Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 850: Trẻ Ra Vài Tuổi




Nam Cung Nguyên Ngữ giải thích:

"Vô tình quen biết, lần này cùng nhau đi dã ngoại."

Khánh Trần nhìn về phía Khương Dật Trần:

"À đúng rồi, không phải ngươi nói muốn đi thi đại học à? Ta nhớ ngươi từng nói ngươi cố tình đến thành thị số 18 để tham gia lớp bổ túc, chẳng lẽ là quen nhau ở lớp học bổ túc?"

"Đúng, đúng vậy."

Khương Dật Trần cười:

"Chính là quen nhau ở lớp bổ túc."

"Vậy sao các ngươi không chăm chỉ học hành, mà lại đến đây dã ngoại?"

Khánh Trần nghiêm túc nói:

"Ở độ tuổi này của các ngươi, học tập vẫn quan trọng hơn. Nếu có thể đậu đại học Thanh Hòa, đó là cơ hội thay đổi vận mệnh. Khoan đã, các ngươi không phải là người du hành chứ?"

Tề Đạc vừa nghe câu này, vẻ mặt liền gượng gạo:

"Không phải, sao có thể được!"

Khương Dật Trần vội giải thích:

"Đọc ngàn quyển sách không bằng đi trăm dặm đường, đại học Thanh Hòa còn có vòng phỏng vấn, nếu chỉ biết đọc sách cũng không đậu nổi."

Khánh Trần cố nhịn cười, nhìn đám người trước mặt đang lúng túng che giấu thân phận bỗng cảm thấy rất thú vị.

Hình như giả làm NPC ở thế giới trong cũng không tệ.

Hắn nghiêm túc quan sát Khương Dật Trần, thầm nói không biết tên này giấu vật cấm kỵ ở đâu rồi.

Đến nay, vật cấm kỵ trên người Khánh Chung vẫn còn là bí mật, nhưng chỉ cần là vật cấm kỵ, Khánh Trần đều cảm thấy hứng thú.

Gần đến nửa đêm, Khánh Trần quay trở lại khu lửa trại của mình để gọi ông lão:

"Ông nội, nên đi ngủ rồi, ngày mai rồi nói tiếp."

Ông lão khoát tay không thèm quay đầu lại:

"Không sao, nói chuyện thêm một lát nữa..."

Ông lão vô cùng hưng phấn, từ khu Nhất Thượng đến khu Tam Thượng, cứ liên tục nói đủ thứ chuyện trên đời.

Át Bích lẻn vào khu Tam Thượng và đánh bom Hiệp hội bảo vệ động vật ra sao....

Nhân vật lớn của Trần thị ở khu Tam Thượng kinh ngạc như thế nào...

Jindai và Kashima muốn thu mua sản nghiệp trong khu Tam Thượng ở thành thị số 18, kết quả bị Lý thị lừa mất rất nhiều tiền...

Cái gì cũng đem ra bàn tán, vụ bê bối của nhà mình cũng không bỏ qua, giống như ông ấy đã không còn là người của Lý thị nữa...

Khánh Trần bình tĩnh:

"Ngài không buồn ngủ thì nữ sinh người ta cũng buồn ngủ rồi. Dù sao chúng ta cũng cùng đi với nhau, vẫn còn cơ hội. Mau nghỉ ngơi sớm thôi, sức khỏe của ngài không được tốt."

Hắn không muốn làm ông lão mất hứng, mà hắn thật sự lo lắng cả chuyến đi mà ngày nào cũng thức đêm, còn chưa đến cấm địa số 002 mọi người đã gục rồi!

Ông lão vui vẻ nói với các nữ sinh:

"Ngươi xem, cháu trai ta quan tâm ta này, vậy mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại tán gẫu tiếp!"

Đợi sau khi nữ sinh đều về hết, ông lão mới nghiêm túc nói:

"Ta đã lấy được thông tin từ họ, những người này đều là người đã mua chuộc Cục quản lý xuất nhập cảnh, còn cấm giấy phép sai quy định cho người hoang dã của đơn vị 97, như vậy mới có thể tự do ra vào thành thị. Nhưng vấn đề ở chỗ, không phải ai muốn mua chuộc Cục quản lý xuất nhập cảnh là mua được, sau lưng bọn chúng nhất định có người chống lưng. Trong cả thành thị số 18, hai nhà Lý thị và Khánh thị chia nửa thiên hạ, nếu họ đã không nằm trong danh sách người du hành của Lý thị, vậy chỉ còn lại Khánh thị thôi."

Khánh Trần gật đầu, đây trái lại rất phù hợp với nhận định của hắn.

Sau lưng Hội Tam Điểm, có thể là vị tiên sinh ảnh tử kia của Khánh thị.

Ngày trước, hắn còn lo lắng thay cho Hội Tam Điểm, dù sao trong đội có kẻ giả mạo như Khương Dật Trần, có thể bị Khánh thị truy sát.

Nhưng hiện tại, ngược lại hắn lại lo lắng thay cho Khương Dật Trần...

Nếu sau lưng hội Tam Điểm thật sự là Khánh thị, Khương Dật Trần xem như rơi vào hang sói rồi.

Sau khi xuyên không, Khánh Trần cảm thấy chuyện thú vị nhất chính là ở đây mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tự sắm cho mình một vai diễn, đợi cho đến lúc nào đó bị phát hiện ngại hay không thì cũng chết thật....

Bây giờ, đám người kia còn không biết đồng hành cùng họ không chỉ có ông chủ của Bạch Trú, còn có gia chủ thế hệ đầu của Lý thị và thủ lĩnh Kỵ Sĩ đời tiếp theo....

Đội ngũ này, có thể nói là hàm lượng vàng vô cùng cao.

Khánh Trần nhìn về phía ông lão:

"Ngài nói chuyện phiếm với các nữ sinh là để moi thông tin từ họ?"

"Đương nhiên."

Ông lão hiên ngang nói:

"Tuy thời gian của ta không nhiều, nhưng giúp được ngươi bao nhiêu thì giúp thôi."

"Ngài bớt làm trò đi."

Khánh Trần lạnh lùng nói:

"Ta khuyên ngài nên kiềm chế một chút, đừng để chưa đến cấm địa số 002 đã gục ngã.”

Ông lão nói:

"Không đến mức thế, ở cùng với đám học sinh này, ta còn thấy mình trẻ ra vài tuổi nữa kìa!"

.......

Ở bên kia, Nam Cung Nguyên Ngữ và Tề Đặc đi tìm Khương Dật Trần hỏi chuyện:

"Mấy người này có lai lịch thế nào mà ta thấy ngươi có vẻ sợ họ thế?"