Ông lão lắc đầu.
“Ta không tin.”
Khánh Trần có thể phát hiện ra ông lão rất thoải mái, hoàn toàn không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc Hội Tam Điểm cắm trại, thậm chí ông lão còn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đến doanh địa của người ta, hăng say nói chuyện với một đám học sinh nữ trẻ tuổi cứ như rất quen thuộc vậy.
Chỉ thấy các bạn nữ cười tươi như hoa, sức hấp dẫn của ông lão vẫn như xưa...
Khánh Trần yên lặng nhìn mọi chuyện, bỗng chốc không biết nên có phản ứng gì.
Hắn suy nghĩ, có lẽ ngày mai mình phải đổi một tuyến đường khác để cắt đuôi đám người này?
Không lâu sau, ông lão quay đầu gọi Khánh Trần:
“Cháu trai cả, những người bạn nhỏ này đều đến khu cấm kỵ số 002 tham quan. Chúng ta có thể đồng hành, nhiều người mới náo nhiệt!”
Khánh Trần: “...”
Chuyện gì thế này!
Dù có cao thủ như Lý Vân Kính nấp trong bóng tối bảo vệ, ngài cũng không thể tùy hứng như thế chứ!
Khánh Trần cảm giác, sau khi ông lão kia biết đối phương là bạn học của mình mới cố ý tìm cơ hội đi cùng, để xem phản ứng của mình lúc ở chung với đối phương.
Hưởng thụ niềm vui thú khi được xem trò vui.
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy ông lão gọi vậy là đang cố ý tìm cơ hội chơi hắn!
Khánh Trần đến chỗ doanh địa, nói với mấy người Trương Lan Tân:
“Các ngươi cũng muốn đến khu cấm kỵ số 002?”
Trương Lan Tân gật đầu nói:
“Đúng vậy, chúng ta muốn đi tham quan cây đại thụ chọc trời trong truyền thuyết, nhưng mà chúng ta chỉ đứng xa nhìn thôi, không đi vào khu cấm kỵ. Các ngươi thì sao, vì sao các ngươi lại muốn đến đó?”
Khánh Trần nói:
“Chúng ta cũng đi tham quan.”
Tề Đạc nhìn Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác còn đang dựng lều, đột nhiên hỏi:
“Hai người kia là nô bộc của các ngươi sao?”
Khánh Trần vui vẻ, lúc này hắn đang giả dạng Zard, cho nên đối phương không nhận ra.
Bây giờ những người này cho rằng mình là dân bản địa ở thế giới trong, lại còn muốn thông qua mình để nghe ngóng thân phận của Hồ Tiểu Ngưu ở thế giới trong nữa!
Hắn nói:
“Đúng, là nô bộc của chúng ta. Sao thế, các ngươi biết nhau?”
“Không biết không biết.”
Tề Đạc và Trương Lan Tân nhìn nhau cười nói:
“Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Khánh Trần bỗng nhiên thấy hứng thú, hình như giả vờ làm dân bản địa trước mặt một đám người du hành cũng rất tốt...
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Khương Dật Trần đang trốn tránh trong đám người, không dám nhìn thẳng mình…
Khánh Trần mở miệng hỏi:
“Ồ, đây không phải là hàng xóm sao?”
Khương Dật Trần biến sắc, nói thật hắn không ngờ lại gặp được chủ nhân “nhà ma” đối diện ở đây!
….
"Các ngươi là hàng xóm à?"
Tề Đạc ngạc nhiên hỏi, hắn nhìn Khương Dật Trần rồi lại nhìn sáng Khánh Trần.
Khánh Trần niềm nở nói:
"Đúng vậy, bọn ta sống trong cư xá Thế Giới Vi Mô ở khu Tam Thượng, lúc trước có gặp mặt một lần. Lúc về nhà ta còn nói, sau này nhất định phải thăm hỏi hàng xóm nhiều hơn."
Khương Dật Trần miễn cưỡng nói:
"Ừm, hàng xóm, thăm hỏi nhiều hơn..."
Thăm hỏi cái con khỉ!
Hắn tận mắt thấy nhiều sát thủ lẻn vào phòng Khánh Trần vậy mà cuối cùng lại chẳng có ai trở ra.
Những người đó bị gì vậy? Chết rồi ư?
Hơn mười người đều chết hết?
Lần nào nghĩ đến Khương Dật Trần đều cảm thấy thật kinh khủng.
Hơn nữa, mỗi lần hắn nghĩ đối phương đã từng nghi ngờ mình liền cảm thấy bản thân giống như vừa chạm mặt Tử Thần vậy.
Nếu lúc ấy mình không trả lời đàng hoàng, có khi nào cũng biến mất ở trong căn phòng ấy rồi không?
Lúc này, mấy tên học sinh của Hội Tam Điểm hiếu kỳ nói:
"Wow, các ngươi là nhân vật lớn ở khu Tam Thượng à, bọn ta còn chưa được đi qua khu đó nữa?''
Ông Lý Tu Duệ hòa nhã cười nói với mấy bạn học nữ:
"Mau lại đây, ta sẽ kể cho các ngươi nghe chuyện thú vị ở khu Tam Thượng. Ta sống ở đó hơn nửa đời người, chuyện gì ở khu Tam Thượng ta cũng biết hết."
"Wow, có thể kể cho bọn ta nghe thật à?"
Đám học sinh vui mừng.
Ông lão cười cười:
"Ừm, tất nhiên, nhưng các ngươi vẫn chưa dựng lều xong kìa. Nam sinh có thể đi dựng lều trước, dù gì trời cũng tối rồi, đợi lát nữa mới lần mò đi làm thì bất tiện lắm."
Khánh Trần:
"....''
Hắn đang nghĩ, ông lão này thật sự sắp tạch rồi ư! Sao nhìn chả giống gì hết vậy!
Lúc họ đang nói chuyện, ông lão liền dẫn theo mấy nữ sinh đi đến bên chỗ lửa trại của mình để kể chuyện.
Khánh Trần quay đầu sang nhìn mấy học sinh khác của Hội Tam Điểm:
"Ủa, các ngươi không phải người của khu Tam Thượng à?"
"Không phải."
Một thanh niên trẻ tuổi có làn da ngăm đen đi đến cười nói:
"Xin chào, ta tên Nam Cung Nguyên Ngữ, là người phụ trách đoàn xe lần này."
"Xin chào."
Khánh Trần gật đầu, tiếp tục giả vờ là NPC của thế giới trong:
"Người hàng xóm này là người ở khu Tam Thượng đó à, nếu các ngươi không phải người ở đây thì làm sao quen biết nhau được thế?"
---
Hôm nay còn 6 chương nữa. Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc 👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹