Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 913: Tiền Thưởng 3




Cám ơn bạn Key1314 đã ủng hộ ạ!

---

Mỗi thành phố đều có hàng rào thuế quan của mình, ví dụ như nếu ô tô chở hàng của Jindai, Kashima muốn đi vào thành phố số 18 đều phải nộp thuế quan cao đến 47%, ô tô của Lý thị, Khánh thị, Trần thị muốn đi vào mấy thành phố phía bắc do Jindai, Kashima khống chế cũng vậy.

Đều là một biện pháp để tập đoàn bảo vệ lãnh địa của mình.

Không biết hôm nay là ngày gì mà có rất nhiều người muốn vào thành phố số 10 thông qua cửa khẩu, đến mức đã xếp thành một hàng ngũ rất dài ở lối giới nghiêm bên ngoài thành phố.

Tôn Sở Từ nói:

“Ta nghe nói cứ đến cuối năm đều như vậy, xếp hàng ở phía trước đều là thợ săn hoang dã, mọi người tập trung đi săn trên hoang dã, hoặc là đổi tiền với người đi săn ở hoang dã, sau đó chuẩn bị ăn Tết đầy đủ. Lần này chắc là bởi vì treo thưởng bắt chim ưng, cho nên rất nhiều người ra ngoài làm việc.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi hỏi:

“Một thành phố có bao nhiêu thợ săn hoang dã?”

Tôn Sở Từ đáp lại:

“Trên danh sách có 82.319 người, đây cũng là một nghề nghiệp đứng đắn.”

“Nhiều như vậy.”

Khánh Trần thấy hơi bất ngờ, vì hắn cũng không thấy nhiều thợ săn hoạt động trên vùng hoang dã lắm.

Trên đường, binh sĩ quản lý cục xuất nhập cảnh đi đi lại lại để duy trì trật tự, có vẻ rất nghiêm khắc.

Nhưng vào lúc này có ba chiếc bán tải nhanh chóng chạy qua con đường bên cạnh mà không cần xếp hàng.

Khánh Trần nhíu mày.

Tôn Sở Từ phát hiện ra vẻ mặt kì lạ của Khánh Trần bèn giải thích:

“Những ai hay ra vào thành phố sẽ quen với cảnh này, xe của tập đoàn, xe của quan chức, thậm chí xe của một vài đại gia đều có kí hiệu điện tử thông hành, có thể đi thẳng qua luôn.”

Khánh Trần nói:

“Ừm ta biết rồi.”

Hắn nhíu mày cũng không phải vì ngạc nhiên có người có thể chen ngang, dù sao lúc trước hắn cũng lợi dụng logo lá bạch quả của Khánh thị để đi lối ưu tiên, rời khỏi thành phố số 18.

Hắn nhíu mày là bởi vì hắn nhìn thấy một kí hiệu rất giống “cà vạt” ở trên đội xe, đó là logo của Hằng Xã.

Khánh Trần không ngờ Hằng Xã cũng có thế lực ở thành phố số 10.

Hắn còn tưởng rằng Hằng Xã chỉ hoạt động ở thành phố số 18 thôi chứ.

Cuối cùng đến 7 giờ tối mới đến lượt mấy người Tôn Sở Từ kiểm tra thân phận.

Hơn mười tên binh sĩ xuất nhập cảnh và hơn ba mươi cảnh sát robot vây xung quanh, ngay cả máy bay không người lái cũng ở lượn vòng giữa không trung.

Cửa khẩu xuất nhập cảnh được xâu dựng giống như cửa thành, phía trên là lô cốt phòng ngự, phía dưới là một đường hầm khảm đầy đèn led màu trắng, tất cả xe cộ đều phải kiểm tra trong đường hầm này.

Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn thấy tổ ong khảm trên đỉnh hầm, bên trong tổ ong là hơn trăm chiếc máy bay không người lái loại Biên Cảnh – 01, kèm theo cả vũ khí đường kính 5,56 li.

Khác với thế giới ngoài, cục quản lý xuất nhập cảnh giống một phần của hệ thống bảo vệ thành phố, có quyền lực lớn hơn.

Nếu có người tự tiện vượt quan, cục quản lý xuất nhập cảnh có quyền giết chết tại chỗ.

Hơn nữa họ cũng đã giết chết rất nhiều người.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đen yên lặng nhìn hồ sơ và thông tin mà Tôn Sở Từ đưa tới, kinh ngạc hỏi:

“Các ngươi giết 17 người hoang dã? Nói đùa sao, các ngươi chỉ là một đội thợ săn hoang dã cấp F mà có thể giết được 17 người hoang dã?”

Tôn Sở Từ kiên nhẫn đáp lại:

“Là thế này, chuyện đó cũng khá trùng hợp, nhưng ảnh và video, thiết bị kiểm tra sinh mệnh, danh sách đồng tử đều có thể chứng minh, hơn nữa chúng ta còn cướp được một ít súng ống, ngài cũng có thể kiểm tra.”

Người đàn ông trung niên kia ngẫm nghĩ, quay lại gọi đồng nghiệp, lập tức có người tiến lên kiểm tra ba chiếc xe bán tải.

Người đàn ông trung niên thản nhiên tắt máy ghi âm trước mặt mình đi, dẫn Tôn Sở Từ tới một chỗ không có camera:

“Dựa theo trình tự bình thường, các ngươi có thể lấy được 85000 đồng thưởng Liên Bang, nhưng trong số các chứng cứ của các ngươi có bốn cái không hoàn thiện lắm...”

Tôn Sở Từ đuổi vội vàng nói:

“Ta hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ nhận thưởng của 13 người hoang dã.”

Hắn biết người đàn ông trung niên muốn vớt chút tiền, mà hắn chỉ là một thợ săn hoang dã bình thường, nhất định phải phối hợp.

Nếu không lần sau đi hoang dã mà bị đối phương lấy mất súng ống vũ khí để đi săn thì sẽ cực kì khó khăn.

Người đàn ông trung niên thấy Tôn Sở Từ dễ nói chuyện như vậy, lập tức nở nụ cười:

“Ta là đội trưởng đại đội bảy quản lý xuất nhập cảnh, về sau các ngươi có chuyện gì thì cứ đến tìm ta.”

“Được rồi.”

Tôn Sở Từ gật đầu.

“Được, vậy ta kiểm tra qua thông tin thành viên của các ngươi theo quy định rồi sẽ cho đi.”

Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói.

Nói xong, hắn trở lại vị trí vừa rồi, mở máy ghi âm ra, sau đó quẹt từng thẻ chứng minh thân phận của những người mà Tôn Sở Từ giao cho hắn vào máy tính tinh thể lỏng mini trên tay mình.

Lúc hắn quét thẻ của Khánh Trần, bỗng nhiên ngây người.

Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Tôn Sở Từ, vội chạy đến chỗ xe bán tải.

---

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠