"Trưởng quan, ngài đi đây vậy?"
Tôn Sở Từ ngây ra nhìn theo bóng lưng đối phương, có lẽ vì hắn ta quá béo nên hắn cứ bước một bước là những ngấn mỡ trên người lại rung rinh theo.
Bồn chồn, lo lắng, bất an.
Tôn Sở Từ chỉ cần nhìn hành động vừa rồi của đối phương là biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn…..
Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi chuyện đó là chuyện gì.
Lúc này, có vẻ người đàn ông trung niên đã nhớ ra gì đó nên vội quay lại nói với Tôn Sở Từ:
"Sau này đừng gọi ta là trưởng quan nữa."
Sau đó hắn lại tiếp tục chạy về phía chiếc xe Pickup phía xa.
Tôn Sở Từ càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng phải vừa rồi tên nhân viên của cục quản lý xuất nhập cảnh còn rất cao ngạo à, sao xem thẻ thân phận của Khánh Trần xong, hắn lại biến thành thế này.
Tôn Sở Từ cũng chạy theo sau xem hắn định làm gì, nhưng khi vừa chạy lại gần, cảnh tượng trước mắt còn khiến hắn kinh ngạc hơn, tên nhân viên đứng ngay cạnh chiếc xe Pickup mà Khánh Trần đang ngồi, sau đó còn cười nịnh nọt nhìn đối phương.
Lúc này hắn chợt nhớ tới một câu nói ở thế giới ngoài, thế giới này giống như những con khỉ đang bò lên cây. Nếu những con phía dưới nhìn lên trên thì có lẽ nó sẽ chỉ thấy những cái mông, nhưng nếu nó nhìn xuống dưới thì chắc chắc dưới đó toàn những khuôn mặt tươi cười mà thôi.
Nếu thân phận Khánh Trần không cao, sao nhân viên của cục quản lý xuất nhập cảnh lại có biểu cảm như vậy?
Người đàn ông trung niên cười nịnh:
"Trưởng quan, ngài khỏe chứ. Do ta không biết ngài đi cùng xe với đoàn thợ săn hoang dã này nên mới làm chậm trễ thời gian của ngài. Người có thân phận như ngài sao lại đi đường này, hay bây giờ ta phái một chiếc xe đưa ngài sang đường ưu tiên?"
Khánh Trần nhìn hắn, bình tĩnh nói:
"Nhiệm vụ cơ mật, đừng rêu rao."
Người đàn ông trung niên vội gật đầu:
"A được rồi, ta đã hiểu."
Thật ra ngay cả chính Khánh Trần cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuy thân phận của hắn bây giờ là "đế sư tương lai " và giáo viên Giảng Võ đường của Lý thị, nhưng những thứ như thế này đâu có được ghi chép trong thẻ thân phận của hắn.
Có lẽ chỉ còn một khả năng duy nhất là, ngay từ khi hắn chưa đến thành phố số 10, thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị đã kheiens thân phận của hắn trở thành một trong những nhân vật cấp cao trong tổ chức tình báo.
Nếu không sao đối phương lại gọi mình là "Trưởng quan"?
Không được, bây giờ hắn nhất định phải xem chức vị hiển thị trên thẻ thân phận của hắn là gì. Chỉ khi biết chức vị của mình là gì thì hắn mới có thể biết thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị đã sắp xếp thân phận gì cho hắn.
Từ lúc bắt đầu chuyện này đến giờ Khánh Trần luôn cảm thấy thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị đã sớm biết hắn nhất định sẽ đến thành phố số 10.
Lúc này, cả bọn Đoàn Tử đều nín thở nghe cuộc đối thoại giữa Khánh Trần và người đàn ông trung niên kia, bây giờ họ cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tại sao thiếu niên đáng thương đi nhờ xe họ lại bỗng dưng biến thành "Trưởng quan" ?
Trong những lần ra vào thành phố trước đây, họ đã từng thấy rất nhiều cảnh những đoàn thợ săn hoang dã bị nhân viên của cục quản lý xuất nhập cảnh có tình kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ vì những người đó không trả nổi phí bảo hộ.
Thậm chí họ còn có thể lấy cớ nghi ngờ trong bánh xe của đoàn xe đó có giấu dược phẩm, sau đó cắt nát hết tất cả lốp xe.
Họ có thể sẽ lấy cớ kiểm tra để mở nắp động cơ của ngươi, sau đó trong quá trình kiểm tra, cố tình làm hỏng máy móc gì đó, nếu các ngươi vẫn nhất quyết không nộp tiền thì rất có thể họ sẽ bắt tháo một số phần như bình nước….Để kiểm tra.
Nếu xe của ngươi bị hỏng thì chắc chắn nhân viên của cục quản lý xuất nhập cảnh sẽ giúp ngươi gọi xe kéo để đem đi sửa chữa. Tất nhiên, phí sửa chữa và phí thuê xe kéo sẽ do ngươi trả.
Từ trước đến nay những đội thợ săn hoang dã đâu dám chống đối nhân viên của cục quản lý xuất nhập cảnh, thậm chí những người đó còn muốn làm gì thì làm.
Cho nên, thường thì những thợ săn hoang dã thường gọi họ là "lão gia ở cục quản lý xuất nhập cảnh " .
Mà bây giờ, các lão gia lại đang khúm núm đứng trước mặt Khánh Trần. Thậm chí họ còn cảm thấy hắn ta còn hận không thể viết luôn hai chữ "Nịnh nọt" lên trên mặt.
Đoàn Tử quay sang nhìn Khánh Trần thì phát hiện sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cô không thể thăm dò được trong đầu hắn bây giờ đang nghĩ gì nữa.
Khánh Trần nói với người đàn ông trung niên:
“Ngươi tên gì?"
Người đàn ông trung niên nói:
"Ta tên là Lý Mạnh Lâm, là đội trưởng đội bảy của cục quản lý xuất nhập cảnh."