Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 845: Lên Đường




Cám ơn bạn toicuongtathieu đã ủng hộ mình và Khánh Trần nhaaaa!!!

---

“Đi thôi...”

Khánh Trần cười nói:

“Chúng ta xuất phát tới cấm địa số 2.”

Nói xong, hắn thay đổi diện mạo đi ra ngoài.

Lý Khác nhìn bóng lưng của Khánh Trần có chút thất thần, hắn đang nghĩ, nếu lúc 90 tuổi mình đang nằm trên giường bệnh, cậu thiếu niên kia mà không đẩy cửa bước vào...có phải bản thân đã chết thật rồi không?

Lý Khác cảm thấy, quá trình vấn tâm này không phải do tự hắn bước qua mà là nhờ có vị sư phụ đặc biệt trẻ tuổi này giúp mình vượt qua.

Trong giấc mộng dài đằng đẵng của quá trình vấn tâm kia, lúc đối phương đi vào phòng bệnh, trên người như tràn ngập ánh hào quang.

Lúc này, Khánh Trần đứng ở cửa quay đầu lại cười hỏi:

“Còn ngơ ra đấy làm gì, đi nào.”

“Á.”

Lý Khác định thần lại, chạy ra phía ngoài cửa.

……

Trong bãi đỗ xe của Thế giới Vi Mô.

Khánh Trần nhìn chiếc xe việt dã lớn trước mặt, hắn mở cốp ra kiểm tra một chút, hai chiếc lốp dự phòng, bốn thùng dầu diesel, trên nóc xe còn buộc chiếc vali, bên trong có vẻ như là lều vải với các vật phẩm khẩn cấp cần dùng tới ở vùng đồng hoang.

“Đồ ngài chuẩn bị đầy đủ thật nha.”

Khánh Trần cảm thán.

Cái chuẩn bị này còn đầy đủ hơn nhiều so với lúc Lý Thúc Đồng đưa hắn đến vùng cấm địa số 002.

Song, Khánh Trần bỗng nhìn thấy biểu tượng hình lá cây bạch quả trên thân xe việt dã.

Hắn nghi hoặc hỏi:

“Đây không phải biểu tượng của Khánh thị sao?”

“Đúng rồi.”

Ông lão nói một cách thản nhiên.

Khánh Trần khó hiểu:

“Trên xe của gia chủ Lý thị ngài tại sao lại có biểu tượng lá cây bạch quả của Khánh thị? Ngài thản nhiên như vậy là chuyện gì đây? Chuyện này rõ ràng không bình thường chút nào! Ngài đường đường chính chính thế này, cứ như không phải do ngài có vấn đề mà là ta có vấn đề ấy!”

Ông lão nhẫn nại giải thích:

“Khi ra ngoài có biểu tượng của tập đoàn sẽ tiện hơn nhiều, vả lại lỡ làm chuyện gì mất mặt thì cũng là mất mặt người của Khánh thị, có vấn đề gì không?”

“Ngài không sợ bị lộ sao?”

Khánh Trần thấy khó hiểu.

Ông lão cười cười:

“Ai dám kiểm tra xe của tập đoàn chứ? Tập toàn xuất nhập cảnh còn không cần dùng đến visa cơ mà.”

“Ngài cũng là kẻ tài cao lớn mật...”

Khánh Trần bĩu môi:

“Chuyện này cần được giới truyền thông phơi bày ra ánh sáng, nói ‘Gia chủ Lý thị mạo dụng biểu tượng Khánh thị làm điều xằng bậy’, đây nhất định sẽ thành tin tức lớn toàn Liên Bang.”

“Sợ gì, không bị phát hiện là được!”

Ông lão nói.

“Được rồi...”

Khánh Trần thở dài.

Nhưng lúc này, mọi người lại chợt nhận ra một vấn đề quan trọng: Ai lái xe đây?

Khánh Trần không biết lái xe.

Lý Khác còn nhỏ cũng chưa từng học lái.

Sư đồ hai người cùng nhìn về phía ông lão.

Lý Tu Duệ hất hất mày:

“Hai đứa trẻ ranh các ngươi, không phải là định để ta lái xe đấy chứ? Một lão già gần đất xa trời như ta chỉ muốn trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời có những hồi ức thoải mái đẹp đẽ. Vậy mà các ngươi lại đối xử với ta thế này?!”

Khánh Trần nhún vai:

“Nhưng hai người bọn ta thật sự không biết lái xe. Như này đi, ngài lái xe đến khu thứ tư, bọn ta sẽ đón một người khác ở đó để hắn lên lái.”

Ông lão nghĩ:

“Vậy còn được.”

Chiếc xe việt dã kích thước lớn từ cứ xá Thế giới Vi Mô chạy đi, một đường lao vùn vụt hướng đến khu thứ tư.

Hồ Tiểu Ngưu đã sớm thu dọn xong đồ đạc, lúc chiếc xe dừng trước mặt hắn, qua cửa sổ xe hắn nhìn ông lão ở vị trí lái, cứ cảm thấy hơi quen quen, hình như đã từng nhìn thấy trên bản tin nào đó……Nhưng nhất thời lại có chút không giống.

Lúc này, ông lão đã tự dán cho mình một bộ râu, vô cùng điêu luyện.

Hơn nữa ai có thể nghĩ tới một ông lão vừa mới chết, giờ lại đang vui vẻ lái con xe việt dã Punk đi rêu rao khắp nơi cơ chứ?

Khánh Trần vẫy tay với Hồ Tiểu Ngưu:

“Tiểu Ngưu lên xe đi, ngươi lái nha.”

“Được.” Hồ Tiểu Ngưu nhận ra Khánh Trần.

Trước lần xuyên qua này, Khánh Trần còn đặc biệt để hắn thấy bộ dáng ngụy trang của mình, vẫn là Zard.

Ông lão đánh giá Hồ Tiểu Ngưu, sau đó hỏi Khánh Trần:

“Đây là tài xế ngươi tìm sao? Đáng tin không vậy?”

Hồ Tiểu Ngưu tự nhủ sao mình lại thành tài xế rồi, nhưng cũng không phản bác lại.

Khánh Trần nói:

“Ngài yên tâm đi, đáng tin.”

“Trần ca, giờ đi đâu thế?”

Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

“Rời khỏi thành thị số 18 từ cửa khẩu xuất nhập cảnh phía nam, đến cấm địa số 2.”

Khánh Trần nói.

Hồ Tiểu Ngưu hơi sửng sốt, trước đó Khánh Trần chưa từng nói với hắn là muốn đến vùng cấm địa số 002!

Xe chạy về phía nam, lúc thông qua cửa khẩu xuất nhập cảnh, Hồ Tiểu Ngưu bỗng phát hiện hàng chục chiếc xe việt dã đang dừng trước cửa khẩu, đợi nhân viên công tác cục quản lí xuất nhập cảnh xác minh giấy tờ.

Hồ Tiểu Ngưu hỏi:

“Trần ca, giấy tờ của chúng ta đâu?”

Khánh Trần:

“Không có.”

Hồ Tiểu Ngưu ngớ người ra một lúc:

“Hả?”

Ông lão nói:

“Chúng ta đi con đường bên trái, trực tiếp lái qua đó, trên xe có biểu tượng lá bạch quả của Khánh thị, tuy là giả nhưng nhất định không có ai dám soát.”

Hồ Tiểu Ngưu thấy hơi căng thẳng, hắn tự nhủ lão gia tử, ngài thừa nhận biểu tượng là giả một cách thản nhiên như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?

Nhìn thấy hàng chục binh lính súng vác vai đứng ở cửa khẩu xuất nhập cảnh kia, trên trời còn có máy bay không người lái đang tuần tra liên tục. Biểu tượng này nếu bị phát hiện có vấn đề, không sợ sẽ bị đánh đến tàn phế hay sao?

Có điều, sắc mặt Hồ Tiểu Ngưu vẫn như thường, liền đạp chân ga không hề dừng lại.

Cổng cửa khẩu mở ra, đúng như ông lão nói, thật sự không có ai dám kiểm tra!

Chính vào lúc này, Hồ Tiểu Ngưu vô tình nhìn sang con đường bên cạnh, sau đó ngây người:

“Trần ca, ta nhìn thấy Tề Đạc với Trương Lan Tân trong đoàn xe kia.”

Hai thành viên của Hội Tam Điểm ở thế giới bên ngoài.

---

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠