Hơn nữa, ông nội dường như cũng thay đổi, không còn vẻ uy nghiêm như trước nữa. Giống ông lão nhà bên, cách nói chuyện cũng không còn khắt khe, thận trọng, như đang nói chuyện phiếm mà thôi.
Ông nội của Lý Khác là ai chứ?
Chỉ vài giờ trước, ông lão này còn là gia chủ của Lý thị, nắm trong tay 1/5 quyền lực của Liên Bang, đủ để quyết định tương lai của hơn trăm triệu người.
Bình thường, không phải ai nhìn thấy ông lão này đều run sợ, cung kính hay sao?
Ông lão nhìn Lý Khác cười:
"Chưa từng thấy ông nội thế này sao?"
Lý Khác gật đầu:
"Cảm thấy ngài cứ như giả ấy."
"Từ từ làm quen là được."
Ông lão cười nói:
"Ta bị thân phận này trói buộc hơn nửa đời người. Bây giờ mới được trở lại làm chính mình. Đây là một nỗi xót xa cũng là hạnh phúc. Ta hy vọng ngươi sẽ không bước vào vết xe đổ của ta."
Lý Khác sửng sốt một chút, gia chủ mà người người ngưỡng mộ, lại không hề thích vị trí đó.
Lúc này, Khánh Trần nói:
"Khoan vội dạy bảo cháu trai ngài, ta còn việc muốn hỏi. Hiện tại ngài có thể ra ngoài thông qua mật đạo, nhưng ta thì sao? Lý Khác nữa? Chuyện bọn ta rời đi cũng phải cho người bên ngoài một lời giải thích chứ?"
"Chỉ toàn lo những việc dư thừa, yên tâm, bên phía Xu Mật Xử đã sớm chuẩn bị giấy tờ, cho phép ngươi ra ngoài dạo chơi rồi, ghi chép xuất nhập cũng sẽ có Lý Vân Thọ làm giả giúp ngươi."
Khánh Trần vừa muốn nói gì đó thì lại nghe thấy ông lão đột nhiên ho khan:
"Ừm khụ khụ khụ, nếu đã giả chết đến đây rồi thì những việc trước đây đừng nhắc tới nữa."
Ông là đang ám thị Khánh Trần giữ bí mật này, dù sao Lý Khác cũng là đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất, có những chuyện cần giữ kín thì vẫn nên giữ kín.
Khánh Trần bĩu môi, những người mà ông lão gặp là ai thì không biết, dù sao cũng không phải người của tập đoàn Khánh thị với Trần thị.
Ba người đi đến cuối hành lang, ông lão chọn một chiếc chìa khóa rồi nói:
"Mở đi, mấy hôm trước ta đã đặc biệt để Lý Vân Kính đi bảo dưỡng, linh kiện nên thay đều đã thay mới hết rồi."
"Xe của ngài, ngài quyết định là được."
Khánh Trần cũng không đến xem rốt cuộc bảy cái xe đó là gì, quan trọng là hắn chưa tìm ra bãi đậu xe trong cư xá của Thế giới Vi Mô ở đâu!
Khánh Trần tự mình đi đến mở tủ, bày ra những khẩu súng được giấu đằng sau bức tường.
Hắn chọn ra ba khẩu súng trường tự động, ba khẩu súng lục, ba hộp nhỏ đựng đầy đạn dược.
Ông lão nhíu mày:
"Ngươi đang muốn đi đánh trận hả?"
Khánh Trần nhìn hắn một cái:
"Lúc đầu ta còn tưởng Lý Vân Kính sẽ đi cùng để bảo vệ ngài, kết quả thì không, ta không được chuẩn bị chút biện pháp để bảo vệ tính mạng sao? Một khi có người phát hiện ra ngài vẫn chưa chết, ngài có biết sẽ có bao nhiêu kẻ khủng bố đến đuổi giết chúng ta không?"
Ông lão vui vẻ, hớn hở cười nói:
"Ta đã không còn là gia chủ nữa rồi, chúng đến giết một người đã chết như ta thì có ý nghĩa gì? Có điều xem ngươi chuẩn bị chu đáo thế này, vậy phải nhờ ngươi rồi."
Sau đó, Khánh Trần nhìn sang Lý Khác:
"Trước khi đi vào cấm địa số 2 còn phải làm một chuyện. Lý Khác, ngươi ngồi xếp bằng trên đất đi?"
Ông lão bên cạnh nói:
"Muốn chính thức nhận nó làm học trò rồi sao? Lý Khác, dập đầu với sư phụ của ngươi đi."
Lý Khác ngơ ngác một chút, quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái. Cái đầu đập xuống nền đất phát ra tiếng thùng thùng, nghe mà thấy đau.
Khánh Trần nhìn về phía ông lão:
"Kỵ Sĩ bọn ta không cần đến nghi thức dập đầu này."
"Không sao, nó đã dập đầu với ngươi rồi, sau này nó gặp chuyện gì, ngươi đều phải giúp đó."
Ông lão nói.
Khánh Trần: "... ..."
Song, Lý Khác nghe được cuộc đối thoại này, đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Kỵ Sĩ?"
Trong lòng hắn cuộn sóng, cứ như hai từ Kỵ Sĩ có sức hấp dẫn với đứa cháu trai của Lý thị này lắm vậy!
Lý Khác nhìn ông nội mình, lại nhìn sang Khánh Trần.
Trước đó, ông lão chỉ nói để hắn bái sư, chứ không hề đề cập đến việc Khánh Trần là một Kỵ Sĩ!
Tất cả những gì xảy ra sau này thực sự quá bất ngờ đối với hắn rồi!
"Sư phụ, ngài có quan hệ gì với chú bảy của ta vậy?
Lý Khác hiếu kì.
Khánh Trần nhìn Lý Khác, kiên nhẫn giải thích:
"Chú bảy ngươi - Lý Thúc Đồng là sư phụ của ta, từ nay trở đi, chú bảy của ngươi cũng chính là sư gia của ngươi... ..."
Ông lão ở bên cạnh nhíu mày lắng nghe. Cái gì mà loạn hết cả lên vậy? Tại sao Lý Thúc Đồng đột nhiên lại cùng vai phải vế với mình rồi?!
Khánh Trần nhìn về phía ông lão nói:
"Đây là cháu trai mà ngài tự chọn, vai vế loạn thế này cũng không liên quan gì đến ta. Theo lý mà nói, ngài nên chọn một đứa chắt trai mới đúng."
Ông lão tức giận nói
"Bắt đầu đi."
Nói xong, Khánh Trần liền nắm mạch đập của Lý Khác.
Thiếu niên Lý Khác nhìn Khánh Trần ở đối diện đột nhiên thổi khí như tiễn, mà bản thân hắn thì lại chìm trong nỗi đau đớn vô tận.
Ông lão nín thở, lần trước hắn nhìn thấy cảnh tượng này cũng đã cách đây hàng chục năm, khi mà Lý Thúc Đồng được người bạn tốt kia của hắn nhận làm đồ đệ.
Một lát sau, hai bên má Lý Khác tách ra đường vân lửa, lông mày nhíu chặt lại thành một chữ xuyên.
Khánh Trần yên lặng nhìn, rất lo Lý Khác không vượt qua được vấn tâm.