Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 848: Trên Đường Đi 2




Hồ Tiểu Ngưu không hiểu nổi tại sao ông lão đã mất lại ở trên chiếc xe này. Hơn nữa, tại sao gia chủ Lý thị lại thân quen với bạn học Khánh Trần như vậy?!

Nhìn hai người nói đùa, rõ ràng rất thân thiết!

Bây giờ có người du hành nào có thể làm bạn với gia chủ tập đoàn chứ? Thế này thì quá đáng lắm!

Càng nghĩ càng thấy chuyện “sau khi gia chủ tập đoàn giả chết, lại đến khu cấm kỵ số 002 cùng người du hành” rất thái quá.

Hồ Tiểu Ngưu nhìn Khánh Trần qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên rơi vào trầm tư.

Lúc trước hắn rất tò mò không biết Khánh Trần dịch dung như thế nào, bây giờ biết được sự thật, trong lòng tự nhủ hoá ra là tác dụng của vật cấm kỵ.

Bây giờ có rất ít người du hành có vật cấm kỵ, sợ rằng chỉ có mười mấy trong mấy trăm nghìn người, thậm chí có khi còn ít hơn.

Người như vậy thật sự tình nguyện thua kém người khác sao?

Nếu thành viên Bạch Trú đã lợi hại như thế, ông chủ Bạch Trú còn giỏi đến mức nào?

Chạng vạng tối, cuối cùng mấy người Khánh Trần đã đến điểm cắm trại đánh dấu trên bản đồ.

Đây là chỗ lần đầu tiên Khánh Trần gặp người nhà họ Tần, Tần Dĩ Dĩ.

Chỉ là lần này hắn không có táo để ăn, cũng không có Lý Thúc Đồng ở bên cảnh, đúng là cảnh còn người mất.

Cũng không biết bây giờ cô gái chia sẻ táo với mình ra sao rồi.

Khánh Trần thành thạo đốt lửa, ngồi bên cạnh đống lửa với ông lão, chờ Hồ Tiểu Ngưu, Lý Khác dựng lều.

Nhiệt độ từ đống lửa khiến hai người cảm thấy ấm cả người, làn da như bị nóng đến căng ra.

Không biết qua bao lâu, ông lão ngồi trên ghế cạnh bàn chậm rãi nhắm mắt lại, nghiêng người sang một bên.

May mà Khánh Trần nhanh nhẹn, mới không để đối phương ngã xuống đất.

Khánh Trần đặt tay lên mạch đập của đối phương, đã cực kì yếu ớt.

“Lão gia tử? Lão gia tử tỉnh lại đi!”

Khánh Trần ôm ông lão, hô lên.

Ông lão từ từ mở mắt:

“Ta không sao, chỉ đột nhiên thấy buồn ngủ.”

Khánh Trần biết chắc chắn không chỉ đơn giản là buồn ngủ.

Ông lão này đã đi tới cuối sinh mệnh, nhờ ý chí mới có thể chống đỡ giả chết ra ngoài ngắm mặt trời và cây cối.

Một giây sau, ông lão yếu ớt nói:

“Ngươi buông ra trước đã, ngươi siết chặt quá, sắp bóp chết ta rồi.”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Không phải là ta lo lắng ngài mất đột ngột sao?”

Ông lão ngồi người, nói:

“Yên tâm, ta sẽ không chết trước khi hoàn thành tâm nguyện đâu.”

Khánh Trần trầm mặc, lúc này ông lão giống như ánh nắng chiều đang nhanh chóng lặn xuống đường chân trời cùng với mặt trời đỏ.

Ông lão đột nhiên hỏi:

“Sư phụ ngươi đã từng dẫn ngươi đến đây một lần sao, ta thấy gần đây có vết đống lửa, dù đã bị mưa gió thổi tan, nhưng cỏ vẫn chưa mọc ra.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Lúc ta và sư phụ ra khỏi ngục giam số 18 đã từng cắm trại ở đây. Khi đó phải đi bộ ba ngày ba đêm, lần này lái xe một ngày đã tới. Dựa theo kế hoạch, chúng ta sẽ đến biên giới khu cấm kỵ số 002 sau 6 ngày.”

“Hâm mộ các ngươi thật, nếu ta cũng trở thành Kỵ Sĩ thì tốt rồi.”

Ông lão cười nói.

Nhưng vào lúc này, tiếng động cơ nổ vang lên từ xa.

Khánh Trần sửng sốt, hắn không cần nghĩ đã biết là ai tới.

Có ba con đường từ thành phố số 18 đến khu cấm kỵ số 002, không ngờ Hội Tam Điểm chọn đường giống họ.

Hoặc đối phương vốn đến vì họ.

Khánh Trần nhìn Hồ Tiểu Ngưu:

“Mang súng ống xuống xe cho ta, nếu lát nữa đối phương dừng lại, ngươi ra đối phó. Lão gia tử, dính râu lên đi, ta sợ ngươi doạ họ.”

Rất nhanh đội xe đã dừng lại bên cạnh chỗ mấy người Khánh Trần cắm trại.

Tề Đạc và Trương Lan Tân nhảy xuống xe, đối phương làm như không biết Hồ Tiểu Ngưu, nhiệt tình khách khí chào hỏi:

“Chào buổi tối các vị, bây giờ đã khuya, đây là chỗ thích hợp nhất để cắm trại, chúng ta có thể cắm trại ở bên cạnh không?”

Khánh Trần trầm tư, vì sao hai người này lại giả vờ như không biết Hồ Tiểu Ngưu?

Đúng rồi, đối phương không biết thân phận của bên mình, cũng không biết được “những nhân vật lớn của Khánh thị” này có biết Hồ Tiểu Ngưu là người du hành không, cho nên mới không tùy tiện nhận nhau, như vậy mới không mang đến phiền phức cho Hồ Tiểu Ngưu.

Nếu như đối phương nghĩ như vậy thật thì đúng là có ý tốt với Hồ Tiểu Ngưu.

Lúc này, ông lão vui tươi hớn hở cười nói:

“Đương nhiên là được, các ngươi cứ tùy ý đi.”

Khánh Trần kinh ngạc nhìn ông lão, thấp giọng nói:

“Nhỡ may có nguy hiểm gì thì sao?”

“Không phải đây chỉ là một đám học sinh cấp ba à, có nguy hiểm gì được.”

Ông lão thấp giọng đáp lại:

“Hơn nữa ta vẫn luôn hiếu kì về người du hành. Trước kia đều là Lý Vân Dịch quản lý, ta cũng không được tiếp xúc với những người du hành đó, bây giờ không phải rất đúng lúc sao?”

Khánh Trần đã hiểu ra:

“Thật ra Lý Vân Kính đi theo chúng ta, đúng không?”

“Không.”