Mà bây giờ không còn giống như trước, những ông lão này đã đưa hứa hẹn.
Vì họ nhìn thấy tương lai trên người Khánh Trần, một thời đại huy hoàng sắp thuộc về những Kỵ Sĩ.
Giống như là ngọn núi Thanh Sơn Tuyệt Bích lúc bình minh!
Đúng lúc này, tiếng gió bên trong cấm địa lại nổi lên, Khánh Trần Trần thì thào nói với lão nhân gia phía sau:
“Lão gia tử, sư phụ ta nói rất vui được gặp lại ngài. Hoan nghênh ngài đến thăm mộ của Kỵ Sĩ.”
Trong tiết trời đông lạnh giá này, ông lão bỗng nhiên thấy có một luồng gió ấm bao bọc lấy đôi tay, tựa như của một người bạn cũ lâu ngày tái ngộ ân cần đến thăm hỏi.
Ông lão cười:
“Ta đến muộn rồi.”
Nói xong, ông lão như có tâm sự canh cánh trong lòng, khiến tâm trạng suy sụp theo, cả người đột nhiên uể oải, hơi thở yếu ớt, như ngọn nến trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Khánh Trần nhìn thoáng qua chỗ sâu bên trong cấm địa: “Các vị tiền bối, ta còn có việc phải làm, xin phép đi trước.”
Nói xong, hắn kiên quyết sải bước, đi về phía vách núi Thanh Sơn.
Ông lão trên lưng hắn cười nói: "Ngươi muốn nhìn học trò của ngươi trở thành Kỵ Sĩ sao?"
"Không.”
Khánh Trần nói:
“Lát nữa ngài sẽ biết.”
Nói xong, hắn liền ra sức chạy.
Hắn cảm nhận được sinh mệnh của ông lão sắp tận, nên hắn cần phải chạy đua với thời gian.
Khi Khánh Trần đến Thanh Sơn Tuyệt Bích, Lý Khác đã trèo lên độ cao 361 mét, lấy con dao găm treo bên hông để khắc tên mình trên vách đá.
Lúc đầu, Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác không biết vì sao Khánh trần kêu họ mang theo dao găm. Nhưng khi nhìn thấy những cái tên trên vách đá Thanh Sơn, họ liền hiểu rõ.
Khánh Trần không tiết lộ cho họ biết đi về hướng tây phải làm gì, nhưng khi đứng trước vách núi Thanh Sơn, họ đã hiểu.
Lúc này Hồ Tiểu Ngưu đang cách mặt đất 271 mét, đang chật vật leo lên.
Nếu muốn hoàn thành Sinh Tử Quan lần này, Hồ Tiểu Ngưu cần phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn hắn tưởng, vì hắn chưa trải qua cửa ải vấn tâm lần đó, tác dụng của bạch quả đối với hắn là rất nhỏ.
Vì vậy, hắn nhất định phải noi gương các Kỵ Sĩ tổ tiên, mất nhiều thời gian và sức lực hơn nữa.
Ý chí càng kiên định, dũng khí càng vô địch.
Những vị Kỵ Sĩ tiền bối lúc đó không có thuật hô hấp càng không có bạch quả, nhưng vẫn cố gắng vượt qua vách núi cao 600 mét.
Khánh Trần có thể tưởng tượng hoàn cảnh khó khăn lúc đó mà các vị Kỵ Sĩ lúc đó đã trải qua.
Tuy vậy, Khách Trần cũng không nhìn Hồ Tiểu Ngưu thêm lần nào.
Con đường này trước giờ không hề dễ đi. Trong một ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu người đã chết tại đây.
Hồ Tiểu Ngưu có khả năng trở thành một trong những kẻ thất bại kia, nhưng cũng có thể trở thành một trong những người thành công.
Khánh Trần đến vách núi Thanh Sơn, đem ông lão buộc chặt trong túi ngủ thật kỹ lưỡng, còn kiểm tra lại tận ba lần.
Ông lão yếu đuối hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hỏi xong liền thấy Khánh Trần Leo núi không hề do dự. Hắn bình tĩnh nói:
“Ta muốn cõng ngài leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích..Thực ra, ta đã có ý định này từ lúc rời khỏi biệt viện Thu Diệp.”
Ông lão ngơ ngác, hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày cũng có thể leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích, nơi mà hắn nằm mơ cũng muốn đến.
Ông lão đã quá già rồi, sức lực cạn kiệt, sau dần cũng quên luôn chuyện này.
Thể lực yếu ớt, nói mấy câu thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Ông lão đã hi sinh cả đời cho gia tộc và con cháu, thậm chí không dám mơ tưởng đến cảnh bình minh trên đỉnh Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Nhưng ngày lúc hắn đã buông bỏ mọi thứ, vị thiếu niên lại cõng hắn trên lưng, quyết tâm giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
“Thực ra ngươi không cần phải như vậy.”
Ông lão thở dài nói:
“Ngươi chỉ mới là người siêu phầm cấp D thôi. Sức nặng của ta lớn hơn ngươi nghĩ. Ta cũng từng leo núi, biết rất rõ khi leo núi quan trọng nhất chính là trọng tâm và điểm tựa. Nếu ngươi cứ cõng ta mà đi như vậy, chỉ có thể bám lấy khe núi mượn lực mà leo lên, còn trọng lượng của ta sẽ cản ngươi lại, kéo ngươi xuống vực sâu.”
Ông lão chỉ có nặng 60kg, như vậy là rất nhẹ so với đàn ông bình thường.
Nhưng leo núi không chỉ đơn giản là cộng thêm vật nặng như vậy.
Do trọng tâm bị hướng ra bên ngoài vách đá, Khánh Trần phải tốn gấp đôi sức lực và dũng khí mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Sinh Tử Quan lần này.
Đây là nhiệm vụ Sinh Tử Quan của ông lão.
“Bỏ đi.”
Ông lão nói:
“Không cần vì ta mà mạo hiểm như vậy.”
“Thực ra ta vẫn luôn nghĩ, từ lúc xuyên vào thế giới trong, ngoài sư phụ của ta cũng chỉ có ngài. Ngài còn giúp ta làm rất nhiều chuyện, nhưng ta vẫn chưa báo đáp ngài cái gì.”
Khánh Trần cố chấp nói:
“Mỗi lần như vậy, ta đều cảm thấy rất hổ thẹn. Vậy nên, nếu có thể giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, ta cũng thấy lòng mình được an ủi một chút.”