một con chim ưng bao nhiêu tiền?”

Khánh Trần hiếu kì hỏi.

“1 triệu 6.”

Tôn Sở Từ nói:

“Chúng ta cũng bị số tiền này hấp dẫn, mới lấy giá rất cao để đổi với người hoang dã, chỉ là không ngờ giá cả cao đến mức họ bí quá hoá liều.”

Khánh Trần tự nhủ trong lòng, mua một con chim ưng 1 triệu 6 làm quà, chắc chắn là tặng cho nhân vật lớn cực kì quan trọng.

Mặc dù món quà này mới lạ, nhưng cũng quá quý giá.

Lại nghe Tôn Sở Từ tiếp tục nói:

“Ta nghe người ta nói, thật ra đây là món quà cho người dự bị ảnh tử.”

Khánh Trần sửng sốt:

“Sao chuyện này lại liên quan đến người dự bị ảnh tử?”

Tôn Sở Từ thấp giọng nói:

“Ở uỷ ban quản lí trị an PCE có người thế giới ngoài chúng ta. Hắn nói Khánh thị đã ban bố vòng thứ ba của trận chiến ảnh tử. Tất cả người được tử đều phải về thành phố số 10 nhận một chức vụ. Cho nên những người thấy sang bắt quàng làm họ sẽ phải tặng quà cáp đủ thể diện. Trước đó cũng có người tuyên bố nhiệm vụ bắt chim ưng, nhưng chỉ treo thưởng giá khoảng 1 triệu, nhưng bắt đầu từ tuần trước, giá cả đột nhiên tăng lên tận 1 triệu 6.”

Khánh Trần thở dài, có lẽ đây là sự ganh đua giữa các nhân vật lớn, nhất định sau này, trong số những người dự bị sẽ xuất hiện một nhân vật lớn có thể ảnh hưởng đến Liên Bang, có người muốn đầu tư từ sớm.

Giống như các vương triều cổ đại ở thế giới ngoài, bên cạnh mỗi hoàng tử tranh giành ngôi vua đều không thiếu kiểu người nịnh nọt.

Lợi ích mà mấy kẻ nịnh nọt có thể lấy được từ những người đó còn vượt xa cả 1 triệu.

Chỉ là Khánh Trần không ngờ chuyện mấy người Tôn Sở Từ bắt chim ưng còn có liên quan đến mình.

Đương nhiên cũng chỉ hơi liên quan thôi, dù sao không ai biết hắn là người dự bị ảnh tử, chim ưng cũng không phải để tặng hắn.

Khánh Trần như có điều suy nghĩ, hỏi:

“Ngươi biết họ phải giữ chức vụ gì không?”

“Hình như là thực tập giám sát cục tình báo trung ương Liên Bang khu vực ba.”

Tôn Sở Từ nói:

“Nhưng đây chỉ là tin tức ngầm.”

Khánh Trần tự hỏi, xem ra bên ngoài cũng không biết những người dự bị ảnh tử muốn gia nhập Mật Điệp Ti của Khánh thị. Chỉ là cục tình báo trung ương Liên Bang khu vực ba đã bị Khánh thị nắm giữ hoàn toàn, cho nên ảnh tử tiên sinh cho mỗi người dự bị một thân phận có chấp hành pháp luật, quyền điều tra để thuận tiện làm việc.

Ở một mặt nào đó, nói cục tình báo trung ương Liên Bang khu vực ba là cơ cấu bên dưới Mật Điệp Ti cũng không quá đáng.

Mà sức ảnh hưởng của Mật Điệp và số lượng người mà Mật Điệp có thể điều động còn hơn cả thế.

Lúc này, họ chỉ còn cách thành phố số 10 hơn hai trăm cây số, dù đường đất khó đi thì cũng có thể đến trong vòng một ngày.

Đám người Tôn Sở Từ thay phiên lái xe bán tải, đi cả ngày lẫn đêm.

Trước đó họ vội vàng đến chỗ hẹn giao dịch với người hoang dã mà thậm chí còn không được ngủ đêm, lúc này đã có chút mệt mỏi.

Nhưng mọi người nghĩ đến sắp được trở về thành phố “khá an nhàn”, còn có thể lấy được hơn tám mươi nghìn là lên giữtinh thần.

Trong xe chỉ có Khánh Trần vẫn phấn chấn, hắn hỏi:

“Các ngươi rất thiếu tiền sao?”

Tôn Sở Từ ngẫm nghĩ rồi nói:

“Thật ra bình thường cũng đủ ăn mặc, chỉ là còn hai tháng nữa sẽ đến Tết, chúng ta cũng muốn ăn Tết vui vẻ.”

Khánh Trần sửng sốt, chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết rồi.

Hắn là người đã nhìn thấy là không quên được, thậm chí còn yên lặng đếm thầm từng giây trong lòng hết tận năm tiếng, nhưng có vẻ ngày Tết đã bị hắn quên lãng.

Lúc còn ở đường Hành Thự, ăn Tết có nghĩa là ở trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, yên lặng nhớ lại những bộ phim hoặc những cuốn sách.

Đây là một ngày không hề có ý nghĩa với Khánh Trần.

Đến chạng vạng tối, cuối cùng ba chiếc xe bán tải đã đến cửa khẩu thành phố số 10.

Nhìn từ xa chỉ thấy lưới sắt và lưới điện cao mấy mét vòng quanh thành phố để tránh có người buôn lậu.