Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 881: Từ Nay Không Còn Lý Tu Duệ




Đôi khi Khánh Trần ngẫm nghĩ, ở thế giới ngoài hắn chỉ là một cô nhi không chốn nương tựa, chứng kiến sự đời lạnh lùng.

Nhưng sau khi xuyên vào thế giới trong, hắn lại bất ngờ nhận được rất nhiều điều ấm áp.

Nếu còn có cơ hội, hắn còn muốn ngồi câu cá ven bờ Long Hổ, nghe ông lão kể chuyện xưa.

Nếu còn có cơ hội, hắn thậm chí còn muốn chơi cờ cùng sư phụ Lý Thúc Đồng ở trong tù.

Thế giới trong trở nên thật đáng yêu trong mắt hắn vì những người này.

Ông lão lại nói:

“Khánh Trần, từ bỏ đi thôi.”

Khánh Trần vẫn không hề dừng lại, tiếp tục leo lên trên. Anh ta bình tĩnh nói với ông già:

"Sở dĩ các Kỵ Sĩ sẵn sàng đi con đường nguy hiểm này đều là dựa vào thái độ không lùi bước của họ, một khi đã quyết định thì không thể quay đầu, tuyệt đối không hối hận!"

Ông lão im lặng

Ông nhìn từng cái tên quen thuộc bị Khánh Trần leo qua.

Khánh Trần.

Lý Thúc Đồng.

Lý Ứng Duẫn.

Tần Sênh.

Trong khoảng khắc, trong đầu ông lão bỗng hiện lên những kỉ niệm đồng hành cùng những vị Kỵ Sĩ vĩ đại kia.

Cùng nhau chinh phục tinh thần lực và biển cả.

Cùng nhau thám hiểm miền hoang dã, ngắm nhìn non nước muôn trùng.

Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đang cách mặt đất 411 mét để nghỉ ngơi. Hắn cảm thấy cả người run rẩy, không còn sức lực.

Hắn muốn lui xuống một chút, nhưng chưa kịp cúi đầu liền phát hiện Khánh Trần đang cõng ông lão trên lưng leo núi vượt qua hắn!

Hồ Tiểu Ngưu hít sâu một hơi rồi nói:

"Có lẽ ta không leo lên được."

Khánh Trần quay đầu nhìn về phía Hồ Tiểu Ngưu: "Ta ở trên đỉnh núi chờ ngươi."

Vị thiếu niên cũng không nhiều lời, mỗi Kỵ Sĩ cần phải đi trên con đường của riêng mình.

Hồ Tiểu Ngưu ngẩng đầu, nhìn Khánh Trần cõng ông lão trên lưng. Hắn bỗng nở nụ cười, lấy hết can đảm rồi tiếp tục leo lên.

Trên đỉnh núi còn có người đợi hắn.

Một lúc sau, Lý Khác nhảy lên đỉnh núi, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.

Ông lão lúc này đang hấp hối, hắn nhìn bầu trời tối đen, dường như chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Bỗng nhiên có một cơn gió núi thổi qua, Khánh Trần bám chặt lấy khe núi, không để chính mình và ông lão bị gió cuốn xuống vách núi.

Khánh Trần cũng cảm thấy thể lực bắt đầu cạn kiệt.

Ông lão cảm nhận rõ Khánh Trần đang run rẩy.

Tuy nhiên, vị thiếu niên đang run rẩy kia lại có thể dùng ý chí điều khiển cơ thể, tiếp tục trèo lên.

Khi đến độ cao 599 mét, hắn cố hết sức nhảy lên.

Lần này, Khánh Trần không do dự, không sợ hãi nữa.

Hắn bám lấy phần đất cao nhất của Thanh Sơn Tuyệt Bích, xoay người nhảy lên.

Khánh Trần cởi dây buộc, thả ông lão từ trên lưng xuống, sau đó cẩn thận giúp ông ngồi lên trên đỉnh núi.

Vị thiếu niên vẫn rất bình tĩnh. Hắn không còn xúc động như lần đầu leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ông cụ, cùng ông trải qua những giây phút cuối cùng.

Ông lão cũng rất bình tĩnh

Hai người ngồi cạnh nhau bên vách núi, Lý Khắc lặng lẽ đứng sau lưng họ, chờ bình minh lên.

Bên ngoài Thanh Sơn Tuyệt Bích là cây đại thụ nguy nga, thảm xanh trải dài dưới tán cây rộng lớn.

Bao la mà hoành tráng.

Ông lão chậm rãi kể:

“Lúc ta mười bốn tuổi, có một vị Kỵ Sĩ đến trang viên Bán Sơn thăm cha ta. Ta nhớ rất rõ, hắn nói giỡn với ta, hỏi ta có muốn đi theo ông ấy làm Kỵ Sĩ không. Chỉ là cha ta không đồng ý, nói rằng tương lai Lý thị cần phải dựa vào ta, kêu ông ấy chọn một đệ tử khác.”

“Khi đó, ta không dám cãi lời cha, nhưng sau này nghĩ lại, Lý thị lớn như vậy, sao không thể tìm được người thay ta làm gia chủ chứ? Nếu lúc ấy ta quyết tâm, bây giờ có lẽ mọi thứ sẽ khác.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một tia sáng xuyên qua tầng mây và dãy núi ở phía chân trời. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu đỏ nhanh chóng lan toả rồi chuyển vàng.

Từng lớp ánh nắng ban mai, nhìn ra xa tựa như một vùng biển vàng óng.

Thuỷ triều treo ngược, đổ xuống dương gian. Trời đã sáng rồi.

Vào lúc này, có một bàn tay rắn chắc bám lấy mép núi Thanh Sơn Tuyệt Bích, Hồ Tiểu Ngưu trèo lên vách núi rồi hét lên, đem tất cả nhiệt tình của tuổi trẻ phát ra tiết ngoài.

“Thật tốt.”

Lão nhân cười nói:

“Tuổi trẻ thật tốt a.”

Khánh Trần nhìn ông lão:

“Đây chính là cảnh bình minh chúng ta từng ngắm, giờ ngài cũng đã được ngắm.”

Ông lão cười thành tiếng:

“Cám ơn ngươi.”

“Không cần khách sáo.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Trong lòng ta, ngài chính là một vị Kỵ Sĩ.”

Ông lão nói:

“Ta mất cả đời mới hiểu được một chân lý.”

Khánh Trần hỏi:

“Chân lý gì?”

Ông lão nhìn hắn cười, nói:

“Thời trẻ rong ruổi khám phá, còn quý hơn vàng a.”

Nói xong, ông lão ở trên đỉnh núi nhìn về phía cây đại thụ, nhìn thấy một con Chu Tước đầy màu sắc sải cánh bay lượn trên tán cây, vô cùng lộng lẫy.

Ông lão lại xúc động cười lớn.

“Giống như thời niên thiếu ta từng ước ao, một lượng vàng, một lượng gió!”

Tiếng cười như mộng, có phần nuối tiếc, có phần buông thả, có phần bướng bỉnh, lại có phần tự do.

Tiếng cười vang tận mây xanh, cùng ánh bình minh tụ lại một chỗ, khiến con Chu Tước bay trên đại thụ cũng quay đầu nhìn lại

“Tạ ơn.”

Ông lão nhắm hai mắt.

Từ nay không còn Lý Du Tuệ trên thế gian.

---

Thật sự rất hiếm bộ truyện nào lấy được nước mắt của mình. Đệ Nhất Danh Sách và Nhân Danh Bóng Đêm là một trong số đó. Một đời kiêu hùng trong mắt người ngoài hóa ra là một đời nuối tiếc. Nhưng may mắn, Lý Tu Duệ đã gặp được Khánh Trần!