Hồ Tiểu Ngưu không qua được, hắn có thể đi con đường khác, đợi sau khi toàn bộ tám hạng sinh tử quan hoàn thành thì lại thăng hạng lên cấp A. Nếu Lý Khác không qua được, vậy con đường Kỵ Sĩ này của hắn phải chấm dứt rồi.
Trong quá trình vấn tâm, Lý Khác dường như quay về lúc còn nhỏ.
6 tuổi, hắn vào học đường Lý thị, trở thành học sinh xuất sắc nhất ở đó.
18 tuổi, hắn thi vào trường quân đội Hỏa Chủng, trở thành sinh viên xuất sắc nhất ở đó.
22 tuổi, hắn dùng thân phận sĩ quan cấp úy để vào tập đoàn quân Liên Bang.
26 tuổi, được thăng cấp thiếu tá.
Sau đó, hắn bị gia tộc triệu hồi về trang viên Bán Sơn, vào làm việc ở Xu Mật Xử.
Gia tộc đã sắp xếp cho hắn một đối tượng liên hôn, cô gái đó cũng rất xinh đẹp, nhưng hai người lại không có tình cảm với nhau.
Hắn đã thử bồi đắp tình cảm với đối phương và đối phương cũng làm mọi cách để chiều lòng hắn.
Nhưng vào lúc hắn cho rằng mọi chuyện có thể phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì cô ấy lại gọi tên người khác trong mơ.
Lý Khác đã cho phòng tình báo điều tra thì biết đó là mối tình đầu của vợ hắn.
34 tuổi, hắn trở thành người quản lý của Xu Mật Xử, chính thức tham dự vào đại sự của gia tộc, truyền thông bên ngoài bắt đầu gọi hắn là thái tử gia của Lý thị.
Thế nhưng, cuộc sống của hắn chỉ còn những đống văn bản tài liệu, trong mắt hắn, chỉ còn lại những ánh nhìn kính nể của người khác.
Lý Khác ngồi trong phòng làm việc lúc nửa đêm, liên tục phê duyệt đống giấy tờ, sau đó lên giọng quan cách mà hắn vừa luyện thành thạo với mọi người.
Đến khi văn phòng không còn ai nữa, hắn đột nhiên cảm thấy...
Có phải mấy chục năm còn lại của đời mình đều phải trải qua một cách khô khan thế này không?
48 tuổi, hắn tiếp quản quyền gia chủ từ trong tay cha mình.
Từ đó về sau, hắn rất ít khi đi ra trang viên Bán Sơn, bất kể là đi đến đâu, hắn cũng không gặp được người nào nói lời thật lòng với mình.
60 tuổi, Lý Khác bắt đầu cảm thấy cơ thể đã không còn thuộc về mình nữa mà thuộc về bệnh tật. Thương tích để lại trong những năm đầu ở quân ngũ bắt đầu giày vò cả thể xác lẫn linh hồn hắn.
80 tuổi, hắn con cháu đầy đàn.
Đám trẻ nhỏ trong nhà bất ngờ lấy ra một cái bánh sinh nhật và nói muốn hắn ước một điều.
Nhưng lúc đó, Lý Khác nghĩ rất lâu, dường như đã quên mất rốt cuộc tâm nguyện mà bản thân chưa thực hiện là gì.
Phải rồi, hình như là trở thành Kỵ Sĩ.
Đó là điều năm nào hắn cũng ước, nhưng vẫn chưa thực hiện được.
Khoảnh khắc đó, tinh thần của Lý Khác bỗng nhiên sụp đổ, giống như trong chốc lát bị ai hút hết sức lực vậy, làm việc gì cũng có vẻ mất hứng, cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc 90 tuổi, hắn nằm trên giường bệnh, ý thức được bản thân sắp chết rồi.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Lý Khác bỗng nhận ra rằng khi mà hắn nhắm mắt lần nữa, có lẽ thật sự sẽ chết.
Cháu của hắn ở bên cạnh giường bệnh nhẹ giọng hỏi:
“Ngài còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được không?”
Lý Khác nghĩ, thực ra trước giờ hắn chưa từng thực hiện tâm nguyện của bản thân, đời này của hắn đều chỉ là đang làm “người mà người khác mong đợi”, chưa bao giờ được là chính mình.
Cuộc đời dài đằng đẵng như vậy vẫn thật là gian nan.
Nhưng đúng lúc này, một thiếu niên từ bên ngoài phòng bệnh bước đến, hướng ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, đứng ở trước mặt hắn.
Giọng nói của Khánh Trần bỗng nhiên hỏi hắn, ngươi có nguyện ý dùng tất cả những gì ngươi từng có để đổi lấy cơ hội trở thành Kỵ Sĩ không?
Ngươi có nguyện bỏ đi quyền lực, đi trèo một ngọn núi, đi xem một trận tuyết, đuổi theo giấc mộng không?
Lý Khác nói một tiếng nguyện ý trong nước mắt.
Cho đến giờ phút này, hắn mới nhớ ra mình đang trong quá trình vấn tâm, mấy chục năm trước khi bước vào đây, đã quên mất tất cả mọi chuyện bên ngoài quá trình này rồi.
Lý Khác đã mất gần một thế kỉ, cuối cùng mới tìm thấy tâm nguyện sâu thẳm nhất trong lòng mình.
Trong căn phòng mờ tối không biết đã qua bao lâu, Lý Khác đột nhiên mở hai mắt ra, nhẹ giọng nói:
“Sư phụ.”
Khánh Trần cười, cười một cách rất vui vẻ:
“Chúc mừng ngươi.”
Điều này có nghĩa là, Kỵ Sĩ vẫn còn người thừa kế.
Ông lão hiếu kì hỏi:
“Đây xem như đã qua được vấn tâm rồi sao?
“Đương nhiên.”
Khánh Trần gật đầu.
“Nếu không qua được thì sao?”
Ông lão hỏi.
“Không qua được sẽ chết.”
Khánh Trần đáp, hắn nhìn về hướng Lý Khác:
“Trong lúc vấn tâm ngươi đã trải qua những gì? Sao lại lâu như vậy?”
Lý Khác xem đồng hồ của mình, vậy mà đã qua 24 giờ rồi.
Hắn nhìn về phía Khánh Trần hỏi:
“Sư phụ, ta không nói ra có được không?”
“Cũng được...”
Khánh Trần vò đầu hắn:
“Vấn tâm là bí mật của mỗi Kỵ Sĩ, ngươi có thể không nói.”
Giống như Khánh Trần cũng không đề cập đến chuyện này với Lý Thúc Đồng, thực ra lúc hắn còn rất nhỏ đã từng bị mẹ bỏ rơi.