Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 842: Hấp Hối 2




Người dưới lầu nghe thấy tiếng khóc, cũng khóc theo.

Khánh Trần đứng ở giữa đám đông, cảm thấy mọi chuyện dần trở nên hư ảo.

Từ đêm khuya đến sáng sớm, người trong Bão Phác lâu cuối cùng cũng rời đi.

Nhưng Khánh Trần vẫn ở lại, hắn vẫn luôn chờ đợi.

Đợi khi Lý Vân Kính và Lý Vân Thọ tiễn thành viên cuối cùng của Lý thị đi, xác định xong ngày giờ lo việc mai táng, Bão Phác lâu liền trở nên tĩnh lặng.

Lý Vân Thọ liếc nhìn Khánh Trần một cái:

"Ta cũng đi đây, một tiếng sau Lý thị và Khánh thị sẽ khai chiến với Jindai và Kashima, còn rất nhiều việc phải xử lý, chuyện còn lại ở đây giao cho ngươi nhé."

Khánh Trần im lặng gật đầu.

Lý Vân Thọ trầm ngâm một lát rồi nói:

''Tuy ta không biết vì sao mà cha ta lại tín nhiệm ngươi như vậy, nhưng hy vọng ngươi không làm ông ấy thất vọng."

"Không đâu."

Khánh Trần nói.

"Tốt."

Lý Vân Thọ gật đầu:

"Hôm khác gặp lại, Lý Vân Thọ ta nợ ngươi một ân tình, Lý thị mãi mãi là bạn bè của ngươi."

"Nói như ta không bao giờ quay lại vậy."

Khánh Trần cười nói.

Nói xong, Lý Vân Thọ quay sang gật đầu với Lý Vân Kính, xoay người bước vào hừng đông.

Mặt trời dần sáng.

Lúc này, ông lão từ trong phòng đi ra:

"Đi hết cả rồi à?"

Khánh Trần nhìn ông lão cười nói:

"Lần này ngài đùa hơi quá trớn rồi đó."

Ông lão cười cười:

"Cả đời này của ta chưa từng tùy hứng thế này bao giờ, mỗi ngày đều phải quản cái này cái kia, dù đi chơi cũng chỉ có thể chơi ở ngoài được một đêm, mấy cô gái ta thích còn không muốn chờ một ông già hay cho leo cây như ta nữa...Ý, lỡ miệng rồi."

Khánh Trần nghĩ:

"Sao không cho ta truyền thụ Chuẩn Đề Pháp cho ngài chứ, chỉ cần một tuần là có thể kéo dài 21 năm tuổi thọ."

Ông lão khoát tay:

"Sống đủ rồi...Ngươi có biết vì sao ánh chiều tà lại rực rỡ như vậy không?"

Khánh Trần suy nghĩ rồi đáp:

"Bởi vì khúc xạ của khí quyển làm cho...."

"Ngưng đi, chán òm."

Ông lão thở dài nói:

"Ánh chiều ta, ráng mây rực rỡ, đó là vì nó ngắn ngửi, nếu mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy cảnh tượng thì sẽ không thấy nó đẹp nữa. Cả đời người sở dĩ có sức mạnh là vì nó có hạn. Con người chỉ hối tiếc nhất khi hoàn thành tâm nguyện ở trong khoảng thời gian cuối cùng."

Khánh Trần gật đầu, sau đó dẫn ông lão mặc đồ cải trang xuyên qua trang viên Bán Sơn tĩnh lặng, về đến biệt viện Thu Diệp.

Lý Vân Kính hộ tống hai người đến đây, sau đó quỳ xuống cúi đầu với lão gia.

Lão gia sờ sờ đầu hắn:

"Vân Kính à, ngươi trưởng thành rồi, ra bên ngoài đi, đi tìm tự do của chính mình."

Lý Vân Kính khóc không thành tiếng.

Ông lão không hề lưu luyến, ông liếc mắt nhìn phía sau trang viên Bán Sơn, tiến vào biệt viện Thu Diệp.

Lúc này, Lý Khác đã đợi ở bên trong.

Thiếu niên 14 tuổi nhìn lão sư và lão gia đầy kinh ngạc:

"Ông nội...Không phải ông đã qua đời rồi sao?"

Nói xong, Lý Khác quay đầu nhìn về phía Khánh Trần:

"Thưa ngài, chúng ta phải làm gì?"

Khánh Trần cười nói:

"Đi đến cấm địa số 002, ông nội ngươi muốn đến đó xem đại thụ và hướng dương."

Đây chính là hẹn ước từ vài ngày trước của Khánh Trần và ông lão.

"Ta rất nghi ngờ, ba ngày nữa là đến lễ truy điệu của ngài, đến lúc đó ngài còn phải đi hỏa táng. Chúng ta tới cấm địa số 002 thì ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng, thậm chí là lâu hơn."

Khánh Trần nghiêm túc nói:

"Có thể ngài sẽ không kịp về hỏa táng đâu."

Ông lão tức giận nói:

"Ngươi có biết nói tiếng người không? Tại sao ta phải tham gia chứ?"

Khánh Trần nói:

"Trong tang lễ, mọi người sẽ từ biệt với di hài của ngài. Nếu bây giờ ngài chạy rồi, đến lúc đó mọi người từ biệt với không khí à?."

"Không cần ngươi bận tâm."

Ông lão xua xua tay:

"Trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay mô phỏng lại một xác chết dễ như chơi. Đến lúc đó đậy nắp quan tài bằng thạch anh lại, ai dám mở ra kiểm tra chứ?"

"Nhưng nếu tro cốt không phải của ngài, sau này người mà con cháu Lý thị quỳ lạy trong lễ thanh minh chẳng phải là một Lý Tu Duệ giả sao? Đốt giấy ngài cũng không nhận được đâu."

Khánh Trần nghi hoặc nói.

"Ngươi có thể nghĩ đến chuyện người sống một chút được không hả?"

Ông lão nói:

"Đừng có bắt nạt ta nữa, mau đi đi!"

Lý Khác yếu ớt đứng bên cạnh, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lúc thì hắn nhìn Khánh Trần, lúc lại nhìn sang ông lão.

Vẻ mặt ngơ ngác.

Ông nội mới qua đời ban nãy, sao đột nhiên lại sống lại rồi?

Mọi người vừa khóc bốn tiếng đồng hồ, chẳng phải phí công sao?

Hơn nữa...Tuy hắn biết ông nội mình quen với thầy Khánh Trần, còn thân tới trình độ cho Long Ngư, nhưng hắn cũng không ngờ, hóa ra thầy và ông nội có thể nói chuyện phiếm như vậy.